Chương 78: Chờ ngày em lớn (*) 2
Làm bảo mẫu
Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Kỷ Giai Nhất với Lộ Lê chạy ra tới vườn hoa nhỏ, không còn thấy sân bóng rổ nữa thì mới dừng lại.
Kỷ Giai Nhất dùng tay xoa xoa trái tim nhỏ đang nhảy bang bang trong ngực, sau đó nhớ lại vừa rồi Trì Thầm Yến mới nhìn về phía bọn học, liền kích động nắm chặt tay Lộ Lê.
Lộ Lê bị Kỷ Giai Nhất siết tay có chút đau, cô cũng không ngờ đại thần mà Kỷ Giai Nhất nói lại là học trưởng khô khan hôm qua giúp cô trả tiền ở nhà ăn.
Kỷ Giai Nhất hưng phấn hỏi: “Thế nào? Thế nào?”
“Có phải rất giống nam chính vườn trường văn không?”
Cái danh “nam chính vườn trường văn” lần đầu tiên Lộ Lê nghe thấy, cô lười chả muốn kể chuyện hôm qua đã gặp rồi, nhưng thấy Kỷ Giai Nhất hưng phấn như vậy, cũng nể tình mà gật đầu: “Ừ đúng.”
Kỷ Giai Nhất sau khi thấy Lộ Lê đồng ý thì liền thân mật khoác tay Lộ Lê: “Đáng tiếc là người ta đã lớp 12 rồi, chúng ta chỉ có duy nhất một năm nữa để nhìn ngắm nam thần thôi đó.”
Lộ Lê nhăn mũi: “Ừ.”
Chuyện đó qua đi, Lộ Lê đi trao đổi cũng đã được ba tuần, Lộ Hằng Vinh liền đưa vợ bay qua thành phố S thăm con gái.
Lúc khai giảng, do bận công việc nên phải nói Lộ Khiêm đưa Lộ Lê đi, bây giờ công việc đã giải quyết xong, hai vợ chồng muốn đến thăm con gái xem bữa giờ sinh hoạt đã quen chưa.
Thấy Lộ Lê vẫn giống như trước đây, quần áo chỉnh tề, Lộ Hằng Vinh mới vừa lòng gật đầu.
Chuyện ông bay đến thành phố S này là lịch trình cá nhân, chủ yếu đến thăm Lộ Lê, ngoại trừ việc đó ra còn muốn đến thăm Trì gia theo lời mời.
Lộ Hằng Vinh đầu năm nay có gặp Trì lão phu nhân ở một hội nghị, hai người đều rất hứng thú với việc hai bên hợp tác với nhau, nói chuyện hai ba câu. Bây giờ Lộ Hằng Vinh đã đến thành phố S, hai nhà coi như chính thức kết giao.
Lần đầu tiên gặp nhau tạm không nói đến chuyện hợp tác, coi như giao lưu bằng hữu, Trì lão phu nhân mời Lộ Hằng Vinh và vợ con đến Trì gia công quán làm khách.
Cuối tuần, Lộ Lê đi theo ba mẹ đến Trì gia công quán. Xe dừng ở trước cửa, nơi này khác với biệt thự Vịnh Thiển Thủy Âu của nhà cô. Trì gia công quán có hơi thở của niên đại trước cùng với đặc trưng kiểu Âu cổ điện của thành phố S.
Lộ Lê gặp Trì lão phu nhân, là một người phụ nữ mạnh mẽ, thoại nhìn chỉ lớn hơn ba cô một chút thôi.
Lộ Lê đang không biết phải xưng hô thế nào, Trì lão phu nhân vừa gặp Lộ Lê đã thích, cười nói: “Ta có một đứa cháu trai chỉ hơn con có vài tuổi thôi, cứ kêu ta là bà nội đi.”
Từ Tuệ Nhàn vỗ vai Lộ Lê.
Lộ Lê lập tức ngoan ngoãn mà gọi: “Con chào bà nội Trì ạ.”
Bọn họ đi vào Trì gia công quán, Lộ Lê vốn là đến nhà người ta làm khách cho nên cứ bám dính lấy mẹ mà ngồi trên sô pha.
Xuất thân hào môn, cô cũng đã gặp nhiều chuyện rồi, những căn biệt thự xa hoa có bưng lại hết trước mặt cô thì cô cũng chẳng thích thú gì, thế nhưng kiểu nhà Tây cổ điển đặc trưng của thành phố S thì cô mới thấy lần đầu.
Tuy rằng thiết kế trong nhà là theo phong cách của thế kỷ trước, nhưng nhìn qua cũng biết vẫn được duy trì rất tốt, nhiều năm rồi vẫn chưa bị cũ đi, căn nhà này có khi đã chứng kiến cả một gia tộc lớn lên, mưa gió nhiều năm là vậy nhưng vẫn sừng sững không sụp đổ.
Nhưng mà chủ nhà chưa có mời, nên cô cũng chỉ ngượng ngùng ngồi trong phòng khách thôi. Lộ Lê không thích nghe người lớn nói chuyện, nghe câu được câu mất, ngồi bên bàn trà ăn trái cây, ngồi được một lát liền ngáp một cái vì chán.
Mãi cho đến khi có người từ ngoài bước vào.
“Bà nội.”
Lộ Lê nghe thấy tiếng “bà nội” kia, liền giật mình.
Cô ngẩng đầu, bất ngờ vì người đứng đối diện cô lại là cái người “nam chính vườn trường văn” kia.
Trì Thầm Yến mặc một bộ áo hoodie và quần màu đen, cặp sách khoác hững hờ trên vai.
Trì lão phu nhân cười, giới thiệu với vợ chồng Lộ gia rằng đây là cháu trai của mình, học lớp 12, buổi chiều có hẹn với bạn, bây giờ mới về.
Trì Thầm Yến biết hôm nay trong nhà có khách, chào hỏi với Lộ Hằng Vinh và Từ Tuệ Nhàn xong, quay qua lại nhìn thấy Lộ Lê đang ngớ người.
Anh cũng sửng sốt vài giây, không ngờ lại gặp cô ở đây, sau đó lấy lại tinh thần, gật đầu với Lộ Lê một cái.
Anh đột nhiên cảm thấy buồn cười. Đám nam sinh kia nói là học sinh trao đổi trong giống như nữ thần màn ảnh Từ Tuệ Nhàn, hóa ra mẹ của người ta là Từ Tuệ Nhàn thật.
Trì Thầm Yến nhìn bà nội Trì nói: “Bà nội, con lên lầu trước.”
“Đi đi.” Bà nội Trì gật đầu, sau đó đột nhiên nghĩ đến Lộ Lê nãy giờ ngồi chán chường bên cạnh mẹ.
“Chờ một chút.” Bà gọi Trì Thầm Yến lại, chỉ Lộ Lê: “Em gái học kỳ này đi trao đổi ở trường con, học lớp 9, sau này không chừng hai đứa trong trường sẽ gặp nhau.”
Trì Thầm Yến trong đầu thầm nói đã gặp rồi, chỉ gật đầu: “Vâng ạ.”
Bà nội Trì: “Con dắt em đi thăm quan nhà đi, tùy tiện chơi cái gì đó cũng được. Đợi lát nữa cơm tối chuẩn bị xong thì lại gọi hai đứa.”
Trì Thầm Yến nhìn Lộ Lê.
Lộ Lê không ngờ đến chuyện này, liền nhìn về phía mẹ.
Từ Tuệ Nhàn biết cô ngồi đây nghe người lớn nói chuyện sẽ buồn ngủ, chủ nhà đã lên tiếng, nên bà cũng nói: “Con cứ đi đi.”
Lộ Lê cẩn thận đứng lên.
Trì Thầm Yến nhìn cô: “Đi qua đây đi.”
Lộ Lê quay lại nhìn ba mẹ một cái, sau đó xoay người đi lên theo.
Lúc lên lầu, Lộ Lê luôn đi theo sau Trì Thầm Yến, vừa đi vừa nhớ lại lần trước ở nhà ăn, vì thế liền nói: “Học trưởng, chuyện lần trước cảm ơn anh, để em gửi lại anh tiền lần trước nha.”
Trì Thầm Yến: “Không cần.”
Lộ Lê nghẹn một chút, xoa má.
Hai người lên lầu rồi, Trì Thầm Yến: “Bên này là phòng ngủ với thư phòng, em muốn thì cứ vào xem.”
Lộ Lê: “Vâng.”
Trì Thầm Yến đi về phòng cất cặp sách.
Lộ Lê đứng một chỗ quay trái quay phải, tò mò đánh giá lầu hai, cứ đứng đó đợi Trì Thầm Yến quay lại.
Trì Thầm Yến mở cửa bước ra, thấy Lộ Lê vẫn cứ ngoan ngoãn đứng một chỗ, liền có cảm giác đang dắt học sinh tiểu học đi chơi xuân.
“Đi thôi.” Anh nói.
“Vâng.” Lộ Lê như một con chim nhỏ mà ngoan ngoãn đi theo Lộ Lê.
Trì Thầm Yến dắt Lộ Lê đi thăm mấy phòng ở lầu hai, Lộ Lê vẫn rất ngoan, tò mò thấy cái gì thì đều hỏi anh trước, sau đó mới dám đưa tay sờ.
Trì Thầm Yến không muốn dắt cô vào phòng anh.
Lộ Lê thấy nếu chủ nhân đã không muốn cô vào thì thôi cô cũng không cần xem làm gì.
Đi xong một vòng, Trì Thầm Yến quay qua thấy Lộ Lê đứng yên một chỗ, nhất thời không biết làm sao.
Rốt cuộc anh cũng chưa trông trẻ bao giờ, nhưng bà nội đã chủ động nói, rõ ràng là muốn anh trông coi cô một lúc, dù sao người ta cũng là khách mà.
Giờ nên chơi cái gì đây?
Nhưng mà anh với bạn nhỏ này thì chơi cái gì mới được?
Trì Thầm Yến nghĩ một chút, hỏi: “Em có biết chơi game không?”
Lộ Lê: “Hả?”
Cô lắc đầu: “Không biết chơi.”
Trì Thầm Yến: “Vậy em qua đây tôi chỉ cho chơi.”
Mười phút sau, Lộ Lê tay cầm điều khiển, ngồi trên thảm trong phòng game.
Trên tivi là màn hình trò chơi.
Trì Thầm Yến ngồi bên cạnh cô, một chân duỗi một chân gấp, tay đặt trên đầu gối, trong tay anh cũng cầm một cái điều khiển.
Lộ Lê hít vào một hơi, nhớ là mới nãy Trì học trưởng nói với cô game này dễ lắm.
Trì Thầm Yến chọn một hồi, trò chơi chính thức bắt đầu.
Hai người chơi giác đấu, trên đầu mỗi nhân vật đều có một thanh máu.
Trì Thầm Yến là nhân vật bên trái, Lộ Lê là nhân vật bên phải.
Lộ Lê quay đầu lại nhìn sườn mặt của Trì học trưởng, sau đó bắt chước anh cũng ấn trái phải lên xuống để tấn công.
Nhân vật của cô cũng bắt đầu động, đi tới, lui về, chân sau đá lên một quyền, hai nhân vật đánh nhau kịch liệt, âm thanh bùm bùm cách cách vang lên.
Thanh máu trên đầu hai nhân vật dần giảm đi, nhất thời bất phân thắng bại, tình hình giao chiến giằng co.
Trì Thầm Yến mắt nhìn màn hình chằm chằm, rất tập trung, tốc độ chơi game cũng rất nhanh.
Lộ Lê quay đầu qua nhìn Trì học trưởng đang tập trung, không ngờ game đầu tiên cô chơi lại là loại game đánh đấm này, lại còn đấu tay ngang với anh nữa. Cô cảm giác vũ trụ nhỏ của mình muốn bùng nổ rồi, điều chỉnh dáng ngồi một chút, ý chí chiến đấu sục sôi, cô bắt chước anh, tay cũng ấn bàn phím bùm bùm.
Trò chơi kết thúc lúc nhân vật của Lộ Lê bị đánh bại.
Nhưng mà Lộ Lê vẫn cảm thấy hài lòng với kết quả này.
Dù sao cũng là lần đầu tiên cô chơi game, lại còn đánh nhau với học trưởng tay nghề lợi hại nữa, đánh mãi mới thua.
Lộ Lê đột nhiên cảm giác hình như đã khai quật được thiên phú chơi game của mình.
“Chơi thêm một ván nữa đi học trưởng.” Lộ Lê chủ động nói.
Ván này cô chỉ thua có một chút thôi, nếu sau đó nỗ lực nữa thì chắc có khi còn thắng.
Trì Thầm Yến quay đầu, nhìn cô gái nhỏ bên cạnh đắc chí hất cằm.
“Được thôi.” Trì Thầm Yến lại mở một ván mới.
Lộ Lê lần này đều đỡ đòn của Trì Thầm Yến rất khá, hình như quyết tâm thắng rất cao.
Hai nhân vật ảo lâm vào trận chiến kịch liệt trên màn hình.
Trì Thầm Yến quay đầu, nhìn đến bên cạnh tiểu thí hài đắc ý nâng lên tới tiểu cằm.
Ngón cái của Lộ Lê liều mạng mà ấn trên điều khiển cầm tay.
Ấn một hồi, không biết có phải vì ấn mạnh quá không mà nút điều khiển kêu “tạch” một phát rồi không ấn được nữa.
Lộ Lê liền luống cuống, định nói Trì Thầm Yến ngừng chơi một chút, hình như điều khiển của cô hỏng rồi, thì liền ngẩng đầu lên, thấy nhân vật của cô vẫn đang không ngừng ra chiêu tấn công.
Lộ Lê đột nhiên cảm thấy hoài nghi.
Cô lại thử ấn nút bên trái.
Sau đó cô liền phát hiện, dù cô có ấn bất kỳ nút nào, thì nhân vật của cô vẫn đang nhanh nhẹn né đòn tấn công của Trì Thầm Yến.
Lộ Lê không cầm bàn phím nữa, nhân vật của cô trên màn hình vẫn vừa đánh vừa né.
Lộ Lê ngây người, chậm rãi quay đầu, nhìn Trì học trưởng chơi game vô cùng nghiêm túc.
Trì Thầm Yến cũng cảm nhận được ánh mắt của Lộ Lê.
Anh quay qua nhìn Lộ Lê một cái.
Cô gái nhỏ há mồm, bộ dạng không thể tin được.
Anh rũ mắt nhìn xuống, thấy bộ điều khiển vẫn còn trong tay cô, chỉ là cô không chơi nữa.
Trì Thầm Yến biết cô đã phát hiện ra rồi.
Lộ Lê: “Trì, Trì học trưởng?”
Trì Thầm Yến từ tận đáy lòng biết mình đã đuối lý, nhưng anh làm thế là để dỗ dành cô thôi mà. Chứ nếu hai người thật sự chơi 1-1 với nhau, cô chơi chưa đến 30 giây đã bị thua rồi, không chịu chơi tiếp thì anh biết làm gì cho giết thời gian.
Tuy là từ đáy lòng biết mình đuối lý, nhưng Trì Thầm Yến vẫn làm ra vẻ thản nhiên, bình tĩnh nói: “Lúc nãy tôi mở chế độ chơi 1 người.”
Lộ Lê: “Chế độ một người?”
Chế độ một người là cái gì chứ? Tức là nãy giờ cô còn đang tưởng mình đang đánh nhau với Trì Thầm Yến, kết quả là nãy giờ anh đang đánh nhau với hệ thống?
Thế nãy giờ cô khí thế cầm điều khiển chơi là làm cái gì?
Cô nãy giờ ngồi chơi như đúng rồi.
Anh cứ thế mà lừa cô á?
Uổng công cô tưởng mình có khả năng chơi game, lần đầu tiên chơi đã có thể đánh nhau với người ta bất phân thắng bại.
Lộ Lê liền phát bực.
Đến cả anh trai của cô cũng chưa từng chơi trò lừa gạt thế này với cô đâu nhé.
Trì Thầm Yến che miệng ho nhẹ một tiếng, không nhìn vào đôi mắt đang hoài nghi nhân sinh của Lộ Lê: “Thế chúng ta chơi trò khác đi.”
Anh mở một game khác mà hai người có thể chơi, lại thích hợp với Lộ Lê, là Super Mario.
Lộ Lê nhìn trên màn hình, hai nhân vật mặc quần túi hộp kinh điển, rồi còn mấy cây nấm quen thuộc, lại còn có tiếng nhạc trò chơi buồn cười, nhìn qua đã biết đây là game dành cho con nít.
Cô lại nhìn Trì Thầm Yến đang lừa gạt người khác mà không có chút cảm giác áy náy nào.
Tức giận liền!
Lộ Lê chép miệng, nhăn mũi.
Trì Thầm Yến thấy cánh mũi mấp máy của Lộ Lê, đột nhiên thấy hơi hoảng, tưởng là cô muốn khóc, nhíu mày: “Em đừng khóc.”
Lỡ khóc rồi anh biết ăn nói sao với ba mẹ của cô chứ.
Lộ Lê mới không thèm khóc đâu nhé.
Cô chỉnh lại quần áo ngay ngắn, hai tay nắm chặt lại, nghẹn tức một bụng, liền đứng dậy, phủi mông, nói một câu tàn nhẫn.
“Em không chơi với anh nữa!”
Cô ngẩng đầu, ưỡn ngực, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
Nhưng mà ngẩng đầu cao quá, không có thấy đôi chân dài của anh đã duỗi ra dưới đất.
Lộ Lê vấp phải chân Trì Thầm Yến, cả người liền té về phía trước.
“A!”
Trì Thầm Yến cẳng chân đau, thấy Lộ Lê chuẩn bị ngã xuống, theo phản xạ có điều kiện mà lanh tay lẹ mắt duỗi tay ra đỡ.
Đợi đến lúc Lộ Lê phản ứng lại, cô thấy trước mặt mình là một vòm ngực của người khác.
Còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Lại ngẩng đầu.
Là khuôn mặt của anh.
Thời gian như dừng lại mất mấy giây.
Lộ Lê phát hiện lúc này cô đang nằm hình chữ X đè lên người Trì Thầm Yến.
Anh thế mà làm miếng đệm thịt lót người cho cô.
Đến lúc cô phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ liền đỏ lên, lập tức hoảng lại, giãy giụa muốn đứng dậy.
Trong lồng ngực Trì Thầm Yến là thân hình thiếu nữ mềm mại, không biết vì sao, đột nhiên lại nhớ tới mấy lời mà Chi Thế Kiệt ở sân bóng rổ nói qua.
Học sinh cấp 2, nhỏ tuổi hơn, có cảm giác phạm tội.
Lúc nhớ tới chuyện đó, anh sửng sốt hai giây, sau đó cảm thấy bạn nhỏ cấp 2 trong lòng đang giãy giụa.
Trì Thầm Yến liền lấy lại tinh thần, nâng eo Lộ Lê để cô đứng dậy.
Anh cũng đứng dậy theo.
Lộ Lê vừa đứng dậy đã quay lưng về phía anh.
Trì Thầm Yến chỉ nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của cô gái nhỏ.
Một lúc sau, cô gái nhỏ hình như vẫn chưa hết xấu hổ, siết chặt hai tay, tỏ vẻ bình tĩnh: “Chuyện đó, anh nhất định không được nói cho người khác.”
~ Hoàn chương 2 ~