Chương 10: Cho tôi một công đạo
Kỳ thật Cố Hạo Minh vẫn không đồng ý để Nhan Nhuế Ninh nấu cơm, vốn là muốn thay cô nấu nhưng lại bị Nhan Nhuế Ninh nhìn xem thường trừng trở về. Lý do hắn là người bệnh.
Cho nên Nhan Nhuế Ninh chỉ có thể tự mình tiến vào phòng bếp. Nửa giờ sau hai bát mì thịt băm được chưng lên bàn.
“Bảo bảo, anh đau quá, không cầm nổi đũa.” Nhan Nhuế Ninh trợn trừng mắt, vừa rồi khi quấn cô đâu nào thấy hắn kêu đau.
“Qua đây, tôi đút anh.” Đạt được mục đích, Cố Hạo Minh ngồi vào trước bàn ăn, ánh mắt sáng quắc nhìn Nhan Nhuế Ninh.
Dùng đũa gắp mì, cô nhẹ nhàng thổi đi hơi nóng, dùng môi thử xem còn nóng hay không liền đưa đến bên miệng Cố Hạo Minh. Anh chàng ngơ ngác nhìn cô.
“Làm sao, không muốn ăn hả? Ngoan ngoãn ăn đi, bệnh mới có thể tốt hơn.” Cố Hạo Minh không trả lời, con ngươi đen dừng trên mặt cô, há miệng ăn mì.
Hai người lần đầu an tĩnh ở chung như vậy, không khí ái muội quay xung quanh.
Cố Hạo Minh lẳng lặng đứng ngoài phòng bếp nhìn Nhan Nhuế Ninh dọn dẹp. Suy nghĩ của hắn đã sớm không biết chạy đi nơi nào.
“Đứng ở chỗ này làm chi? Anh ngại bệnh tốt hơn à?” Đảo mắt cô gái đã đứng ở trước mắt hắn, tức giận liếc hắn.
“Bảo nhi ngoan, đầu anh choáng váng.” Cánh tay dài vây quanh eo nhỏ nhắn của cô gái, cái đầu to cọ hõm vai cô.
“Đừng, đừng cọ nữa, ngứa. Miệng vết thương của anh bị nhiễm trùng dẫn tới sốt nhẹ, choáng váng đầu là bình thường, nên mới bảo anh đi nằm trên giường.”
“Anh muốn chung phòng với em.” Hắn vừa mới dứt lời đã bị Nhan Nhuế Ninh đẩy ra.
“Cút ngay.”
Tại biệt thự Nhan gia.
“Mẹ, mẹ gọi con tới làm gì? Chẳng lẽ là tr.a được tin tức về cậu Cố rồi sao?” Nhan Sở Lan mặc âu phục hồng nhạt, trang điểm nồng đậm trên mặt.
“Ừ, tr.a được rồi. Cậu Cố bị thương, hiện tại đang điều trị tại bệnh viện hàng đầu Nhan Nhuế Ninh làm việc.” Bạch Thiển miễn cưỡng nằm trên ghế quý phi, vì tin tức này, bà ta hao phí không ít tinh lực.
“Vậy không phải để Nhan Nhuế Ninh gần quan được ban lộc sao? Không được, ngày mai con phải đi thăm cậu Cố.” Nhan Sở Lan tức giận, làm phấn trên mặt lả tả rơi xuống.
“Cứ như vậy đi, được rồi, hôm nay mẹ mệt mỏi, con ra ngoài trước đi.” Nhan Sở Lan nghe lời ra khỏi phòng.
Nhìn cửa phòng đóng lại, Bạch Thiển xinh đẹp rên rỉ.
“Người xấu , Lan Lan ở đây cũng không buông tha người ta.” Nói xong, cách đó không xa, phía sau bức màn một người đàn ông thân hình cao lớn bước ra.
“Không phải em cũng cực kỳ dễ chịu sao? Để anh nhìn xem cái miệng nhỏ kia của em có phải hay không đã muốn rồi.”
“Hừ, đã sớm muốn, anh lại làm chưa đủ cho người ta. Lão già Nhan Kiến Thành kia đã sớm không được. Anh còn trêu đùa người ta như thế.”
“Tiểu yêu tinh, tới để anh trai nếm thử.” Chỉ chốc lát sau, trong phòng liền truyền ra tiếng ân ái.
Tại nhà Nhan Nhuế Ninh.
Cố Hạo Minh phiền muộn, vừa rồi tựa hồ hắn đùa giỡn quá trớn. Hiện tại Bảo bảo của hắn nói như thế nào cũng không chịu mở cửa.
Trong phòng ngủ, Nhan Nhuế Ninh đang xử lý chuyện của “Luyện ngục thiên sứ” qua internet, Cố Hạo Minh ở đây khiến cô vô cùng bất tiện.
Ngoài cửa, Cố Hạo Minh còn đang trầm tư suy nghĩ mở cửa phương pháp.
“Bảo bảo, điều hòa phòng khách bị hư. Dù sao chúng ta sớm muộn gì cũng là vợ chồng, em để anh ở chung với em đi.
“Anh là người bệnh nha, không thể ở trong phòng quá lạnh, hơn nữa hiện tại là tháng tư, trời còn chưa nóng đấy.”
Cố Hạo Minh xoay người, trở lại phòng khách chặt đứt chân giường, rồi ra ngoài cửa phòng ngủ chính.
“Bảo bảo, giường phòng khách bị phá hủy mất rồi, anh không ngủ được.”
“Vậy ngủ ghế sofa đi.”
“Bảo nhi ngoan, em nỡ để anh ngủ ghế sofa sao? Anh là người bệnh đấy!”
“Cho dù anh tìm cách phá hỏng sofa, tôi cũng không cho anh vào.” Được rồi, Nhan Nhuế Ninh rất thông mình, liếc mắt đã nhìn thấu hắn.
“Bảo bảo, đầu anh choáng váng.” Một kế thất bại, Cố Hạo Minh lập tức nghĩ một kế khác. Nằm trên đất không nhúc nhịch, hắn tin tưởng Bảo bảo của hắn sẽ không nhẫn tâm bỏ lại hắn.
Trong lòng chờ đợi, vốn tính toán đếm đến 5, kết quả mới đếm đến 3, Nhan Nhuế Ninh đã ra ngoài.
“Không có việc gì chứ.” Nâng anh chàng trên mặt đất dậy, để hắn tựa vào mình. Cố Hạo Minh cũng thừa cơ tựa tới.
“Đầu choáng váng muốn nôn. Bảo bảo, anh thật khó chịu.” Mất máu quá nhiều khiến sắc mặt Cố Hạo Minh tái nhợt, lại thêm tận lực choáng váng đầu nên Nhan Nhuế Ninh tin không nghi ngờ.
“Trước đứng lên, trên mặt đất lạnh.” Lung lay nâng Cố Hạo Minh, đặt hắn ngồi trên giường cô.
Nhan Nhuế Ninh nhanh nhẹn đo nhiệt độ, lấy chai truyền dịch, ghim kim. Động tác thuần thục, vừa thấy đã biết cô là bác sĩ tay nghề lão luyện.
Qua lại xoa xoa cánh tay Cố Hạo Minh, chất lỏng trong lọ chảy vào tay, nhiệt độ cơ thể hắn giảm xuống không ít.
“Bảo bảo, kỳ thật em là đau lòng anh đúng không.” Trong mắt Cố Hạo Minh mang theo tình yêu nồng đậm cùng mong đợi.
“Tôi chỉ sợ người bệnh ch.ết ở nhà tôi, tôi không biết phải nói nguyên nhân ch.ết thế nào.” Thu tay, Nhan Nhuế Ninh chuẩn bị đứng dậy rời đi, lại bị Cố Hạo Minh nhanh bắt được.
“Tay anh vẫn đang châm kim, nhanh buông ra!”
“Anh chỉ muốn hỏi em một câu. Em, có thích anh hay không?” Nhan Nhuế Ninh không trả lời.
“Một chút hảo cảm cũng không có.” Nhan Nhuế Ninh xoay mặt. Một cánh tay còn lại không bị chích cũng không bắt lấy của hắn, nắm thành hình quả đấm.
“Anh biết rồi.” Cố Hạo Minh buông tay. “Ngày mai anh sẽ không làm phiền em nữa.”
Điện thoại vang lê, là của Nhan Nhuế Ninh.
Đặt điện thoại xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Hạo Minh.
“Tôi muốn ra ngoài một chuyến, lát nữa tự anh rút kim.”
Cố Hạo Minh ừ một tiếng.
Cố Hạo Minh không đợi Nhan Nhuế Ninh về nhà, bởi vì Nhan Nhuế Ninh một đêm đều không về. Ban ngày cô cũng không đến bệnh viện. Viện trưởng chỉ nói là xin phép nghỉ.
“Cậu Cố…” Nhan Sở Lan toàn thân váy dài khêu gợi dẫn tới sự chú ý của toàn bộ người bệnh.
Cố Hạo Minh cau mày, chán ghét trong mắt hết sức rõ ràng.
“Bảo vệ!”
--- ------ -------
Giờ phút này, Nhan Nhuế Ninh nét mặt lạnh lùng nhìn năm người quỳ xuống trên bậc thang.
“Đây là công đạo Lucifer cho tôi sao? Chỉ có 5 người?” Chàng trai trẻ tuôi toàn thân mặc đồ thể thao đen tự tiếu phi tiếu.
“Hoàng tiên sinh hy vọng tôi có thể cho cậu công đạo gì? Dù sao, một cây làm chẳng nên non, đúng không?” Tiếng nói biến ảo vang vọng trong nhà xưởng trống trải.
“Vậy, ý của ngài là, năm người này”
“Tự nhiên muốn làm gì cũng được.”
“Đại nhân, không cần, đại nhân!” Trong nửa dặm, không ai không biết thủ đoạn của Hoàng Trạch Khải.
“Đã biết không được làm mà vẫn còn làm, thật ti tiện.” Hoàng Trạch Khải nhìn người trên bậc thềm. Tâm tình Lucifer hôm nay tựa hồ không tốt.
“Đại nhân, lần này thủ hạ Thanh Long gãy hỏng quá nhiều, muốn nghỉ ngơi và hồi phục sợ là mất chút thời gian.” Bên cạnh, một vị trưởng lão thái độ thập phần cung kính. “Luyện ngục thiên sứ” trong tay cô thiếu nữ này đều có phát triển trước nay chưa từng có, điều này khiến bọn họ không thể không tôn kính.
“Bao lâu?”
“Khoảng 100 ngày.”
Nhan Nhuế Ninh hạ tay, trong tròng mắt như đang nhớ lại gì đó.
“Đúng 100 ngày, sự vụ trong 100 ngày này do 2 vị trưởng lão phụ trách, đừng quấy nhiễu tôi.” Cho dù chỉ 100 ngày, Nhan Nhuế Ninh cũng muốn thử 1 lần. Mẹ cô năm đó cũng vì loại cảm giác này mới rời khỏi thủ phủ. Cô biết Cố Hạo Minh sẽ không để cô thất vọng.