Chương 37: 37: Càn Quét Sào Huyệt Bí Mật Dưới Nghĩa Trang
Lệnh truy nã trong cả nước vừa được ban bố, trong vòng hai ngày Trần Thanh Dương đã hầu như tóm hết lũ người xuyên không buôn lậu, tên đầu cắt moi trong đám bốn người trốn trong xưởng gỗ nói rất đúng, hệ thống tình báo nhân dân của Việt Nam là một trong những hệ thống tình báo hoạt động hiệu quả nhất thế giới.
Khắp các hang cùng ngõ hẻm, trên đường phố, các khu dân cư từ miền quê đến thành thị, người dân chỉ cần nhìn thấy một đối tượng khả nghi là ngay lập tức báo cáo lại cho cơ quan chức năng tổ chức vây bắt nghi phạm.
Trần Thanh Dương còn lệnh cho “đội đánh số” kêu gọi trong nhóm chat của những người xuyên không Việt Nam, chỉ cần những tên buôn lậu chủ động đầu thú, phối hợp, chỉ điểm cho cơ quan chức năng truy bắt tội phạm thì được hưởng khoan hồng.
Tên mắt lờ đờ nhìn như nghiện trong bốn gã ở xưởng gỗ cũng là một người chỉ điểm, chính vì vậy mà Trần Thanh Dương mới có thể tóm gọn được bốn người bọn chúng.
Lúc này, Trần Thanh Dương đang ngồi họp với “đội đánh số” hai mươi hai người, nhìn những người dân thường, độ tuổi học sinh sinh viên mà mình phụ trách, người Trung tá mẫn cán, tài giỏi này cảm thấy rất là đau đầu.
“Các bạn không nên mạo hiểm tính mạng vì những năng lực siêu nhiên đó.” Anh ta nói một cách rất từ tốn và chậm rãi: “Nhiệm vụ hiện giờ của các bạn là tìm biện pháp lập được căn cứ, xây dựng một mái nhà chung để giúp đỡ các đồng bào của mình ở bên kia thế giới, đồng thời cũng hỗ trợ thông tin cho quốc gia trong việc bảo đảm an ninh trong nước trước những người xuyên không có mưu đồ gây rối trật tự, chống phá xã hội hoặc vi phạm pháp luật.”
Số 11, thanh niên cao gần mét chín băng bó đầy người phát biểu: “Vậy sao được anh Dương, ai không muốn giống như Shaka de Virgo.”
Trần Thanh Dương trả lời: “Tôi đã hứa là sẽ bảo vệ các bạn, tôi không thể để các bạn mạo hiểm được.
Chúng ta cũng không cần tới những năng lực đó, xã hội của chúng ta không được xây dựng bằng phép màu, nó được xây dựng dựa trên sự nỗ lực không ngừng nghỉ, sự hy sinh, sự hợp tác, bằng trí tuệ và sức lao động của tập thể.”
“Nếu như các bạn coi việc đạt được những năng lực siêu nhiên này quan trọng hơn nhiệm vụ, các bạn có thể rời khỏi chỗ này, tôi sẽ không cản các bạn, miễn là các bạn không làm gì trái với quy định của pháp luật, với đạo đức xã hội khi trở về đây.”
Số 11 đứng dậy rồi bỏ đi, những người khác thì im lặng, một lúc lâu sau, cũng có mấy người đứng dậy cúi đầu chào Trần Thanh Dương rồi rời đi.
Đội đánh số hai mươi hai người chỉ còn chừng một nửa, trong đó bao gồm cả thiếu nữ gầy teo học cùng trường với Phạm Nhã.
Trần Thanh Dương không hề cản họ lại, cũng không làm khó làm dễ bọn họ.
Nếu như lúc ban đầu vẫn còn mù thông tin, không hề biết về tỉ lệ tử vong khi nhận ban ân, quốc gia còn ủng hộ những người xuyên không lấy được loại sức mạnh này thì giờ đây lại khác.
Sức mạnh nhiệm màu mang tên Vinh Quang thực sự rất hấp dẫn nhưng đồng thời nó cũng gắn với hơn năm mươi phần trăm tỉ lệ tử vong.
Quốc gia không thể để công dân của mình mạo hiểm tính mạng, đặc biệt là công dân ở trong chính cơ cấu mà mình thiết lập để bảo vệ và quản lý, những người xuyên không này không phải là quân nhân, họ chỉ là những người thường chưa kinh qua huấn luyện được tập hợp lại, cũng chưa hề tuyên thệ trung thành, sẵn sàng chấp nhận hy sinh cho tổ quốc như những người lính.
Những người xuyên không đều có quyền tự do, dân chủ, quốc gia có thể quản lý họ để tránh những hậu quả có thể phát sinh nhưng không thể ngăn họ làm những điều mà pháp luật không cấm, điều đó đã được quy định ở trong Hiến Pháp.
Cho nên, nếu những người xuyên không thực sự muốn đánh cược mạng sống ở thế giới bên kia để mưu cầu thứ sức mạnh siêu nhiên, kỳ diệu như Shaka de Virgo, điều mà Trần Thanh Dương có thể làm là để mặc bọn họ, anh ta không thể cổ súy việc đó, càng không thể cấm cản việc đó.
Số 1, là một người miền Bắc có vẻ chín chắn trưởng thành, cũng là đội trưởng đội đánh số nói với Trần Thanh Dương: “Em muốn được chính thức gia nhập vào lực lượng, em có thể tuyên thệ trung thành và sẵn sàng hy sinh cho tổ quốc, sẽ ngày càng có nhiều Walker hơn và không phải ai cũng là người tốt, quốc gia cũng cần có người sở hữu sức mạnh này để ứng phó các trường hợp đặc biệt.”
Trần Thanh Dương thở dài: “Tôi hiểu điều em muốn nói, tôi cũng đánh giá cao tấm lòng của em nhưng sự hy sinh là sự hy sinh của em, sức mạnh đạt được cũng chính là sức mạnh của em, chúng tôi làm sao có thể để em trả giá, mạo hiểm tính mạng, còn mình thì hưởng thành quả được.”
“Anh đừng nghĩ như vậy.” Số 1 nói một cách chân thành: “Đây là lựa chọn của em mà, em muốn được phục vụ cho tổ quốc.
Hơn nữa, nếu không nhờ có quốc gia cung cấp vũ khí, đạn dược và công cụ để bọn em tìm được nhà thờ từ sớm thì giờ này em đã ch.ết ở ngoài đó, bị lũ quái vật xé xác, ăn thịt rồi.”
...!
Phạm Nhã ngồi trong phòng học ngoại ngữ, sau khi cảm giác đã thông thạo tiếng Trung, có thể giao tiếp và đọc sách báo thoải mái, Phạm Nhã chuyển sang tiếng Nhật.
Hệ Kanji của Nhật chính là các Hán tự, Phạm Nhã thuộc làu mặt chữ nên chuyển sang tiếng Nhật chỉ cần học thêm hai bảng chữ cái Hiragana và Katakana, các từ vựng và cách phát âm, ngữ pháp nữa là gần như nắm được loại ngôn ngữ này.
Khác với âm điệu tiếng Việt nghe trầm bổng, du dương, tiếng Nhật khi được nói bằng giọng nam trầm đầy nội lực của Phạm Nhã tạo cảm giác rất dữ dội, nhất là khi gằn giọng...
Các bạn nhân viên trong biệt thự đang ngập đầu trong hàng đống việc mà anh Tuân giao, ngày hôm nay anh Tuân còn thuê thêm năm bạn vệ sĩ mặc suit đen đeo kính râm như đặc vụ trong phim Mỹ, cái phòng an ninh cấp cho Nhật “Mac” cũng là nơi nghỉ giữa giờ của các bạn này.
Phạm Nhã rất có tình cảm với những người làm công tác bảo vệ nên cũng bắt chuyện với năm bạn, y cũng biết tên của họ, ba nam hai nữ, phân biệt là Sơn, Duy, Lương, Trân và Thư.
Trân và Thư có vẻ rất chuyên nghiệp, họ không ném cho Phạm Nhã mấy ánh mắt như có ngôi sao đang nhảy múa như Châu Mẫn và Thảo “Tiny”, chỉ hơi kinh ngạc trước gương mặt vô thực của y một chút rồi thôi.
Sơn, Duy và Lương đều cao hơn một mét tám, nghe anh Tuân nói ba người này đều là người có nghề, hơn nữa cũng đã được đào tạo nghiệp vụ bài bản, không chỉ tuần tr.a biệt thự, đảm bảo an ninh trong trụ sở mà còn có thể mang theo làm nhiệm vụ hộ tống, bảo vệ “yếu nhân” trong tổ chức mới nhú của bọn họ là anh Tuân.
Có những người này, Phạm Nhã cũng thấy an tâm hơn khi anh Tuân ra ngoài đường mà không có y đi cùng.
...
Đến giờ làm “nhiệm vụ hằng ngày”, Phạm Nhã leo lên sân thượng phơi nắng nhìn mặt trời năm giờ rồi xuống phòng gym tập luyện thêm ba giờ.
Xong xuôi tất cả mọi thứ thì cũng đã là năm giờ chiều.
Hôm nay anh Tuân không có tổ chức Party nên mọi người ra về sớm, chỉ có nhóm vệ sĩ là ở lại, anh Tuân nói tạm thời bố trí giường tầng cho họ ở lại phòng an ninh, sau này ảnh sẽ thuê hẳn một căn khác ở gần Gray Castle cho toàn bộ nhân viên ở lại, kể cả nhóm vệ sĩ, xem như đây là phúc lợi cho nhân sự.
Chiếc Ford Raptor phóng trên đường, anh Tuân hôm nay không bật nhạc Micheal Jackson, chỉ lặng lẽ lái xe bằng một tay, tay kia gác lên cửa sổ mở, rít một điếu thuốc.
Anh Tuân lái xe chạy vòng vòng không có mục đích, từ trung tâm Quận 1 ra đến Quận 3, Quận 10 rồi lái thẳng xuống Quận 11, quận Tân Phú, giống như chỉ muốn đi hóng gió với thằng em.
Phạm Nhã thì nhắm mắt ngồi bên cửa sổ còn lại cũng để mở, mặt có vẻ nghiêm túc, giống như đang tập trung lắng nghe cái gì đó.
Những ngày gần đây y chăm chỉ tập luyện, tắm nước đun từ Mana của Leonidovich Hopner, khi về nhà cũng phơi nắng và nhìn mặt trời, siêu thính lực hiện tại đã có thể làm cho y cảm nhận được không gian ba chiều trong phạm vi mấy cây số.
Trong cảm giác của Phạm Nhã, không gian mấy cây số vuông xung quanh như được vẽ lại, y có thể xác định được những đối tượng phát ra âm thanh như xe cộ chạy trên đường, âm thanh sinh hoạt của người dân, âm thanh của động vật như chó, mèo.
Phạm Nhã càng tập trung tinh thần, y càng nghe được nhiều thứ hơn, kể cả tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, cuối cùng, y còn có thể nghe được tiếng tim đập và tiếng hít thở, tiếng nước chảy trong cống ngầm dưới lòng đất.
Chạy gần ba giờ quanh thành phố, chiếc Ford Raptor đi tới khu vực quận Bình Tân.
Phạm Nhã mở mắt nói: “Tìm được rồi anh, đây là ở đâu?”
“Đường Bình Long, kế bên nghĩa trang Bình Hưng Hòa, khu nghĩa trang lớn nhất thành phố.” Anh Tuân rít thuốc: “Nghe thấy cái gì? Ở đâu?”
Phạm Nhã trả lời: “Ở sâu dưới đất chừng mười mét.
Em nghe được tiếng nói chuyện của rất nhiều người.
Anh yên tâm, người chứ không phải ma quỷ gì đâu.”
Anh Tuân trừng mắt.
Phạm Nhã lại nói: “Đúng như anh dự đoán, bọn họ xây căn cứ dưới tầng hầm hoặc lòng đất chứ không sử dụng nhà cửa hay căn hộ chung cư thông thường, thế nhưng mà như vậy nếu bị vây bắt bọn họ chạy đường nào anh?”
Anh Tuân trả lời: “Biết địa đạo Củ Chi đúng không? Nhân dân mình là chuyên gia đào hầm chơi du kích, lúc rút xuống là trên mặt đất không còn một bóng người, hệ thống hầm và địa đạo cũng rất phức tạp, có tới mấy lối vào lận.”
“Mấy thằng ôn con này không học hỏi cái hay cái tốt khác của ông cha mình, chỉ học ngón này để dễ bề hoạt động, hèn gì nó dám lộng hành như vậy, hóa ra căn cứ nằm sâu dưới nghĩa trang.”
“Ở chỗ này cũng không có ai tới trắc địa để làm dự án, bọn nó ẩn nấp trong này cũng xem như an toàn.”
Phạm Nhã nói: “Em có thể cưỡi ngựa dậm sập hầm này, có nên làm vậy không anh?”
Anh Tuân lắc đầu: “Khu vực lân cận chôn rất nhiều hài cốt, không nên làm như vậy, sẽ gây thiệt hại rất lớn.
Hơn nữa đây là xã hội pháp trị, bọn này phải bị chế tài bởi pháp luật, em không được đứng trên pháp luật để trừng trị bọn họ.”
“Nếu như pháp luật không thể chế tài bọn họ thì sao?” Phạm Nhã hỏi.
“Em phải học cách tin tưởng.” Anh Tuân trả lời: “Pháp luật luôn có thể chế tài, chỉ là con người có lúc sẽ bị gỡ khăn che mắt mà thôi.”
Phạm Nhã nói: “Em chưa hiểu lắm.”
Anh Tuân giải thích: “Biểu tượng ngành tư pháp là Justice Lady, một tay cầm thanh gươm tượng trưng cho sức mạnh cưỡng chế và quyền uy, một tay cầm cán cân tượng trưng cho công bằng và lẽ phải, mắt của Justice Lady phải được bịt lại bởi một cái khăn, bởi vì công lý cần phải vô minh, công lý cần phải mù lòa, mù lòa để có thể phán xét và chế tài bất kỳ ai một cách vô tư và khách quan nhất.”
Phạm Nhã gật đầu: “Vậy nếu ai đó bị gỡ khăn che mắt, không thể vô tư và khách quan thì sao?”
Anh Tuân cười hiền lành: “Vậy thì lúc đó sẽ có một vị chúa tể hiện lên đeo lại khăn che giúp họ, đơn giản mà.”
...
Sâu trong khu vực nghĩa trang Bình Hưng Hòa, dưới lòng đất hơn mười mét có một sào huyệt, ba lối vào được đặt cầu thang hình trôn ốc, phía trên mỗi lối vào là nhà mồ có gắn Camera ẩn.
Sào huyệt dưới đất này được tổ chức khá đơn giản, không phức tạp như địa đạo Củ Chi.
Từ ba lối vào đi xuống là mấy cái hành lang cao chừng mét sáu, nối với mấy căn phòng cao chừng ba mét được gia cố bằng cốt thép, trên trần có gắn đèn.
Trong căn phòng lớn nhất, rộng khoảng bốn mươi mét vuông có mấy người đàn ông đang kiểm kê lại vũ khí trong những cái thùng gỗ, có kiếm Nhật, có mã tấu hàng xịn, có súng tự chế như súng bút bi, súng hoa cải, còn có mấy chục cây súng trường, kể cả thiết bị giảm thanh cũng có hơn chục bộ.
Lúc này, đèn trên trần chớp tắt bất thường, nền đất cũng hơi rung như có động đất.
Đột nhiên trần bị sập xuống một mảng lớn, cát bụi cuộn lên rồi một cái bóng màu đen bay ra từ trong đống đổ nát tấn công bọn họ!
Cái bóng, trần sập, hiện tượng đất rung và đèn nhấp nháy diễn ra chớp nhoáng.
Trong lúc mấy người đàn ông còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị đánh vào gáy ngất xỉu.
Cái bóng di chuyển nhanh như một tia chớp đen, trong chưa đến mười giây đã bay đến từng ngóc ngách của sào huyệt, tất cả những ai nhìn thấy nó đều bị đánh ngất xỉu trước khi kịp làm bất kỳ động tác đề phòng gì.
Đánh gục hai mươi mốt người trong vòng mười giây, cái bóng lại lột sạch quần áo của bọ rồi cột thật chặt hai tay, hai chân sau đó bay lên cái lỗ trên trần mà mình “tạo ra”, biến mất hút trong màn đêm.
Chừng mười phút sau, mấy chục xe cảnh sát tiến vào khu vực nghĩa trang, từng toán cảnh sát cơ động được trang bị tận răng xông vào sào huyệt đã được chỉ điểm từ trước, tóm gọn hai mươi mốt tên tội phạm vẫn còn bị lột trần truồng, bị đánh ngất xỉu và trói gô trên đất.
Đồng thời tịch thu được rất nhiều tang vật là mã tấu, kiếm, vũ khí, súng ống, thiết bị giảm thanh.
Trung tá Trần Thanh Dương đi xuống sào huyệt từ lối vào trong nhà mồ, anh ta nhìn kết cấu của sào huyệt rồi nhìn cái hang thẳng đứng, từ mặt đất thông xuống dưới sào huyệt, người đã tấn công càn quét bọn tội phạm giống như bay trên trời, sau đó hạ xuống đất, xuyên thẳng qua mặt đất xuống tới đây.
...
Phạm Nhã bay giữa những đám mây đêm, đây là lần đầu y bay cao và xa như vậy, so với lần đầu mò mẫm cách sử dụng áo choàng của chúa tể, giờ đây y đã có thể bay quãng đường xa với tốc độ nhanh nhất, đồng thời bảo đảm trữ lượng Mana không bị hao hụt quá nhanh chóng.
Cảm giác được tự do bay lượn rất tuyệt vời, Phạm Nhã vừa hưởng thụ những cơn gió quất vào người vừa nhớ lại những gì mà anh Tuân đã nói về Hion.
“Nếu tưởng tượng cả xã hội loài người là một cái hộp, vậy thì thằng này đã nhảy ra khỏi cái hộp đó, mọi quy tắc hay chế ước của xã hội với nó là vô hiệu, nó không cần vâng lời pháp luật hay tuân theo các giá trị đạo đức cơ bản của con người nữa, nó chỉ cần tuân theo ý chí của bản thân nó để hành xử mà thôi.”
Phạm Nhã càn quét sào huyệt bí mật cất giấu vũ khí của một băng tội phạm chỉ trong mười mấy giây, thời gian mà y tốn để trói chúng còn lâu hơn thời gian y hạ gục chúng.
Những kẻ vốn rất nguy hiểm so với vị chúa tể trẻ thì như những đứa bé, chúng còn không thể nhìn rõ chứ đừng nói đến phản kháng chống lại y.
Ở xã hội hiện đại, Phạm Nhã đã gần như bất khả xâm phạm, trừ phi có ai đó dẫn dụ dược Phạm Nhã đi đến một nơi đồng không mông quạnh rồi dội bom liên tục thì may ra có thể hạ y được.
Phạm Nhã hiểu, giống với Hion, mình cũng đã nhảy ra khỏi một cái hộp.
Ở ngoài chiếc hộp này, tất cả những gì có thể chế ước hành vi của Phạm Nhã chỉ là ý chí của bản thân y.
“Em có thể cưỡi ngựa dậm sập hầm này, có nên làm vậy không anh?”
“Khu vực lân cận chôn rất nhiều hài cốt, không nên làm như vậy, sẽ gây thiệt hại rất lớn.
Hơn nữa đây là xã hội pháp trị, bọn này phải bị chế tài bởi pháp luật, em không được đứng trên pháp luật để trừng trị bọn họ.”
Từng lời dặn dò của anh Tuân trước khi hành động vang lên trong đầu Phạm Nhã, y biết người đàn ông này mong muốn mình tôn trọng nền pháp trị, hành xử phù hợp với pháp luật, với đạo đức xã hội.
Có những điều khi đạt được sức mạnh quá lớn, y đã thôi không còn nghĩ đến, y chỉ nghĩ làm thế nào để đạt được mục đích một cách nhanh chóng nhất, nếu không có anh Tuân không ngừng dẫn dắt, một ngày nào đó có thể Phạm Nhã cũng trở nên vô tình, không còn biết tới ranh giới đúng sai nữa.
Chúa tể trẻ mỉm cười, làm một kẻ có sức mạnh lớn đến nỗi có thể lật tung xã hội nhưng lại cam chịu thỏa hiệp, tuân thủ theo các quy tắc của xã hội là một điều không hề đơn giản nhưng y lại thấy, đó mới là cách làm đúng đắn nhất.
Sức mạnh mà y đang mang không phải là thứ đem đến tai ương, ch.ết chóc hay sự hủy diệt, nó là thứ được gọi với cái tên là Vinh Quang.
Giữa trời và mây đêm, Phạm Nhã giống như đã tìm thấy cảm giác của những cổ nhân vĩ đại khi hiểu được đạo lí lớn trong đời, y vừa bay vừa cười rất to, tiếng cười trong trẻo và vui sướng..