Chương 14: Chuyện tình Lăng Nguyệt (1)
Thanh Hạ thả tay đang siết lấy áo anh chuyển qua vòng tay quanh cổ anh, rồi cô nâng hông lên cũng đồng thời để anh bất ngờ đẩy mạnh vào bên trong cơ thể mình, khoái cảm lần này đến càng rõ ràng hơn mới vừa rồi, cô có thể cảm giác được vật đó càng lớn lên bên trong cô như thế nào.
Nhưng Tử Phong lập tức dừng lại, anh ngẩn đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng mê người của cô " Không được em mới vừa làm phẩu thuật..." nói xong anh định rút ra nhưng cô đã nhanh hơn anh một bước. Thanh Hạ vòng hai chân lên hông anh giữ lại.
" Ưhm...không...ưhm...sao " Thanh Hạ đỏ mắt nói. Nhìn thấy anh nhịn dục vọng của mình khiến cô thật sự không thể....
Anh như được mở đường nở nụ cười mê hoặc chúng sinh với tay tắt đèn đầu cúi xuống điên cuồng hôn cô.
Tiếp theo sau đó sẽ là cảnh phim 18+ mà trẻ em đầu óc trong sáng không được xem >_
" Anh là ai vậy " Thanh Hạ lấy làm lạ, anh nào ở đây số của Tử Phong cô có lưu rồi mà.
" Anh là....á anh họ - Minh Khâm phải không "
" Hì hì cho em xin lỗi..." Thanh Hạ cười trong điện thoại. " Anh điện cho em có việc gì không "
" Tại sao lại là em, bạn gái anh đâu sao không đi cùng "
Cuối cùng sau bao nhiêu lời đe dọa thì Thanh Hạ bắt buộc phải đi.
Gác máy cô nhìn đồng hồ còn mấy tiếng nữa không phải lo..." Reng reng " tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.
" Alo em đã nói là em sẽ đi mà..."
Giọng nói lạnh lùng vang lên ở đầu giây bên kia. Thanh Hạ giật mình lấy điện thoại ra xem không ngờ người gọi là Tử Phong.
" Ha...tôi tưởng anh..."
Tử Phong nghiến răng nói. Người phụ nữ này không lẽ có người khác.
" Không..không phải hôm nay anh họ tôi về nước muốn tôi đi đón anh nên lúc nãy mới nói chuyện xong "
" Được.." Tối nay anh ta không về vậy thì cô có thể đi dự tiệc với Minh Khâm rồi.
Thanh Hạ đi xuống nhà thấy Lăng Nguyệt cùng Gia Khánh chơi xếp hình. Cô đi đến cùng chơi với hai mẹ con họ.
Thanh Hạ thắc mắc là tại sao cô ở đây cũng gần một tháng rồi nhưng chưa bao giờ thấy ba của của Gia Khánh đâu cả. Có lần cô định hỏi nhưng lại lo làm việc gì đó rồi quên mất.
" Chị Lăng Nguyệt em có thể hỏi một chuyện được không "
" Được em hỏi đi "
" Sao đến bây giờ em chưa thấy ba của Gia Khánh vậy chị " Nghe được lời Thanh Hạ hỏi mặt của Lăng Nguyệt liền biến đổi. Lăng Nguyệt gọi người hầu đưa Gia Khánh ra vườn chơi để cô và Thanh Hạ có thể nói chuyện.
" Chị và anh ta đã ly hôn rồi "
" Hả tại sao lại ly hôn? "
Lăng Nguyệt bắt đầu kể lại chuyện của cô. Trước đây cô và anh-Lacewen Minh Hạo quen nhau trong một bữa tiệc. Anh là một công tước ở Vương Quốc Anh gia đình thuộc quý tộc. Anh về đây để nghiên cứu thị trường châu Á. Ngay từ lúc nhìn thấy Lăng Nguyệt thì anh đã trúng tiếng sét ái tình của cô.
Lacewen bắt đầu theo đuổi cô, mặc dù cô không chịu nhưng anh vẫn mặt dày theo đuổi. Nhiều lần như vậy rốt cục Lăng Nguyệt cũng chấp nhận. Tình yêu ngày càng sâu đậm cho đến khi nước tràn bờ đê.
Ngày theo anh về ra mắt gia đình, nhà anh..không phải là cung điện mới đúng. Mang nét cổ kính tao nhã của hoàng gia Anh quốc.
Trong phòng khách, cô và lacewen ngồi đối diện với hai bậc tiền bối. Hai người một người mang nét Á Đông là mẹ anh còn lại là ba anh có ngũ quan sắc xảo mang nét châu Âu rất giống với Lacewen. Mặc dù khuôn mặt khá nhiều nép nhăn nhưng....á chúng ta đang lạc đề quay về chủ đề chính.
Thăm dò hỏi han một lúc(đã lược bỏ một số câu hỏi khi ra mắt gia đình) mẹ anh tung ra một câu xanh rờn
" Ta không đồng ý hai đứa kết hôn."
" Tại sao mẹ lại không đồng ý" Anh tức giận muốn hét lên. Tại sao mẹ lại không đồng ý chứ Lăng Nguyệt có gì không tốt..
" Ta thấy con bé không hợp với con.."
" Nếu mẹ không đồng ý con cũng không quản..." Anh thật sự không hiểu mẹ anh vì cái gì lại không đồng ý.." Lăng Nguyệt chúng ta đi thôi..."
Sau khi anh kéo tay Lăng Nguyệt ra khỏi nhà mẹ anh quay qua trách móc ba anh..
" Sau ông lại không nói gì vậy hả tại sao lại để nó đi.." Bà thật không ngờ con trai bà lại vì một đứa con gái mà làm trái ý mình.
" Haiz bà xã à bà biết tính con trai mình từ xưa đến nay mà nó đã quyết định thì không ai đổi được." Tính nết con trai ông biết chứ nên ông mới quyết giao cả sản nghiệp lại cho nó...