Chương 2-3
Chỉ như vậy mà thôi.
Nếu như cô cho là thật vậy thì quá buồn cười.
Trình Kỳ Khiết miễn cưỡng nặn ra một nụ cười."Đúng, ừ, cám ơn anh nhắc nhở em".
Trái tim Trịnh Bang Duệ chấn động bởi nụ cười mang chút đau thương của cô.
Anh sớm đã chú ý tới người con gái bên cạnh hôm nay cố ý trang điểm qua, tóc dài buộc lên, nhưng cô vẫn cúi đầu, làm anh chỉ có thể nhìn đến cái cổ mảnh khảnh tao nhã cùng bả vai mềm nhỏ bóng loáng.
Thật ra anh muốn cô ngẩng đầu lên nhìn anh, giống như vừa rồi khi anh nói với cô không cần để ý những thứ truyền thông kia, cô ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt vừa đen vừa sáng nhìn anh, bộ dáng đó, bây giờ nghĩ lại, anh có chút chút. . . . . . động lòng.
Ý niệm này khiến anh kinh ngạc, không tự chủ siết chặt tay, lại quên rằng mình đang nắm tay cô. Tay của cô thật nhỏ, thật mềm, rất lạnh. . . . . . Anh có chút xúc động muốn làm ấm nó. . . . . .
"Trịnh tiên sinh, xin hỏi ngài cùng Trình nhị tiểu thư đang hẹn hò sao? Khi nào thì bắt đầu? Có dự định kết hôn không? Tin đồn về cô nữ sinh phục vụ trước kia . . . . ."
Đột nhiên một phóng viên không biết làm thế nào đột phá được vòng phong tỏa, xông về trước, đem Microphone ngăn chặn trước mặt Trịnh Bang Duệ.
Thế nhưng một vấn đề cuối cùng của phóng viên dưới ánh nhìn lạnh lẽo của Trịnh Bang Duệ, âm thanh dần dần suy yếu.
"Trình tiểu thư là bạn gái của tôi, cô ấy rất hay xấu hổ, vui lòng không cần quấy rầy cô ấy". Anh trả lời đơn giản vấn đề của ký giả, lấy tay vòng chắc vai Trình Kỳ Khiết, giống như cô là đồ vật dễ vỡ cần được che chở, ôm cô bước nhanh đi vào hôn lễ trong hội trường.
Dĩ nhiên một màn này lại bị đám truyền thông chụp được, hình ảnh người đàn ông độc thân hoàng kim Trịnh Bang Duệ dịu dàng hộ tống bạn gái như thế, nhất định là tin tình cảm người người muốn nhìn, rất nhiều truyền nhóm người giống như là cá mập ngửi được mùi máu đồng loạt xông lên, nhưng đều bị bảo vệ chạy tới ngăn cản ở ngoài cửa.
Rốt cuộc hai người thoát khỏi đám truyền thông, đi vào tiệc cưới trong hội trường, mặc dù dọc đường đi cũng nhận được không ít sự chú ý, quan tâm của tân khách, nhưng ít nhất sẽ không giống đám người gây sự như giới truyền thông vậy, khiến Trình Kỳ Khiết thả lỏng không ít.
Bọn họ ngồi vào chỗ của mình ở bàn chính, bàn này có thành viên quan trọng nhất của cô dâu chú rể hai nhà, Trịnh Bang Duệ ngồi ở bên cạnh Trình Kỳ Khiết, quan hệ của hai người không cần nói cũng rõ ràng rồi.
"Bà nội, chú, cô". Trịnh Bang Duệ chào hỏi trưởng bối nhà họ Trình, sau khi giới thiệu Trình Kỳ Khiết chào hỏi với người thân của chú rể, lúc này mới ngồi xuống.
Bà nội nhìn bộ dạng hai người bọn họ trước sau đều tay trong tay, cười đến híp cả mắt.
"Rất tốt, rất tốt. Hai cháu gái cứ hạnh phúc như vậy, không có chuyện gì so với chuyện này càng khiến người ta cao hứng rồi, hôn lễ Kỳ Tâm vừa hết bận, kế tiếp có thể tiếp tục còn phải bận rộn".
"Đây là vui mừng gấp bội, đến lúc đó chúng ta cũng tới giúp một tay". Trưởng bối nhà họ Phan cũng nói chen vào.
"Ôi chao, thoáng cái hai cháu gái đã được gả, bà lão ta chắc sẽ hiu quạnh rồi".
"Bà nội, người không phải ít đi cháu gái, mà là nhiều hơn hai cháu rể, gia đình Vũ Hàng yêu thương Kỳ Tâm như vậy, nhất định đến lúc đó sớm muộn gì sẽ để Kỳ Tâm về nhà mẹ đẻ thăm hỏi người, huống chi hai nhà còn ở gần như vậy, chớ sợ chớ sợ".
"Đúng thế, ha ha" Bà nội Trình được dụ dỗ nên rất vui vẻ.
"Gia đình của anh Vũ Hàng là hàng xóm bên cạnh nhà em, từ nhỏ ba người chúng em đã biết nhau, chị em cùng anh Vũ Hàng cũng coi như là thanh mai trúc mã". Trình Kỳ Khiết lén lút giải thích quan hệ của bọn họ với Trịnh Bang Duệ.
Trịnh Bang Duệ gật đầu một cái, cũng không có quá nhiều hứng thú, đối với anh mà nói đây chỉ là nơi gặp mặt xã giao, không cần thiết tìm hiểu chi tiết mọi chuyện.
Từ sau ngày bọn họ đạt thành hiệp nghị đó thì có rất nhiều nơi cần phải cùng nhau tham dự đối phó qua loa.
Nói thí dụ như, bọn họ phải "hẹn hò", để trưởng bối hai nhà đều biết bọn họ đang "kết giao".
May mà cô suy nghĩ hết sức chu đáo, mỗi lần cô đều sắp xếp để anh đến dùng cơm ở khách sạn cô. Cơm nước xong, hai người sẽ tới phòng làm việc của cô, đóng cửa lại, để cho người khác nghĩ là bọn họ cần không gian riêng, nhưng thực ra hai người đều tự dùng laptop của mình để bàn công việc, không lãng phí quá nhiều thời gian.
Cho đến bây giờ, anh cảm thấy rất tốt với hiệp định ngầm của anh và cô.
Nghi lễ bắt đầu, cô dâu và chú rể tiến vào, cha mẹ hai bên lên bục đọc diễn văn. . . . . . Trình tự rườm rà khiến Trịnh Bang Duệ càng ngày càng bực mình. Anh vốn ghét tham gia những kiểu đám cưới đám ma thế này, trên mặt anh càng xuất hiện thêm ba vạch đen là do người phụ nữ bên cạnh càng nhìn thấy cô dâu chú rể trên bục đang lén lút lau nước mắt.
Không chịu nổi, làm sao phụ nữ lại thích khóc như vậy?
Thật vất vả chú rể, cô dâu mới ngồi vào chỗ của mình, cũng ăn không được vài miếng món ăn, cô dâu lại phải đi đổi trang phục.
Bữa tiệc tiến hành đến đây vẫn chưa được một nửa, nghĩ tới không bao lâu nữa sẽ đến phiên anh trải qua những lễ nghi phiền phức này, vẻ mặt Trịnh Bang Duệ trở nên khó khăn để duy trì được nụ cười tao nhã.
"Anh Vũ Hàng, chúc mừng anh".
Để che giấu không kiên nhẫn, Trịnh Bang Duệ cúi đầu ăn cái gì đó, lúc này ở bên cạnh nghe thấy Trình Kỳ Khiết nói với chú rể.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt cô còn mang theo hơi nước, ánh mắt chuyên chú, ngưng mắt nhìn chú rể mặc một bộ Tuxedo màu trắng. (Tuxedo: kiểu như áo đuôi tôm)
Vẫn luôn không nhìn kỹ chú rể hiện tại anh mới chú ý tới, lấy tiêu chuẩn của người bình thường mà nói, người đàn ông sẽ trở thành người thân với anh có một khuôn mặt đẹp đẽ sáng sủa, gọng kính màu vàng làm anh ta tạo ra một cảm giác nho nhã cho người khác, là mẫu người đàn ông dễ dàng khiến phụ nữ yêu thích.
Trịnh Bang Duệ để ý sâu xa, chợt sinh ra một cảm giác khó có thể nói là không vui mừng.