Chương 5-2
"So với tăng lương, có nhân viên càng cần phải khích lệ chứ?" Cô hỏi thăm đề xuất ý kiến bản thân, không hy vọng làm anh có cảm giác bị can thiệp.
"Khích lệ? Công ty anh làm kinh doanh chứ không phải mở vườn trẻ". Anh giễu cợt nói.
Trình Kỳ Khiết bi ai thay nhân viên công ty anh ở trong lòng.
Quả nhiên là Đại Ma Vương.
Cô không biết mình có thể làm cái gì, nhưng cô hi vọng về sau có cơ hội, có thể cải thiện không khí phòng làm việc của anh, cho nhân viên của công ty có nhiều sự động viên.
"Vậy phòng làm việc của em ở đâu?" Cô chuyển đổi đề tài, mở miệng vui vẻ hỏi.
Trịnh Bang Duệ đối với cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này rất hài lòng, mặc dù từ thân phận người đàn ông độc thân biến thành người đàn ông đã kết hôn nhưng cuộc sống của anh không thay đổi quá lớn.
Đương nhiên, căn cứ theo thỏa thuận bọn họ phải ngủ chung ở một căn phòng.
Nhưng cùng một người phụ nữ sống chung trong một phòng, anh thích ứng nhanh hơn so với bản thân tưởng tượng, nguyên nhân chủ yếu do Trình Kỳ Khiết là một cô gái an tĩnh không nói nhiều, cô luôn lẳng lặng rửa mặt chải đầu rồi chiếm cứ một phần nhỏ là cái bàn trang điểm trong phòng để thoa kem dưỡng da thì cô liền lặng lẽ nằm ở bên cạnh giường.
Anh mang laptop vào trong phòng để làm việc, cô cũng sẽ không làm phiền anh, nhiều lần anh làm việc đến nửa đêm, cho đến lúc đóng lại máy vi tính mới phát hiện trong phòng còn có một người khác.
Coi như anh về muộn cô cũng không càu nhàu, ngược lại còn giúp anh pha một cốc trà ngủ ngon giấc để anh được nghỉ ngơi thật tốt.
Ban ngày bọn họ cùng nhau đến công ty đi làm, cô còn dậy sớm hơn so với anh, từ sau khi cô về làm vợ trong nhà thì thói quen ăn bữa sáng kiểu Trung chỉ gồm dưa muối, cháo loãng với quẩy đã được cô thay đổi. Cô thường đến phòng bếp chỉ thị người giúp việc chuẩn bị bữa ăn sáng như nước ép trái cây, nước đậu, toàn bộ bánh mì đều được cuộn rau dưa và cháo yến.
Ông nội càng ngày càng để tâm khen ngợi cô nhiều hơn, ngay cả dì cả ít khi nhìn anh với vẻ mặt vui vẻ cũng đứng về phía cô sau khi cô giải thích công dụng những thứ rau quả kia có thể bài độc khiến cho da mặt xinh đẹp trẻ trung hơn.
Anh thì không quan trọng, dù sao anh cũng không thèm để ý đồ ăn gì cho vào trong bụng.
Chẳng qua anh nhận thấy được không khí trên bàn ăn có chút thay đổi, trước kia luôn đông cứng, yên tĩnh nay đã có tiếng nói chuyện.
Cô giống như vĩnh viễn không hết đề tài trò chuyện với ông nội, từ sau khi bà nội qua đời, anh chưa bao giờ thấy ông nội thao thao bất tuyệt, thần thái vui vẻ như vậy, mà cô không chỉ thu phục được lòng của ông nội thậm chí cha cùng dì cả còn có thể nói chuyện phiếm vài câu.
Có một lần thấy dì cả vậy mà lại kích động thảo luận cùng cô về đồ trang sức lưu hành mới nhất gần đây và hẹn cùng đi dạo phố, anh thiếu chút nữa cho rằng mình bị hoa mắt.
Me cả không phải luôn coi anh là cái đinh trong mắt sao? Vì sao lại có vẻ mặt ôn hòa như vậy với vợ anh?
Anh không biết Trình Kỳ Khiết đã làm như thế nào nhưng không thể phủ nhận là không khí bữa cơm trong nhà tốt hơn rất nhiều, ít đi cảm giác giương cung bạt kiếm khẩn trương, thức ăn ăn vào miệng dường như cũng ngon hơn.
Điều duy nhất khiến Trịnh Bang Duệ cảm thấy không vừa lòng là nhân viên của anh đều thay đổi.
Có mấy lần anh đi ra phòng làm việc của mình, nhìn những nhân viên bên ngoài kia, cơ hồ không nhận ra đó là thuộc hạ của anh.
Nói theo cách nghĩ của anh thì khuôn mặt hớn hở kia của trợ lý Vương có còn là người khúm núm vâng vâng dạ dạ trước đây mà anh luôn một mực tin tưởng sao?
Còn có người kia là ai? Ở bên cạnh Trình Kỳ Khiết thật sự là thư ký Giang lười biếng thụ động ngón tay đang đánh chữ rất nhanh trên bàn phím?
"Tôi cảm thấy có khả năng thực hiện được, đợi lát nữa tôi sẽ đi tìm nói với người thứ ba".
Người hai mắt tỏa sáng đó là người nào? Là giám đốc Ngô thuộc phòng khai thác sao? Không phải hắn ta luôn nói cái gì cũng không có khả năng sao? Nói cái gì mà nhà máy và cửa hàng tư nhân sẽ không thích hợp?
Trong phòng làm việc, ngoài tiếng thảo luận nhiệt liệt sôi nổi rủ rỉ rù rì còn có mùi thơm ngọt ngào đáng nghi, dưới ánh mắt khám xét thì đáp án chính là hộp bánh ngọt mới ăn một nửa đang rải rác trên cái bàn vốn không nên dính một hạt bụi.
Trịnh Bang Duệ nhăn mày lại.
Vợ anh dường như muốn nuôi mập đám nhân viên của anh, chưa đến 5 giờ liền đặt các loại điểm tâm làm cho tài xế cứ 3 giờ hàng ngày mang đến biến phòng làm việc trở nên giống như phòng uống trà chiều, luôn náo nhiệt không dứt.
Vậy sẽ làm ảnh hưởng cảm xúc của anh, mấy lần muốn nói với Trình Kỳ Khiết những cuối cũng vẫn chưa mở miệng.
Bởi vì ảnh hưởng này hình như rất tốt, anh chú ý đến từ khi không khí phòng làm việc thay đổi, nhân viên trở nên chủ động tích cực, đầu cũng càng linh hoạt, hiệu suất công việc cũng gia tăng hơn.
Anh không muốn thừa nhận rằng cách làm của cô hình như. . . . . . cũng không tệ lắm.
Trịnh Bang Duệ nhìn cô, cô mặc quần áo rất gọn gàng, cặp mắt tỏa sáng lấp lánh, trên mặt luôn nở nụ cười làm người khác cảm thấy, cô có loại khí chất đặc biệt làm cho người ta rất muốn gần gũi cô, mở rộng lòng không chút phòng bị với cô.
Cảm giác ở bên cạnh cô rất thoải mái, anh nghĩ nhất định nhiều người cũng có chung suy nghĩ giống anh, bởi vì chỉ cần cô ở đây, trong không gian liền tràn đầy bầu không khí thả lỏng, cô khéo léo thu phục rất nhiều trái tim mọi người.
Anh vốn chỉ muốn tìm một người vợ trên danh nghĩa sẽ không gây chuyện cho anh nhưng mọi thứ của cô đều vượt qua mong đợi của anh.
Cô săn sóc, cô hiểu chuyện, cô thành thục, cô dịu dàng. . . . . . Từng chút, từng chút một xâm nhập trái tim của anh, mỗi giây phút đi cùng với cô đều vui vẻ.
"Phó… Phó tổng?"
Mọi người đang trò chuyện rất hăng say bất chợt im lặng như tờ, trợ lý Vương phát hiện anh xuất hiện mặt càng trở nên tái nhợt.
Thế nào? Anh đáng sợ như vậy?
Trịnh Bang Duệ nhíu mày, "Trợ lý Vương, tài liệu tôi muốn anh chuẩn bị đâu?"
"Đều xong rồi, em lập tức đưa cho anh".
Trợ lý Vương xông về chỗ ngồi mình để lấy tài liệu, anh đứng tại chỗ chờ, bầu không khí thảo luận sôi nổi ban đầu biến mất nhất thời trở nên đông cứng giống như một khối băng ngâm vào trong nước.
"Có muốn ăn bánh ngọt hay không? Uống cùng trả mùi vị không tệ nha".
Lúc này người dám mở miệng chỉ có một, Trình Kỳ Khiết cười nhẹ nhàng ngước nhìn anh, anh phát hiện mình rất khó cự tuyệt khuôn mặt tươi cười kia.
"Đề án vừa rồi của quản lí Ngô rất tuyệt, anh có muốn nghe xem một chút hay không?"
Anh quay đầu nhìn về phía quản lí Ngô.
Quản lí Ngô nuốt ngụm nước miếng, bắt đầu còn lắp bắp, sau càng nói lại càng có tự tin mà đĩnh đạc nói.
Mấy phút sau đó Trịnh Bang Duệ ăn bánh ngọt, nghe các nhân viên thân thiện thảo luận, khi Trình Kỳ Khiết đưa tới một ly cà phê hương thơm nồng thì anh mới chú ý tới thế nhưng chẳng biết lúc nào mình đã dung nhập vào trong chuyện này.
Anh rất kinh ngạc nhưng không hề mất hứng.
"Có thể thương lượng với anh một chuyện không?" Vẻ mặt Trình Kỳ Khiết áy náy tới tìm anh.
Giọng nói của cô khiến Trịnh Bang Duệ cho là chuyện gì quan trọng, vì vậy anh buông công việc trong tay xuống, nghiêm mặt hỏi: "Có chuyện gì?"
"Chủ nhật là sinh nhật bà nội em, anh có thể cùng em về nhà một chuyến ăn bữa cơm gia đình được không?”
"Chỉ như vậy?" Yêu cầu đơn giản như vậy?
"Hả? A,..... Đúng vậy, làm anh khó xử sao? Hay ngày đó anh có kế hoạch khác?"
"Không có. OK".