Chương 30
Editor: trang bubble
Sân bay thành phố H, giữa không trung máy bay đến đến đi đi xem ra đặc biệt đồ sộ, tuy là không bằng máy bay đời sau, nhưng nếu chỉ là nhìn từ thời đại này cũng coi như là rất tốt.
Người quanh đi quẩn lại đều chỉ mặc quần áo hết sức đơn giản, dù là nhìn về từ màu sắc hay là từ kiểu dáng, đây sợ rằng đối với phần lớn người cũng chỉ là liếc qua một cái coi như xong, nhưng nhìn ở trong mắt người tâm quyết thì đây chính là cơ hội buôn bán.
“Mẹ.” Nam sinh nhỏ lôi kéo vạt áo người phụ nữ bên cạnh, “Mẹ có thể đừng khoa trương như vậy hay không?”
“Khoa trương cái gì?” Người phụ nữ bèn đưa tay vỗ một cái ở trên đầu nam sinh nhỏ, “Thật là cô dâu của con tới, mẹ sốt ruột thay con không được sao?” Lời này nghe vào trong tai người đi qua chung quanh cũng chỉ cười cười, ai có thể biết lời của hai người kia nói cũng coi là lời thật.
“Được rồi, mẹ.” Nam sinh nhỏ đẩy người phụ nữ ngồi ở trên ghế bên cạnh, “Mẹ vẫn là ngồi xuống nghỉ ngơi đi, con nhìn, máy bay vừa đến con sẽ nói cho mẹ biết.” Không biết vì sao, thái độ của nam sinh nhỏ thoạt nhìn đặc biệt chín chắn, lại không giống như là vẻ mặt nên có ở độ tuổi này của cậu.
Cũng không biết qua bao lâu, lại một chiếc máy bay đáp xuống đất an toàn, hành khách này nối tiếp hành khách kia ngay ngắn trật tự đi ra, rớt ở cuối cùng là ba người lớn và ba đứa bé.
Vốn gấp gáp, nam sinh nhỏ và mẹ của cậu cũng đứng lên, cùng đi qua.
“Bội Bội, em đã đến rồi.” Nam sinh nhỏ đi tới trước mặt một nữ sinh nhỏ, khóe miệng lộ ra nụ cười dịu dàng, trong mắt toàn là cưng chiều.
“Dạ, Diêu Cẩn, em tới rồi, sau này sẽ không đi nữa.” Tuy là vừa mới xuống máy bay hơi mệt, nhưng thấy người đến, trong lòng vui sướng vẫn lấn át mệt mỏi. Diệp Bội cảm thấy bây giờ có lẽ mới là bắt đầu cuộc sống mới.
“Thật tốt.” Diêu Cẩn giơ tay ôm chặt lấy Diệp Bội, trong đó một tay để ở trên đầu Diệp Bội, giống như là tạo thành một vòng bảo hộ tự nhiên, khe khẽ mở miệng ở bên tai Diệp Bội, “Sau này dù em muốn làm gì anh cũng sẽ ủng hộ, cho dù em muốn làm sâu gạo cũng vậy. Đời trước để cho em chịu khổ với anh, đời này anh tuyệt đối sẽ không để em lại đi theo anh chịu khổ nữa.”
“Ừ, em tin anh.” Giọng Diệp Bội nghẹn ngào, có lẽ cũng nên để Diêu Cẩn đảm nhiệm làm đấng mày râu rồi.
--- ------ --- đường phân cách thời gian --- ------ --------
Thời gian thật nhanh, trong nháy mắt đã qua bảy năm rồi, Diệp Bội cũng trở thành thiếu nữ mười sáu tuổi. Mà ở trong bảy năm này cũng xảy ra rất nhiều việc, nói ví dụ như cô út Diệp ly hôn với dượng út của Diệp Bội không bao lâu thì anh ta lại kết hôn, nhưng bởi vì tài sản bị cô út Diệp cầm đi một phần, cho nên cuộc sống của bọn họ cũng không khá lắm. Lại nói ví dụ như em gái của Diệp Bội bị một cơn bệnh nặng như đời trước vậy, nhưng khi đó nhà Diệp Bội cũng không tính là nghèo khó, cho nên cũng không có nhờ vả người khác khắp nơi, vay tiền khắp nơi giống như đời trước.
Mẹ Diệp và mẹ Diêu cùng nhau hợp tác mở ra một công ty trang phục, buôn bán không tệ. Cô út Diệp lại mở ra nhà ăn dây chuyền, cũng tìm được mùa xuân thứ hai.
Ba Diệp mở một xưởng đồ gia dụng, tuy rằng trên phương diện làm ăn không coi là vô cùng tốt, nhưng vẫn có thể sinh tồn cũng có để lại tiền dư, trong lúc này còn thuận tiện giúp đỡ một nhà chú hai Diệp một chút, cho dù người một nhà bọn họ vẫn rất keo kiệt.
Con đường làm quan của dượng cả Diệp Bội cũng khá hơn so với đời trước. Hiện tại ông cũng là người đứng đầu thành phố rồi, tuy rằng cũng không ở thành phố H mà là ở thành phố S.
Hết thảy tất cả đều phát triển về phía chỗ tốt, nhưng chuyện cũng chưa kết thúc, có một số chuyện đời trước nên xảy ra cho tới bây giờ còn chưa có xảy ra, “Thanh mai trúc mã” nào đấy của Diêu Cẩn vẫn chưa bị giải quyết.
Lớp mười một ban 9.
“Này, họ Diệp, giúp tớ lấy sách tới.” Trên mặt người nói chuyện trang điểm nhạt, mặc trên người là quần áo lưu hành nhất hiện nay, trong đó giá tiền cũng không phải người bình thường có thể chịu nổi. Nói tóm lại chính là một nhân vật đại tiểu thư tầm thường.
Diệp Bội mang mắt kính gọng đen, trên tay đang cầm một quyển sách vừa đọc vừa đi qua từ bên cạnh nữ sinh, một câu cũng không nói nhiều, giống như hoàn toàn không có nghe lời nói mới rồi của nữ sinh.
Nữ sinh hừ lạnh một tiếng, đưa chân ra chính là định ngăn cản Diệp Bội, nhưng sự thật hiển nhiên cũng không như cô ta dự đoán, Diệp Bội nhấc chân bèn đạp lên.
“A......” Nữ sinh kêu thảm một tiếng, giọng kêu lên, “Diệp Bội là cậu cố ý!”
Lúc này Diệp Bội mới giống như lấy lại tinh thần từ trong sách, trên mặt có áy náy: “Xin lỗi, tớ không phải cố ý, tớ không có nhìn thấy.” Sau khi nói xong vẻ mặt còn hơi nghi ngờ, “Tại sao chân của cậu lại xuất hiện ở nơi này?” Không có ai phát hiện mắt cô giấu ở dưới mắt kính gọng đen cũng không có bất kỳ khác thường nào.
Có lẽ là vẻ mặt Diệp Bội có tính chất mê hoặc quá mức, bạn học chung quanh cũng giải thích thay Diệp Bội: “Trang Ninh, mới vừa rồi rõ ràng là cậu đưa chân ra, sao cậu lại vu khống buộc tội chứ?”
Người được kêu là Trang Ninh thoáng cái lại tức giận: “Cái gì chứ, chuyện liên quan gì tới tớ, rõ ràng là lỗi của Diệp Bội, là cậu ấy đạp chân của tớ các cậu còn nói là lỗi của tớ, tức ch.ết tớ rồi.” Vừa nói ánh mắt của Trang Ninh đã ươn ướt, giống như chẳng mấy chốc sẽ có nước mắt rơi xuống từ trong đôi mắt. Loại bộ dạng lã chã chực khóc này cho dù là ai thấy cũng không đành lòng chỉ trích cô ấy.
Diệp Bội nâng khung kiếng, cũng biết là kết quả như thế, cô tới thành phố H đã bảy năm rồi, cô cũng đã hiểu Trang Ninh rất rõ rồi. Đây chính là chỗ lợi hại của cô ta, để cho lúc mọi người thấy cô ta đều không đành lòng tiếp tục nói cô ta. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Diệp Bội không muốn xung đột chính diện với cô ta.
Không sai, Trang Ninh chính là người gọi là “Thanh mai trúc mã” của Diêu Cẩn. Kiếp trước cô không biết Trang Ninh, khi đó bởi vì lúc gặp phải nhà họ Trang đã hoàn toàn xích mích với nhà họ Diêu, sau đó lúc gặp lại mới phát hiện quả nhiên là bản lĩnh không giống nhau. Trang Ninh tuyệt đối là phái kỹ xảo biểu diễn tự nhiên, dù là khóc hay cười hay là làm bộ đáng yêu cũng không có cảm giác không hài hoà chút nào, chỉ cảm thấy rất chân thật.
Cuộc sống lớp mười một đã qua một khoảng thời gian, Diệp Bội vốn định không học, dù sao có vài thứ vốn không có ảnh hưởng gì đối với mình, nhưng sau khi suy nghĩ một chút ý kiến của cha mẹ nếu như cô làm như vậy thì vẫn là thôi đi.
Sau khi tới thành phố H vì đuổi theo Diêu Cẩn, Diệp Bội nhảy hai cấp, nhưng sau đó vì có vài nguyên nhân Diêu Cẩn cũng nhảy lớp. Bây giờ Diêu Cẩn đã là sinh viên đại học, nhưng chỗ trường học của Diêu Cẩn cũng không phải rất xa chỗ trường học hiện tại của Diệp Bội là được rồi.
Trên người Trang Ninh giống như có một loại cảm giác thân thiết tự nhiên, dù cô ta làm chuyện gì cũng sẽ không làm cho người khác chỉ trích. Diệp Bội cũng tin có lẽ so với mình sống lại thì Trang Ninh mới là người được trao cho Bàn Tay Vàng vĩ đại, được ông trời quan tâm kia.
“Diệp Bội.” Trang Ninh vỗ vỗ cánh tay Diệp Bội, “Nói xin lỗi tớ.”
Diệp Bội cúi đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Thật xin lỗi.”
“Cái gì chứ, một chút lòng thành cũng không có, cho tớ có chút thành ý có được hay không?” Trang Ninh lẽ cây ngay không sợ ch.ết đứng mở miệng, không đạt mục đích thì cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Diệp Bội nhìn bộ dạng Trang Ninh, không khỏi nhớ lại dáng vẻ của mình vào lúc đầu trúng chiêu bởi vì không biết Trang Ninh, cũng thật may là mọi người đều khá là cưng chiều mình, cho nên cô cũng không có bị mắng. Nhưng Diệp Bội cũng bằng lòng tin tưởng nếu như lại tiếp tục mấy lần nữa có lẽ tình cảnh của mình sẽ trở nên rất lúng túng, nên từ khi bắt đầu cô học được ngụy trang.
Lấy mắt kiếng xuống, Diệp Bội nhìn ánh mắt của Trang Ninh: “Thái độ của tớ chính là dáng vẻ này, cậu muốn như thế nào, là muốn tôi ba lạy chín dập đầu ư hay là cúi khom hơn chín chín tám mốt cái, hay là cậu cảm thấy cậu còn là công chúa xã hội phong kiến trước đây sao?”
Không biết vì sao, thấy ánh mắt của Diệp Bội, Trang Ninh không khỏi run lên một cái, cứ cảm giác sâu sắc giống như là muốn khiến mình rơi vào, đợi đến khi Diệp Bội vừa đeo mắt kính một lần nữa, cô ta mới mở miệng: “Cũng chỉ là bảo cậu nói lời xin lỗi mà thôi, sao cậu cũng không nói xin lỗi chứ?”
“Thật xin lỗi.” Sau khi nói xong Diệp Bội bèn đi lại chỗ của mình, chỉ để lại một mình Trang Ninh dậm chân ở nơi đó.
“Diệp Bội, sau này cậu vẫn là cố gắng đừng cứng đối cứng với Trang Ninh, cậu cũng không vượt qua cô ấy, cậu xem ánh mắt của những nam sinh kia.”
“Tớ biết rồi.” Diệp Bội gật đầu, vẫn cúi đầu xem sách trên tay như cũ, thế tấn công của Trang Ninh vẫn càng hiệu quả đối với với nam sinh hơn so với nữ sinh. Đương nhiên cô cũng biết ánh mắt của những nam sinh kia, không gì khác chính là muốn bất bình thay Trang Ninh đấy, “Ngồi đi, bắt đầu vào học rồi.”
Sự xuất hiện của thầy giáo đi vào theo tiếng chuông, chỉ là khác với bình thường vừa lên tiếng chính là giảng bài, phía sau thầy còn đi theo một người, là một nữ sinh. Một nữ sinh ăn mặc giản dị, tóc tai rối bời, nhưng mặt của cô ấy cũng mang một bộ mắt kính gọng đen giống với Diệp Bội, vì vậy gần như không thấy rõ dáng vẻ của cô ấy.
Vào lúc tất cả nam sinh thấy bộ dáng người tới, bản thân cũng không khỏi thở dài một tiếng, cảm thấy không hài lòng lớp này vậy mà xuất hiện người như vậy.
Diệp Bội ngẩng đầu, cũng thấy người nọ, không giống với những người khác, cô cảm thấy quen thuộc ở trên người này. Tiếp đó, vào sau khi Diệp Bội thấy người nọ lại cười một tiếng khó hiểu như thế, cùng lúc đó cũng xác định thân phận của người này.
“Thầy ơi, con ngồi đằng sau bạn ấy nhé.” Người nọ chỉ chỉ về phía Diệp Bội.
“Được, đi đi.” Có lẽ thầy giáo là người duy nhất biết thân phận người này, tuy rằng cảm thấy thật không biết làm sao đối với người này ăn mặc thành như vậy. Nhưng ông cũng không dám nói gì, chỉ cần để người nọ đi tới chỗ phía sau Diệp Bội, chỗ đó vừa nãy có một cái bàn, chỉ là tất cả mọi người quên để người này tự giới thiệu mình.
Đợi đến khi người đó ngồi xuống, Diệp Bội xoay người, cười nói: “Mình không ngờ vậy mà cậu lại tới nơi này, còn ăn mặc cái này.”
Đối phương cũng cười cười: “Mình nghĩ tới rồi, bởi vì mình cố ý tới nơi này, có thể cùng một lớp với cậu thật sự là mình rất vui, cậu không biết mình phải chờ đợi ngày này đã chờ rất lâu rồi.” Nói rồi cô ấy ôm lấy Diệp Bội từ phía sau.
Diệp Bội cười xoa bóp mặt của đối phương: “Cậu đó, mình cũng không ngờ cậu lại là bộ đức hạnh này, sớm biết lúc đầu mình cũng không làm bạn với cậu rồi.”
“Vậy cũng không được, mình lại xem cậu là bạn tốt cả đời mình rồi, tuyệt đối không cho phép cậu vứt bỏ mình.”
Trên bục giảng thầy giáo ho khan một tiếng: “Ấy, hai người các em đã trò chuyện vui vẻ như vậy không bằng cứ ngồi chung đi.”
Vốn lời của thầy giáo chỉ hi vọng là hai người bọn họ chú ý một chút, nhưng không ngờ lại có người tưởng thật: “Thật ạ thầy, vậy thì thật là tốt quá, nhanh lên một chút, Bội Bội cậu mau đến ngồi phía sau.”
Thầy giáo cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thở dài tùy bọn họ.
Ngồi chung, nhưng giờ học cũng bắt đầu, nữ sinh ngáp một cái, dựa vào trên cánh tay của Diệp Bội: “Bội Bội, mình buồn ngủ quá, cậu cho mình ngủ một lát đi, tan học đánh thức mình.”
“Được rồi.” Diệp Bội gật đầu, ôi bạn thân có lẽ chính là như vậy nhỉ.
Tác giả có lời muốn nói: báo trước chương kế tiếp: phát triển cũng quá nhanh chóng đấy?