Chương 119: Tàn nhẫn
"Ha ha ha ha ha…… Ha ha ha ha ha…"
Phương Hàn đột nhiên cười ha hả. Nghe những lời của Thương Bách Tử, hắn vì quá tức giận mà cười.
"Phương Hàn, ngươi cười cái gì?"
Thương Bách Tử ngẩn ra, ánh mắt lấp lánh, lộ vẻ tham lam.
Ánh mắt của hắn thủy chung vẫn không rời khỏi lò luyện đan Ngũ Ngục Vương Đỉnh. Một lò luyện đan cấp bậc bảo khí thật sự khiến cho người khác thấy mà thèm, dù cho có luyện tới Thiên Nhân Cảnh vẫn rất khó có thể có được một lò luyện đan cấp bậc bảo khí.
Huống chi hắn đã nhìn ra được Ngũ Ngục Vương Đỉnh là cực phẩm trong bảo khí. Nếu như hắn có thể chiểm được thì sẽ có thể luyện chế cực phẩm đan dược, tu vi tăng mạnh, rút ngắn thời gian tu luyện đến Thiên Nhân Cảnh.
Nói cách khác, với trình độ hiện giờ của hắn thì không có khả năng luyện tới Thiên Nhân Cảnh, chỉ có thể ch.ết già mà thôi.
Mà hiện tại Ngũ Ngục Vương Đỉnh lại nằm trong tay Phương Hàn, hắn sao lại không muốn độc chiếm cơ chứ? Cưỡng từ đoạt lý, tự nhận một phần công lao vào mình, lấy môn quy ra để ép Phương Hàn đưa bảo khí về môn phái, sau đó lợi dụng các mối quan hệ để lấy bảo khí về tay mình. Chuyện này quan hệ đến tính mạng con người, sao có thể buông bỏ được?
Đệ tử chính phái có chỗ tốt là như vậy, có thể lợi dụng đạo lý để tranh đoạt, cướp lấy pháp bảo của nhau. Nếu đổi lại là Ma Đạo, ai đạo thuật cao minh thì có thể chiếm lấy pháp bảo, tàn sát lẫn nhau cũng không tính là gì.
Thương Bách Tử dù sao có chỗ dựa vững chắc, lại là chân truyền đệ tử, Phương Hàn sẽ không dám làm gì hắn, nếu muốn thì cũng phải đưa ra xét xử, trở về môn phái rồi mới có thể xử lý.
Bất quá sau khi Thương Bách Tử nói xong, Phương Hàn chợt nở nụ cười, lạnh lùng nói:
"Ta cười cái gì à? Ta cười ngươi thân là đệ tử Vũ Hóa Môn, nhưng lại quá vô sỉ! Phương Hàn ta trước giờ cũng gặp qua không ít kẻ tiểu nhân, thấy lợi quên nghĩa, có thù tất báo, thích bỏ đá xuống giếng nhưng người chẳng biết xấu hổ, càn quấy, đảo trắng thay đen như người thì cũng chưa từng thấy qua! Ngươi căn cơ yếu ớt, chân khí còn chưa luyện thành mà dám cùng ta tranh đoạt bảo bối? Có công của ngươi sao? Ngươi tự soi gương xem lại bản thân mình đi! Tuyệt Mệnh đảo chủ đã tu luyện thành cương khí, một cái búng tay cũng có thể đem ngươi đánh ch.ết! Ngươi chỉ có một chút ít pháp lực, ngay cả Long Huyên cũng có thể giết ch.ết ngươi cả trăm lần, ngươi còn dám nói là mình có công lao? Có tin là ta sẽ bắt giam ngươi ngay tại đây! Cho ngươi nếm thử cảm giác sống không bằng ch.ết!"
"Ngươi! Ngươi thật lớn mật!"
Nghe Phương Hàn mắng chửi như vậy, Thương Bách Tử ban đầu ngẩn ra, sau đó giận tím mặt, tưởng như toàn bộ máu tươi trên người hắn đều dồn cả lên mặt,
"Phương Hàn, ngươi cho rằng ngươi tu luyện được chút thần thông, có chút pháp lực là có thể tùy ý làm bậy sao? Cái này là khinh rẻ đồng môn, coi trời bằng vung, tâm tính của ma đạo! Khó trách Hoa Thiên Đô sư huynh nói ngươi có ma tính, ra tay trừng trị ngươi! Xem ra ngươi đến giờ vẫn không chịu sửa đổi, thật sự là nhập ma! Chỉ có đệ tử ma đạo mới nhục mạ đồng môn như vậy! Ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi phải giao Ngũ Ngục Vương Đỉnh ra, không muốn giao cũng phải giao!"
"Không ngờ được là lại có người không biết xấu hổi dám nói ta là ma đạo. Thật sự là điên đảo thị phi. Bất quá ta bây giờ cũng không có thời gian đôi co với ngươi! Trước phong bế thần thông của ngươi! Nhốt ngươi vài ba tháng, chờ đến lúc quay về môn phái rồi sẽ cùng trưởng lão môn phái nói lý lẽ!"
Phương Hàn thật sự nổi giận rồi! Tức giận vô cùng!
Thương Bách Tử này không biết xấu hổi, đổi trắng thay đen, muốn chiếm đoạt Ngũ Ngục Vương Đỉnh, lại còn nói hắn là ma đầu!
Hết lần này tới lần khác còn ngang nhiên không nói lý lẽ, cưỡng từ đoạt lý như vậy!
Phương Hàn thật sự là chưa từng gặp ai vô sỉ như vậy.
Hắn giờ không quan tâm gì hết, nhất định phải giáo huấn tên Thương Bách Tử này, không giết hắn, không chặt tay chân hắn, chỉ phong bế thần thông, giam cầm hắn, tuy rằng như vậy là phạm vào môn quy nhưng cũng không tính là chuyện gì lớn.
Trong lúc nói chuyện Mộc Hoàng chân khí của Phương Hàn đã vận chuyển triệt để, trong nháy mắt ngưng tụ biến thành một thanh trường kiếm màu xanh, dài trăm trượng, chém mạnh xuống, khí tức uy mãnh vô cùng! Hơi lạnh thấu xương, lực lượng chừng một ngàn năm trăm mã lực hung hăn chém xuống!
Pháp lực của Thương Bách Tử chỉ có lực lượng chừng một trăm mã lực, kém hai mươi lần so với Phương Hàn! Hiện tại Phương Hàn chỉ dùng lực lượng gấp mười lăm lần, thật sự muốn một chiêu bắt lấy hắn, khiến cho hắn sống không bằng ch.ết!
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, người ra tay chống đỡ lại không phải là Thương Bách Tử mà chính là Bất Dạ đảo chủ Tiêu Bất Dạ. Con hắn là Tiêu Thạch là đệ tử Vũ Hóa Môn, chuyện con hắn tiếp cận được Phương Thanh Vi lại bị Phương Hàn đánh cho một trận hắn cũng biết rõ.
Tiêu Bất Dạ này cũng là một nhân vật lợi hại, điều đó có thể thấy qua việc hắn cho con mình trở thành đệ tử Vũ hóa Môn, lại có thể lôi kéo đảo chủ các đảo Huyền Không Đảo, Vũ Hoa Đảo, Linh Châu Đảo, Ngao Ngư Đảo lập thành liên minh năm đảo.
Hắn vừa ra tay thì thúc dục một thanh linh khí phi kiếm, kiếm khí gào thét, kiếm khí tuy cong nhưng có khí thế, hung hăn đánh mạnh lên, trực tiếp đón đỡ đại kiếm hình thành từ chân khí của Phương Hàn. Mà theo sau hắn, bốn vị đảo chủ đều bay tới, vung phi kiếm lên, há mồm phun pháp lực ra, mạnh mẽ thúc dục, liên hợp cùng một chỗ, đồng thanh đồng khí.
"Nam Hải ngũ trọng lãng!"
Trong đó có đảo chủ Vũ Hoa Đảo là một mỹ phụ trung niên, mắt phượng lạnh lẽo, miệng ngọc hô lên năm chữ. Tựa hồ nhắc nhở bốn đảo chủ còn lại nên vận dụng chiêu số, lực lượng như thế nào.
Đương! Đương! Đương! Đương! Đương!
Năm tiếng nổ mạnh vang lên!
Năm thanh phi kiếm theo một thủ pháp xảo diệu, nối tiếp nhau đánh lên đại kiếm của Phương Hàn, làm nó rung động không thôi.
Năm vị đảo chủ này tuy tu luyện tới Thần Thông Bí Cảnh nhưng pháp lực cũng không hùng hậu, so với chân truyền đệ tử của các đại môn phái thì kém hơn rất nhiều. Mỗi người chỉ có lực lượng chừng bảy tám chục mã lực, cộng thêm sự hỗ trợ của phi kiếm thì nhiều lắm cũng chỉ có lực lượng một trăm mã lực, năm người liên hợp lại thì được năm trăm mã lực, vốn không phải là đối thủ của Phương Hàn. Nhưng bọn họ vận dụng pháp lực thập phần xảo diệu, khéo léo, với kinh nghiệm dày dặn, tá lực đả lực, năm kiếm liên phát, nối nhau đánh ra lại có thể đón đỡ được đại kiếm của Phương Hàn chém xuống!
"Hảo tặc tử! Một đám tán tu nhỏ bé lại dám can thiệp vào chuyện nội bộ của Vũ Hóa Môn, xem ra các ngươi thật không muốn sống nữa rồi."
Phương Hàn nổi lên sát khí, đệ tử Vũ Hóa Môn không thể tàn sát lẫn nhau nhưng giết vài tên tán tu nho nhỏ thì sẽ không trái với môn quy, nếu không thì còn xưng là chân truyền đệ tử của mười đại môn phái Tiên Đạo làm gì?
Không dùng thủ đoạn mạnh mẽ thì không thể lập uy được.
Sát khí lóe lên, chân khí Phương hàn co rụt lại, lần nữa phát ra, lần này lại phân ra thành năm luồng chân khí, phân biệt đánh lên năm thanh phi kiếm, đánh giết từng người một.
"Tiêu diệt từng người sao? Đáng tiếc là năm người chúng ta cùng tu luyện, pháp lực quán thông, có thể đồng phát!"
Bất Dạ đảo chủ Tiêu Bất Dạ cười lạnh lùng, miệng phun ra pháp lực gia trì lên phi kiếm, duy trì lực lượng của phi kiếm, bay múa như rồng lượng, đón đỡ chân khí của Phương Hàn,
"Chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn sao? Con ta cũng là đệ tử Vũ Hóa Môn, sớm muộn gì cũng trở thành chân truyền đệ tử, thành tựu sau này của ngươi cũng không chắc có thể so với nói!"
"Để xem!"
Phương Hàn lần này dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, năm lưỡi phi kiếm đột nhiên hợp lại rồi hóa thành Thiên Mộc Thần Châm, đâm xuyên qua phi kiếm của Tiêu Bất Dạ, sau đó thần châm tiếp tục đánh xuống, đâm vào thân thể của đảo chủ Bất Dạ Đảo.
"Không!"
Thiếu đảo chủ Bất Dạ Đảo, Tiêu Thạch tuyệt vọng thét lên, trong khi tiếng hét còng đan vang vọng thì thân thể của đảo chủ Bất Dạ Đảo đột nhiên nổ tung, một cây cự mộc từ trong thân thể hắn lớn dần lên, đem thân thể hắn phân liệt, xương cốt lẫn lộn, bắn ra tung tóe.
Bất Dạ đảo chủ Tiêu Bất Dạ bị Phương Hàn một chiêu đánh ch.ết!
Cương khí của Tuyệt Mệnh đảo chủ còn không ngăn nổi Thiên Mộc Thần Châm, huống chi là người chỉ mới tu luyện đến tầng thứ nhất Thần Thông Bí Cảnh như Tiêu Bất Dạ!