Chương 76: Lão xấu xa!!!

Lúc trận đấu này chấm dứt, rất nhiều người kể cả bình luận viên đều kinh ngạc đến ngây người.
Mặc dù biết Canh Thần mắc phải sai lầm nghiêm trọng, trạng thái cũng không được tốt, thế nhưng kết cục nghiêng về một bên nhanh như vậy, vẫn làm cho nhiều người thấy khó tin.


Tuyển thủ cấp quốc gia, xếp hạng ba mươi lăm toàn Liên minh, ít nhất có thể vào top mười lăm tuyển thủ loại hình Pháp sư, vậy mà kết cục lại bị đào thải ở trong nhóm của giải đấu tỉnh!
Sự chênh lệch này quá lớn, fan của Canh Thần đều sắp muốn khóc luôn rồi.


Cũng có rất nhiều người đặt ánh mắt lên người đối thủ của Canh Thần ——


Odin vốn là lực lượng tuyển thủ mới xuất hiện, trước khi hắn ra khỏi khu Địa Cầu, vốn không có tên tuổi quá lớn trong cả Tinh tỉnh số hai. Dù sao tinh tỉnh cũng quá lớn, khu Địa Cầu lại quá nhỏ, dựa theo dân số thì khu Địa Cầu còn nhỏ hơn gấp hai lần so với khu Bỉ Hùng xếp thứ hai——cho nên tuyển thủ khu Địa Cầu ở giải đấu tỉnh cũng thường không được coi trọng.


Thế nhưng năm nay có phần dọa người, trong nhóm nhỏ của khu Địa Cầu lại loại mất Canh Thần!
Nói là một trận chiến thành danh cũng không ngoa.
Càng quá đáng hơn là, bản thân Canh Thần cũng khóc.


Tâm lý của cô chênh lệch lớn so với tất cả các fan, nhận phải đả kích vừa đến từ đối thủ trên sân, cũng đến từ uy tín sắp bị tổn hại nặng nề…Cho nên, trong tình huống tâm trạng của cô không tốt, ở trên sân thất thố, bụm mặt khóc.


available on google playdownload on app store


Người dẫn chương trình vội vàng tiến lên hai bước che giúp cô, cũng không hỏi cô cảm nghĩ.
Đứng bên cạnh Canh Thần chính là Tyler, hắn trơ mắt nhìn cô gái này trước đó còn bắt tay với mình, bỗng nhiên hai mắt đỏ bừng, òa một tiếng liền khóc.
Tyler: “…”


Bậc thầy sát thủ kỳ thực cũng không am hiểu chuyện này.


Bởi vì hắn trước đây thật sự chưa từng trải qua, cũng không có khả năng gặp được đối thủ sau khi thua dưới tay hắn còn có thể khóc lóc! Hắn cũng sẽ thương hương tiếc ngọc, thế nhưng vừa mới tự tay đánh ch.ết cô gái này, giờ lại đi lên an ủi…Hình như không được đúng cho lắm?


Không ai nói cho hắn biết: Tình huống như thế này thì phải làm sao? Hả
Một lát sau, Tyler lùi về sau hai bước, cách Canh Thần xa một chút.
Lúc này, dưới sân khấu có người trực tiếp đưa khăn tay, thế nhưng xa quá không với được tới chỗ Canh Thần.


Vì thế Tyler cầm lấy khăn, vươn tay đưa tới trước mặt Canh Thần.
Canh Thần nhận khăn tay, tạm thời ngừng khóc, chạy bước nhỏ xuống sân khấu, ôm huấn luyện viên cá nhân của cô, tội nghiệp dựa lên vai ông, khóc thút thít đi vào hậu trường.
Qua một lúc lâu, bầu không khí trên sân mới khôi phục sự sôi động.


Trên màn hình chung lại spam ra một loạt bình luận như thác nước, có thế này: “A a a a a đau lòng Quả Cam của tui quá! Vậy mà lại bị bắt nạt đến khóc!”


“Lần cuối cùng Quả Cam khóc là n năm trước không thể đánh vào giải đấu quốc gia nhỉ! Lúc đó cô ấy mỗi lần đánh thua đều khóc, mỗi lần đều khóc. Sau này thi đấu nhiều mới tốt hơn, thế nhưng nghe nói sau mỗi lần thua, vẫn sẽ về nhà lén lút rơi nước mắt”


“Khóc lên thật đáng yêu quá a hi hi hi hi, giống như cô nhóc nũng nịu xinh đẹp năm đó vậy….”
“Đau lòng muốn ch.ết! Quả Cam đừng khóc, đứng lên tiếp tục đánh nào! Tụi em giúp chị bắt nạt người xấu!”
Cũng có như vầy: “Ha ha ha ha ha mấy người có thấy không! Có thấy không?”


“Mị thấy được thấy được! Cười ch.ết mị rồi!”
“Chiến Thần vậy mà sợ hết hồn! Lùi về sau hai bước! Đúng nửa mét luôn ấy!”
“Khó tin quá, hình như tui đã get được cách khiến Chiến Thần sợ hãi rồi!”
“Thôi xong cute ch.ết tui rồi…”


“Mị cười đến chảy nước mắt luôn rồi…”
Vào lúc này, nội tâm Victor thực ra đang nghĩ: Ổng mới không sợ nước mắt đâu QuQ…
Sau khi đánh xong trận đấu này, tạo thành hai hậu quả.


Một mặt là phía Canh Thần, trực tiếp rơi vào nhóm thua cuộc. Tuy rằng lấy thực lực của cô, muốn đánh ra giành được tư cách sống lại cũng không phải việc khó, nhưng dù sao cũng có một chút ảnh hưởng đối với danh dự.


Một mặt là phía Odin, trận đầu vòng bảng luân không, trận thứ hai đối đầu với tuyển thủ cấp quốc gia thắng đẹp như vậy làm không ít người ngã vỡ kính mắt! Rất nhiều huấn luận viên trực tiếp tăng mức độ uy hϊế͙p͙ của hắn lên hai bậc, điều này làm cho nhiều tuyển thủ giải đấu tỉnh rút ra được bài học.


Còn có chính là, Odin lại có được một biệt danh mới “Đại Ma Vương”. Nguyên nhân là do fan của Canh Thần thích gọi cô là “Công Chúa Nhỏ”, vì thế tự động gọi hắn là “Đại Ma Vương”. Một vài người đặc biệt nói chuyện say sưa: Đại Ma Vương bắt nạt Công Chúa Nhỏ đến khóc…


Khác ở chỗ là có một sự thích thú hài hước xấu xa.
Thuận tiện còn đề cao CP tà giáo kinh điển “Ma Vương x Công chúa”.
Điều này làm Victor không vui.
Dân mạng đúng là có mới nới cũ!


Năm đó trước lúc cậu đi lên sân đấu, hot nhất trong giới Chiến Thần rõ ràng là CP “Tứ gia x Đại diện”, có thể nói là cặp đôi chính thức thống nhất thiên hạ!


Giờ cậu thoái ẩn sau màn, cặp đôi chính thức lại từ tà giáo “Tứ Hoa” đi thẳng tới tà giáo “Ma Vương x Công chúa”! Này có còn vương pháp nữa không hả!


Chẳng lẽ về sau cứ mỗi lần Tứ gia thi đấu một trận thì sẽ lại có thêm một CP mới sao? Chẳng lẽ cứ xuất hiện trong một khung thì có thể làm CP à? Mấy người rốt cuộc có hiểu cách YY cơ bản không vậy…
Victor không vui, đến tối liền quên béng luôn vụ “suối nước nóng”.


Lần này đến lượt Chiến Thần không vui.
Hắn đã chuẩn bị tốt mọi thứ bên suối nước nóng, từ đồ bôi trơn đến vật tình thú, từ cánh hoa đến một ít quà vặt, mọi thứ đều đã chuẩn bị, chỉ thiếu mỗi một Tiểu Khả tắm rửa sạch sẽ thôi.
Nhưng mà Tiểu Khả lại không đến!


Chiến Thần lạnh lùng đẩy cửa ra, nhìn thấy Victor đang nằm sấp trên giường đọc sách.
Victor: “”
Tyler nói: “Tôi cảm thấy khó chịu quá”
“!!!” Victor lắp bắp kinh hãi, vội vàng ngồi dậy từ trên giường, khẩn trương hỏi, “Khó chịu ở đâu? Bị sốt sao?”


Tyler mặt lạnh te lắc đầu, lạnh lùng ngồi xuống ghế, thản nhiên nói: “Em rót cho tôi cốc nước nóng”
Victor vội vàng đi rót một cốc nước mang qua.
Tyler nói: “Đắng quá”


Victor càng khẩn trương hơn, tưởng hắn thật sự khó chịu, trong miệng thấy đắng có đôi khi cũng là triệu chứng lúc phát sốt, vội vàng nói: “Em đi gọi bác sĩ!”
Sắc mặt Tyler càng lạnh hơn, nắm lấy cổ tay Victor, ra lệnh: “Không cho gọi người khác, em đi pha cốc chocolate đi”


Victor vừa nghĩ, chocolate nóng có nhiệt lượng rất cao, không biết chừng thật sự có hiệu quả ——bản thân Tyler cũng hiểu biết về đồ ăn, có khi lại đang cần nhiệt lượng cũng nên.
Cậu như cơn gió xoay vào bếp, tìm một gói bột ca cao, chỉ chốc lát sau lại lúng túng hỏi: “Anh có thấy đường ở đâu không?”


Cậu vừa quay đầu lại liền sợ hết hồn, chỉ thấy Tyler im hơi lặng tiếng đứng ở phía sau, mặt không cảm xúc nhìn cậu chằm chằm.
Hai tay Tyler ôm lấy eo Victor, rất thoải mái cúi đầu đặt lên vai cậu, vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng nói: “Không biết”


Victor bị hắn ôm vào trong ngực, bị nhiệt độ cơ thể hắn bao trùm lấy, thoải mái chỉ muốn thở dài, thông cảm hắn “cảm thấy khó chịu”, vậy nên hoàn toàn có thể hiểu được giọng điệu lạnh lùng của hắn, còn cảm thấy: Anh anh anh cute ch.ết mất…


Một núi băng lớn lắc lư, vừa tỏa ra hơi lạnh, vừa ôm cậu đòi cậu cho ăn.
Victor cố gắng kéo bản thân về từ sự phân tâm, cẩn thận nói: “Rốt cuộc là khó chịu ở đâu? Chúng ta tốt nhất nên đi bệnh viện xem xem…”
Cậu cầm lấy tay Tyler, ý bảo hắn buông ra trước đã.


Tyler lại ngoan cố ôm eo cậu không nhúc nhích, nói: “Ngực khó chịu”
Victor vội vã giãy giụa: “Trời, nghe nghiêm trọng quá, chúng ta mau đi bệnh viên đi có được không?!”
Sức lực của Tyler là cái gì? Muốn đứng yên bất động, thì Victor không thể vùng ra được.
Tyler: “Muốn chocolate nóng”


Victor thử mấy lần, không thể cứu được eo nhỏ của mình, ngược lại mệt đến thở hổn hển, sắc mặt đều đỏ hồng, cuối cùng cam chịu số phận quay đầu lại, tiếp tục pha bột ca cao.
Nước ấm vừa đổ vào, mùi hương liền tràn ngập.


Tyler dành một bàn tay bưng cốc lên, nếm trước một ngụm, sau đó ghét bỏ nói: “Đắng quá”
“Không thể nào, lẽ ra pha trực tiếp phải ngọt chứ…”
Tyler đem cốc đến gần mặt cậu, ý bảo cậu nếm một ngụm.
Victor chạm vào mép cốc, cẩn thận nếm một chút, còn chưa nếm được mùi vị ra sao.


Tyler đã cầm lại cốc, uống một ngụm lớn, nói mà không có biểu cảm gì: “Ngọt”
Sau đó hắn cũng mặc kệ Victor, bưng cốc, đi ra khỏi phòng bếp, rất giống một núi băng cuối cùng cũng hạ mình (1) mà tỏ vẻ hài lòng, ung dung trôi đi theo sông băng.
Để lại tại chỗ một Khả mặt đỏ tim đập: “…”


Một lát sau, Victor tìm thấy vị Chiến Thần băng sơn bưng cốc chocolate nóng ngồi trên sopha ở phòng khách.
“Còn có chỗ nào không thoải mái không?” Victor cẩn thận hỏi, “Tức ngực?”
Chiến Thần cao quý lãnh diễm vùi vào trong sopha, gác hai chân thon dài thẳng tắp, hai tay bưng cốc chocolate còn lại một nửa, nói: “Đúng”


Victor hỏi: “Ừm…là do hôm nay ở bên ngoài vận động mạnh quá? Ăn phải đồ dị ứng? Hay là bị thương?”
Một đôi mắt vàng sậm sáng quắc nhìn cậu chằm chằm, một lúc sau, Chiến Thần nói: “Người nào đó sáu ngày trước hứa hẹn, hôm nay đã quên”
Victor: “…”


Tyler: “Bị lạnh nhạt, sẽ dẫn đến tức ngực, hụt hơi, bực dọc, mất ngủ, phát tác hội chứng băng sơn”
Victor đột nhiên hiểu rõ!
Lập tức mất bò mới lo làm chuồng nói: “Em em em sai rồi! Không phải em cố ý đâu!”
Chiến Thần thờ ơ liếc cậu.


Victor bỗng nhiên phúc chi tâm linh (2), sán lại dùng sức hôn một cái, nói: “Hội chứng băng sơn còn cứu được không? Cứu thế nào? Dùng…”
Victor đỏ mặt: “Dùng cơ thể nóng như lửa ư?”
Tyler: “…”


Cho tới bây giờ đồ cổ vẫn không rõ được nguyên nhân: Trẻ con hiện đại làm sao mà hư như vậy? Hơn nữa còn hư đến tự nhiên mà thành, thanh lệ thoát tục, hạ bút thành văn, quả thực làm cho người ta không khống chế được…


Victor đặt cái cốc chocolate nóng đại gian đại ác kia lên bàn, sau đó nằm nhoài lên người hắn, kề tai nói nhỏ với hắn: “Rốt cuộc là ăn chocolate hay là ăn em?”
Núi băng tiếp tục bạnh mặt, không lên tiếng.
Victor suy nghĩ một lúc, đột nhiên mặt đỏ lên, dán vào lỗ hai hắn tinh tế thở hổn hển hai tiếng.


Con ngươi Tyler chậm rãi co lại.
Victor lại điều chỉnh một lát, phát ra một giọng mũi mang theo tiếng nức nở.
Sau đó Tyler mạnh mẽ lật ngược Victor lại, ôm lấy khiêng về phía suối nước nóng!


Victor: QuQ anh quả nhiên là cố ý [ beep——] em khóc! Nghe đến hưng phấn như vậy! Mà mỗi lần đều giả đò bình tĩnh! Lão xấu xa!!!
Chú thích:
(1) Nguyên văn Hu tôn hàng quý “ 纡尊降贵 ”: người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp


(2) Phúc chí tâm linh “ 福至心灵 ”: khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra






Truyện liên quan