Chương 48: Ve vãn đánh yêu

Tề Hầu phút chốc sửng sốt. Lương Ngũ bên cạnh có thể thấy rõ ràng trong ánh mắt kia là kinh diễm cùng ái mộ, gấp không thể tách rời ra, vội vã nhẹ giọng nói:
"Quân thượng, Quân thượng..."


Tề Hầu bị Lương Ngũ gọi mới tỉnh hồn lại. Suýt nữa bởi vì Công tử Củ cười mà hắn thất thố, vội vã thu hồi ánh mắt, chỉ là cười nói:
"Nhị ca thích hoa?"
Ngô Củ cười nói:
"Quân thượng không biết chứ, hoa này pha trà là thơm ngọt nhất."
"Cái gì?"
Tề Hầu nhất thời nghe không hiểu.


Pha cái gì?
Tử Thanh tự nói trong lòng.
Mình liền biết mà, ánh mắt kia tuyệt đối lại nghĩ đến ăn uống!


Tề Hầu cũng đã một lần ăn hoa mà mình tặng. Lần trước hắn đưa một sọt hoa quý đến tặng, kết quả Công tử Củ đem tất cả làm thành bánh hoa tươi, nuốt xuống bụng. Lúc này còn tưởng rằng Công tử Củ là học đòi văn vẻ thích hoa.


Người Ung thị mời Tề hầu đi chơi thuyền, nói là trong hồ có cái tiểu đình, cảnh sắc rất đẹp. Tề Hầu cũng không muốn đi chơi thuyền, dù sao hắn không biết bơi, hơn nữa còn sợ nước.


Tề Hầu sợ nước vì từng trải qua một đoạn ký ức tương đối khuất nhục. Mà ngoại trừ đại ca Chư Nhi đã qua đời của hắn, người khác kỳ thực cũng không biết. Tề Hầu tất nhiên cũng sẽ không cùng người khác nói, cho nên không người nào biết.


available on google playdownload on app store


Thế nhưng Ngô Củ biết. Đương nhiên Ngô Củ cũng không phải biết việc Chư Nhi ném hắn xuống hồ. Mà Ngô Củ từng đọc ghi chép lịch sử liên quan tới Tề Hầu là vịt lên cạn. Đoạn ghi chép này về một mỹ nhân của Tề Hầu.


Thời Xuân Thu mỹ nhân rất nhiều. Đó thường là những Công chúa, tiểu thư quý tộc, phu nhân của quốc quân. Mà cái người liên quan đến Tề Hầu sợ nước là Công chúa Sái quốc, gọi là Sái cơ.


Sau khi Tề Hầu xưng bá, Sái quốc vì muốn lôi kéo Tề Hầu, liền đem em gái của quốc quân gả cho Tề Hầu. Lúc đó Sái cơ tuổi rất nhỏ, Tề Hầu đã hoàn toàn có thể làm cha nàng, hơn nữa còn rất sung mãn.


Sái cơ tuổi nhỏ hiếu động, tính cách liền bướng bỉnh. Sái quốc là quốc gia nhỏ, không nhiều quy tắc, khi đi đến Tề quốc có rất nhiều thứ nàng chưa từng thấy qua, tất nhiên càng muốn thử.


Sái cơ sắc đẹp hơn người, hơn nữa tính cách không giống những nữ nhân trong hậu cung Tề Hầu. Rất nhanh nàng đã được phong làm phu nhân, lại là chính thê. Khi đó Tề Hầu đã có hai vị Chính phu nhân, Sái cơ là Tề quốc phu nhân thứ ba.
Ba vị Chính phu nhân của Tề Hầu là: Vương cơ, Tử Doanh, Sái cơ.


Vì nhan sắc nổi bật của Sái cơ nên được Tề Hầu yêu thích nhất. Trong ghi chép có nói một lần hai người đi chơi thuyền, Sái cơ hiếu động làm rung thuyền nhỏ. Tề Hầu sợ nước nói nàng dừng lại. Thế nhưng Sái cơ cho là Tề Hầu đang nói đùa, liền không có đình chỉ. Tề Hầu đã nổi giận. Sau khi xuống thuyền, hắn phẫn nộ trục xuất Sái cơ về nước, đem vị Chính phu nhân này trả về Sái quốc.


Sái cơ mặc dù là Công chúa quốc gia nhỏ, thế nhưng cũng chưa chịu qua nhục nhã lớn như vậy. Hơn nữa chỉ là bởi vì chuyện đi thuyền nhỏ nhặt. Sái cơ cũng không biết Tề Hầu sợ nước, chịu nhục về nước, hướng huynh trưởng khóc lóc kể lể.


Sái Công dưới cơn nóng giận, đem em gái của mình, thay đổi gả cho Sở Vương.
Chuyện này có thể tưởng tượng được hậu quả sẽ hỗn loạn bao nhiêu.
Sái cơ là Chính phu nhân của Tề Hầu, quốc mẫu Tề quốc, về sau đổi thành phu nhân Sở Vương. Chẳng phải là cắm sừng cho Tề Hầu sao?


Tề Hầu biết đến chuyện này giận dữ liên hiệp tám nước tiêu diệt Sái quốc. Tiêu diệt Sái quốc xong, Tề hầu liền đem đầu mâu chỉ về hướng Sở Vương dám làm mình khó coi. Dựa vào việc Sở Vương tự mình xưng Vương, không xin phép Chu Thiên tử, không được Chu Thiên tử cho phép, chính là man di mọi rợ, nên cần tiến hành thảo phạt Sở quốc.


Trận này tám nước hỗn chiến bởi vì một lần chèo thuyền mà ra.
Lúc đó Ngô Củ nhìn thấy ghi chép, kinh ngạc hồi lâu. Tam quan cũng bị quét hết lần này đến lần khác, thời Xuân Thu quả nhiên chính là loạn, sự tình ra sao cũng đều có.


Bởi vì Ngô Củ từng đọc tám quốc gia hỗn chiến, cho nên biết Tề Hầu sợ nước. Khi nghe Ung thị mời Tề Hầu đi chơi thuyền, Ngô Củ giương hai tay đồng ý, cười nói:
"Quân thượng, cảnh sắc đẹp, sao không ngồi thuyền uống rượu, còn có mỹ nhân tiếp, không gì khoái lạc hơn?"


Tề Hầu vừa nghe Công tử Củ nói tới mỹ nhân lại nghĩ.
Há không phải là Lương Ngũ sao?
Trong lòng không thoải mái, hắn nghĩ thầm.
Công tử Củ quả nhiên yêu thích Lương Ngũ!


Hai người đều là mỗi người mỗi ý. Ngô Củ nghĩ "mấy chuyện xấu". Tề Hầu nghĩ chọc tức Ngô Củ. Vì vậy hai người ăn nhịp với nhau, rất nhanh liền đồng ý để người Ung thị chuẩn bị thuyền rượu cùng mấy món nhắm, dự định đi thuyền du hồ.


Lương Khâu là địa phương nhỏ, không có thuyền lớn, cho nên chuẩn bị tuy rằng trang nhã, thế nhưng là thuyền nhỏ. Một cái thuyền nhiều nhất cũng chỉ có thể ngồi bốn người, không ngồi được nhiều người hơn.


Tề Hầu, Ngô Củ cùng Lương Ngũ lên thuyền. Thuyền nhỏ còn có thể ngồi một người nữa, Tử Thanh đương nhiên muốn đi theo chèo thuyền. Bất quá Tề Hầu vào lúc này nghĩ tới những lời tự nhân hồi bẩm. Công tử Củ cùng Tử Thanh rất là thân thiết, còn ăn chung một khối bánh. Vì vậy Tề Hầu trầm giọng nói:


"Ngươi ngồi thuyền khác."
Tử Thanh sững sờ, cũng không dám nói không.
Mình không ngồi cùng thuyền, ai chèo thuyền? Đừng nói là Tề Hầu thiên kim ngọc thể đi chèo thuyền, hay Công tử Củ phải lao động? Công tử Củ bệnh nặng mới khỏi, e sợ không thể quá sức. Vậy Lương Ngũ sao?


Thật sự không phải Tử Thanh xem thường hắn, mà cảm giác Lương Ngũ không khí lực chèo thuyền...
Ngô Củ cũng thấy thật là kỳ quái. Tề Hầu không cho Tử Thanh ngồi chiếc thuyền này, cũng không có cách nào. Tổng cộng có bốn cái thuyền từ bến xuất phát.


Tề Hầu ngồi một bên, Ngô Củ cùng Lương Ngũ ngồi một bên. Ngồi xong, mọi người liền bắt đầu hai mặt nhìn nhau. Tề Hầu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lương Ngũ, nói:
"Chèo thuyền đi?"
Lương Ngũ sửng sốt một chút, nói:
"Quân thượng... Ngũ Nhi..."
Không chờ hắn nói xong, Tề Hầu lành lạnh nói:


"Chẳng lẽ để Cô chèo thuyền?"


Lương Ngũ trong nháy mắt cảm thấy mình tự chuốc khổ. Không có cách nào, chiếc thuyền này đều là nhân vật lớn, cũng không thể để Tề Hầu chèo thuyền, Công tử Củ chèo thuyền sao. Quan trọng nhất là Tề Hầu đã lên tiếng. Lương Ngũ không thể làm gì khác hơn là ủy ủy khuất khuất bắt đầu chèo thuyền.


Trước đây thuyền không có động cơ, cũng không có bất kỳ trợ lực nào, cả dùng chân đạp thuyền cũng không có, chỉ dựa cả vào tay. Mọi người đều biết vừa mới bắt đầu rất khó, sau đó thì thật là rèn luyện lực cánh tay, vừa mệt vừa mỏi.


Bốn cái thuyền. Mấy cái thuyền khác cũng không dám vượt thuyền Tề Hầu. Thế nhưng thuyền Tề Hầu phảng phất là lá trong biển rộng, trôi nổi bồng bềnh, còn không bằng gió đẩy đi, xoay qua lượn lại như con rắn đi tới.


Nhìn ra được, Lương Ngũ cũng không biết chèo thuyền, thuyền đi không nhanh, lại vô cùng lắc lư. Hơn nữa trời thu có gió, trên nước càng là gió lớn. Gió vừa thổi lại đây, hơn nữa kỹ thuật Lương Ngũ đáng lo, thuyền nhỏ liền phát ra âm thanh.
"Cót két... kẽo kẹt... lõm bõm!"
Lặp đi lặp lại lắc lư.


Ngô Củ phát hiện thuyền chuyển động một cái, Tề Hầu sắc mặt liền khó coi. Vừa mới bắt đầu đen như đáy nồi cháy, sau đó chậm rãi chuyển trắng. Mặt Tề Hầu trắng bạch cũng là lần đầu Ngô Củ thấy. Ngô Củ còn phát hiện Tề Hầu lén lút dùng tay nắm lấy thành thuyền, nắm đặc biệt chắc, tự hồ sợ bị bay đi vậy.


Ngô Củ không biết Tề Hầu sợ nước ở cấp độ nào, còn tưởng rằng cũng là bởi vì Tề Hầu thân là quý tộc, quá tự tin vào thân phận cho nên chưa từng đi học bơi lội, nên là vịt lên cạn.
Biểu tình này thật thú vị!


Thuyền "kẽo kẹt kẽo kẹt" từ từ tiến lên phía trước. Thuyền vừa chuyển động, Tề Hầu nhất thời có chút hối hận. Thật sự không nên nhất thời kích động lên thuyền giặc. Lần này hay rồi, cái gì mà du ngoạn, tâm tư gì cũng không có. Nhìn mặt nước bị gió thu thổi sóng sánh lấp loáng, tâm tình Tề Hầu cũng tựa mặt nước này.


Ngô Củ lại thưởng thức cảnh đẹp mặt hồ.


Trên bàn nhỏ có bày các món ăn ngon cùng rượu. Có món bánh sáng sớm hôm nay Ngô Củ đã ăn, màu sắc rực rỡ, vừa nhìn thấy đã biết mới vừa làm. Ngô Củ cầm lên nếm thử một miếng, bánh còn nóng hổi. Miệng đầy mùi thơm, bên trong có chút nước chảy ra, kèm theo vị trái cây. Ngô Củ ăn không khỏi híp mắt, cảm giác thật là tuyệt.


Ngô Củ vừa ăn vừa uống. Bất quá sợ say rượu, liền đem bình trà của mình ra. Bỏ chút hoa cúc vào chén, đem nước nóng rót vào. Trong nháy mắt một mùi thơm ngát tản ra.


Tề Hầu chính là đang khẩn trương, liền thấy người ngồi ở đối diện vừa ăn vừa uống, hoàn toàn một bộ thỏa mãn. Vẻ mặt đó thật giống tính trẻ con chưa hết.


Tề Hầu vừa qua tuổi nhi lập, tức là 31 tuổi. Công tử Củ là Nhị ca của hắn, lớn hơn hắn hai tuổi. Bọn họ cũng không phải cùng chung mẫu thân. Theo lý mà nói, hai người tuổi xấp xỉ.


Tề Hầu từ khi trốn khỏi Tề quốc, đã không còn được lĩnh hội loại biểu cảm tính trẻ con chưa tiêu tan này. Nhìn thấy Công tử Củ bởi vì ăn bánh liền lộ vẻ mặt thỏa mãn, hắn không khỏi thấy có chút kỳ quái, cũng phân tán cảm giác sợ nước.
"Nhị ca, món này thật sự ăn ngon như vậy sao?"


Ngô Củ cười nói:
"Quân thượng thỉnh thử xem liền biết."


Tề Hầu nửa tin nửa ngờ, bốc lên một khối bánh. Cắn một miếng, trong miệng là hương thơm trái cây, vừa mềm vừa ngọt. Tề Hầu là người chính Tề quốc, từ nhỏ cũng ở tại Tề quốc lớn lên. Khẩu vị chính tông Tề quốc nghiêng về mặn, thức ăn ngọt cũng có nhưng không được yêu chuộng, có lúc không thích vị ngọt.


Bất quá món này lại khác, không trách Công tử Củ thích ăn. Tề Hầu tuy rằng cũng không có vừa ý, thế nhưng ăn cũng không cảm thấy chán ghét, trái lại có chút kinh diễm.


Nhưng Tề hầu cảm thấy được cái này mình ăn thật đáng tiếc. Bởi vì chỉ có thời điểm Công tử Củ ăn, vẻ mặt đó mới có sức cuốn hút, khiến người ta nhìn mà trong lòng ấm áp.


Tề Hầu cắn một cái liền để xuống không ăn. Hắn nhìn thấy trong chén nước của Công tử Củ có màu đỏ nhạt, màu sắc óng ánh, mùi hương thơm thanh tao, nói:
"Nhị ca uống cái gì?"
Ngô Củ đem bình trà của mình ra, lấy một ít hoa cúc khô bỏ vào một cái chén không, rót nước nóng vào, nói:


"Đây là trà hoa cúc Củ mới làm. Không cần phải chế tạo lâu giống rượu. Thời điểm muốn uống chỉ cần cho vào nước nóng một chút là được."
Tề Hầu bưng chén lên, nhẹ nhàng thổi thổi. Cánh hoa cúc nổi trên mặt tán đi, nước trong vắt màu đỏ nhạt nháy mắt liền hiện ra, nhìn thật vui mắt.


Ngô Củ biết Tề Hầu không thích thức ăn ngọt, cho nên không có cho thêm mật.
Tề Hầu uống một hớp. So với món bánh vừa rồi tựa hồ càng vừa ý trà này hơn. Dù sao thời đại này vẫn chưa có thói quen uống trà. Tề Hầu cúi đầu liếc mắt nhìn nước trà, nói:


"Nước này... tựa hồ khác với tất cả loại khác."
Ngô Củ tuy rằng không quá nguyện ý bỏ đi thứ yêu thích. Dù sao món này là Tử Thanh lén lút đi hái hoa về làm. Bất quá Tề Hầu tỏ vẻ phi thường yêu thích, Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là nói:


"Quân thượng nếu như yêu thích, một bình trà hoa cúc này ít nhất có thể dùng một tháng."
Tề Hầu tất nhiên không khách khí, muốn thu bình trà hoa cúc. Ngô Củ ngoài mặt cho Tề hầu, trong lòng đau dữ dội. Vừa vặn Tề Hầu làm bộ khách khí, giả từ chối, nói:
"Chỉ có một bình, Cô sao lại đoạt chứ?"


Tề Hầu chỉ là khách khí nói một câu. Dù sao Lương Ngũ, hắn cũng tới đoạt, chớ nói chi là một bình trà. Kết quả không nghĩ tới Ngô Củ kỳ thực căn bản không yêu thích Lương Ngũ, lại yêu thích trà, ngay lập tức liền thu lại bình trà, nói:
"Nếu như vậy, Củ liền không làm người khác khó chịu."
"..."


Một luồng khí nóng dâng lên đến trên đỉnh đầu, thiếu chút đem bánh vừa nãy ăn phun ra.
Ngô Củ đắc ý đem bình trà cất cẩn thận. Tề Hầu thấy vẻ mặt kia, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, đột nhiên duỗi tay tới chống trên bàn nhỏ như muốn đứng dậy.


Ngô Củ còn tưởng rằng Tề Hầu bởi vì bình trà nên muốn làm khó dễ. Thế nhưng nghĩ lại thấy không phải, dù sao đây chính là Tề Hầu, vì mặt mũi cũng không thể làm khó dễ.


Kết quả Ngô Củ cảm giác được bên môi nóng lên. Ngón tay Tề Hầu nóng hổi chạm vào đôi môi Ngô Củ. Hắn cười khẽ một tiếng, nói:
"Nhị ca, ngoài miệng dính thức ăn."
"Phựt"


Mặt Ngô Củ liền đỏ. Trong đầu cũng có điểm mộng, vội vàng dùng khăn lau lau miệng mình. Trên khăn chẳng có cái gì cả, sợ là đã bị Tề Hầu lau sạch.


Ngô Củ phút chốc quên mất mình có thói ở sạch. Chẳng qua là cảm thấy quá mất mặt, may mà người không nhiều. Vừa nãy chỉ lo ăn ngon, bất tri bất giác liền xấu hổ.


Tề Hầu nhìn thấy mặt Công tử Củ trong nháy mắt đỏ sẫm. Vừa mới rồi xem như là tức giận muốn ch.ết, giờ lại đổi thành nở nụ cười xa xôi, tâm tình cuối cùng cũng coi như sảng khoái không ít.


Ngô Củ cùng Tề Hầu nào có biết hai người bọn họ bởi vì chuyện vặt vãnh mà ngươi đánh ta lui. Chỉ có người đang ra sức khổ sở chèo thuyền Lương Ngũ lại thấy bọn họ chính là ve vãn đánh yêu.


Lương Ngũ khá là không cam lòng. Ánh mắt Tề Hầu nhìn Công tử Củ đầy sủng nịch, làm trong lòng Lương Ngũ kêu gào tức khí. Hắn lén lút trừng Công tử Củ vài lần.
Lắc lư thật lâu, thuyền cuối cùng cũng sắp đến vị trí trung tâm hồ rồi. Lương Ngũ thả mái chèo, vẻ mặt ân cần cười nói:


"Quân thượng rượu còn chưa uống, Ngũ Nhi rót rượu cho Quân thượng."
Hắn nói, liền đứng lên. Thuyền cũng không lớn, hơn nữa kỳ thực đơn bạc, hắn vừa đứng lên, người thật vất vả hóa giải tâm lý căng thẳng là Tề hầu đã thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.
"Phựt!"


Lại biến thành màu trắng, hắn tóm chặt lấy thuyền.
Ngô Củ lén lút nín cười, vẫn cứ vững vững vàng vàng ngồi. Ngô Củ biết bơi, hơn nữa bơi lội cũng có thứ hạng, coi như thật sự ngã xuống nước cũng không thành vấn đề.


Lương Ngũ đứng lên, không quan sát được sắc mặt Tề Hầu kém đến đòi mạng. Hắn dùng một bộ mặt tri kỷ đi bưng bình rượu lên.


Bởi vì thuyền có diện tích giới hạn, bàn cũng không thể lớn. Trên để ly chén cùng thức ăn, cái vò rượu cùng nước nóng liền để ở phía dưới bàn. Lương Ngũ cần xoay người mới lấy ra được.


Lương Ngũ uốn cong eo, thuyền liền "dao động" một chút. Thuyền lắc lư qua lại khiến Tề Hầu thật muốn đem thức ăn trong bụng ói ra, càng nắm chặt thuyền hơn.


Lương Ngũ không cam lòng việc Tề Hầu và Công tử Củ liếc mắt đưa tình. Hắn muốn dựa vào việc rót rượu làm chút tiểu xảo với Công tử Củ. Vì vậy hắn khom người xuống, cố ý làm bộ ôm lấy cái vò rượu, lại dùng sức đi lấn người.


Một bên thuyền hai người nam nhân ngồi kỳ thực cũng là chen chút. Nhưng vì vóc dáng Công tử Củ cũng không cao lớn, Lương Ngũ là loại hình mảnh mai nên cũng tạm ngồi được. Vai hai người căn bản không chạm vào nhau, cũng không quá chật chội.


Lương Ngũ đột nhiên chen lại, Ngô Củ thấy có chút kỳ quái, liền nghiêng người nhường chỗ. Kết quả Lương Ngũ lại làm trầm trọng thêm lên.


Lương Ngũ ôm cái vò rượu, đột nhiên đặc biệt dùng sức đẩy Ngô Củ. Ngô Củ bản thân đã nghiêng người đến cực hạn, hơn nữa thuyền nhỏ bất ổn, Lương Ngũ lại cố ý dùng cái vò rượu đẩy Ngô Củ.
"Ùm!!"
Một tiếng động vang lên.


Thuyền nhỏ đột nhiên lung lay một chút, trong nháy mắt thuyền nghiêng về một bên, đó là hướng Ngô Củ nghiêng qua. Theo quán tính Ngô Củ liền mất thăng bằng, còn bị đẩy, trong nháy mắt rơi vào trong hồ.
Cùng lúc đó, liền thấy những thứ đặt trên bàn nhỏ cũng di chuyển liên tiếp phát ra âm thanh


"Lạch cạch! Tõm tõm!!"
Rơi xuống nước.
"A nha!"
Lương Ngũ la một tiếng, một bộ mặt sốt ruột hô to:
"Không xong! Công tử rơi xuống nước! Công tử rơi xuống nước!"


Vì Lương Ngũ dùng cái vò rượu che lại làm yểm trợ, Tề Hầu cũng không nhìn thấy Lương Ngũ đẩy Ngô Củ xuống nước. Thế nhưng trên thuyền chỉ có ba người. Đang yên đang lành, mới vừa rồi Lương Ngũ chèo thuyền tệ hại cũng vô sự. Hiện tại một người lớn sờ sờ đột nhiên ngã xuống nước, không cần đầu óc nghĩ cũng biết là Lương Ngũ làm chuyện xấu.


Tề Hầu sợ hết hồn, đột nhiên đứng lên, hô một tiếng:
"Nhị ca!"
Ngô Củ ngã vào trong nước, liền nghe được một tiếng vang.
"Ùm!"
Trong hồ một mảnh gợn sóng. Thậm chí cả một tiếng kêu cũng không có, trong nháy mắt liền chìm vào trong nước, nháy mắt liền không thấy bóng dáng.


Tề Hầu phút chốc cảm giác được tay chân lạnh lẽo, cũng không còn sợ thuyền lay động.
Đột nhiên có người rơi xuống nước, mấy thuyền sau ngay lập tức liền nghe thấy. Trong những người này quá nửa là vịt lên cạn. Dù sao đều là người có mặt mũi đi theo, không ai nói ra mình không biết bơi.


Thế nhưng trong số đó cũng có người biết bơi, tỷ như Tử Thanh. Tử Thanh vội vã liền muốn nhảy xuống cứu Công tử Củ.
Kết quả tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, liền nghe Lương Ngũ hô to.
"A!"


Tiếp theo là một bóng đen nhanh chóng nhảy vào trong nước. Dĩ nhiên là người ngay bên cạnh người bị nạn, rơi vào tình thế cấp bách liền nhảy xuống nước đi cứu người.


Tề Hầu là người đầu tiên nhảy xuống nước cứu người. Mấy người ở thuyền sau đều bị dọa cho bối rối. Những người ngồi ở thuyền thứ ba cách bọn họ có chút xa, xem không phải quá rõ ràng.


Công Tôn Thấp Bằng thấy một bóng đen nhanh chóng nhảy vào trong nước. Động tác kia thật là hùng hồn hy sinh, làm hắn sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng, gọi to.
"Nhanh cứu người! Quân thượng không thể bơi!"


Quả nhiên, Tề Hầu rơi vào trong nước, lập tức chìm xuống còn có âm thanh ùn ục. Mọi người trong lúc nhất thời hỗn loạn lên, âm thanh kêu gọi cứu người liên tiếp vang lên. Vừa lúc đó, thình lình nghe được tiếng đập nước.
"Ùm!"


Tử Thanh sợ hết hồn. Hắn vừa muốn nhảy xuống nước cứu người, liền thấy một bàn tay trắng nõn đột nhiên từ trong nước duỗi ra.
"Bộp!"
Một bàn tay nắm lấy thành thuyền, phảng phất như thủy quái bám vào thuyền. Tiếp theo cùng tiếng nước chảy ào ào là một vóc dáng gầy gầy nhanh chóng từ trong nước chui ra.


Phút chốc Tử Thanh kinh hỉ hô to.
"Công tử! Là Công tử!"
Ngô Củ là người biết bơi, hơn nữa bơi cũng không tệ. Lương Ngũ cố ý đẩy Ngô Củ xuống nước, Ngô Củ cũng không có chuyện gì, hơn nữa còn cố ý lặn ở dưới nước muốn dọa Lương Ngũ một chút.


Ở dưới nước không nghe được rõ ràng âm thanh huyên náo ở mặt trên. Ngô Củ vừa lên, liền phát hiện Tử Thanh dùng một bộ mặt muốn khóc nhìn mình.


Ngô Củ trồi lên khỏi mặt nước, hít thở một hơi, lau lau mặt một chút. Nước chảy theo những sợi tóc rủ xuống hai bên má. Ngọc quan đánh rơi trong nước. Áo khoác ngoài bị lệch khỏi vai tán xuống dưới. Bộ y phục trắng ướt hết, dán chặt chẽ trên thân thể. Nói thật ra quần áo quá rườm rà, trên eo còn siết thắt lưng ngọc, vừa vào nước biến thành cản trở lợi hại, lãng phí rất nhiều thể lực.


Tử Thanh nhìn thấy Công tử Củ, sốt ruột nói:
"Quân thượng! Quân thượng! Quân thượng..."
Ngô Củ nghĩ thầm.
Tử Thanh sợ đến choáng váng sao, nhìn mình liền hô ba tiếng Quân thượng. Đây là muốn tạo phản sao?
Liền nghe Tử Thanh nói tiếp:


"Quân thượng nhảy vào trong nước, đi cứu Công tử! Sợ là đã chìm! Công tử..."
Ngô Củ vừa nghe kinh hãi.
Cái gì? Tề Hầu không phải sợ nước sao? Nhảy xuống nước làm gì?


Ngô Củ quay đầu nhìn lại, đã thấy mấy người nhảy vào trong nước đi "vớt" Tề Hầu. Bất quá mấy người kia là từ thuyền khác nhảy xuống, có chút xa. Ngô Củ nhìn bong bóng nổi trên mặt nước, không cân nhắc quá nhiều.
"Lạch cạch"


Gỡ bỏ thắt lưng ngọc nhanh chóng ném một bên, Ngô Củ lại hít sâu một hơi, liền cấm đầu vào trong nước, nhanh chóng lặn xuống.


Tề Hầu nhảy vào trong nước, không có bao lâu liền sặc nước, chìm xuống dưới. Ngô Củ nhanh chóng lặn xuống. Hắn mặc y phục đen rất dễ thấy. Hơn nữa hồ nước trong suốt, liếc mắt liền thấy được Tề Hầu. Ngô Củ nhanh chóng bơi qua ôm lấy cổ Tề Hầu.


Trên người Tề Hầu xiêm y càng rườm rà. Ngọc quan trên đầu, trên eo có đeo ngọc bội, thắt lưng bằng ngọc, không gì khác treo mấy quả cân trên người, khó trách chìm nhanh như vậy.


Ngô Củ ôm lấy cổ Tề Hầu, không hàm hồ, vội tháo bỏ ngọc quan, ngọc bội, thắt lưng ngọc, sau đó nhanh chóng bơi hướng lên trên mặt nước.
"Ùm!!"


Ngô Củ nổi lên mặt nước, mạnh mẽ hít hai hơi. Lúc này Tề Hầu đã sặc nước ngất đi. Ngô Củ ôm lấy cổ hắn bơi hướng tới thuyền. Tề Hầu không hề động đậy.
"Nhanh! Nhanh, đem người kéo lên!"
"Mau đỡ người!"
"Mang lên!"


Mọi người luống cuống tay chân. Trước tiên đem Tề hầu đặt lên thuyền, lập tức lại giúp Ngô Củ cơ hồ mệt muốn thoát lực cũng lên thuyền.


Ngày thu hồ nước lạnh thấu xương. Ngô Củ vốn là sợ hàn, hơn nữa kéo một nam nhân thân hình cao lớn trong nước, mệt đã không còn sức, lên thuyền cơ hồ nằm liệt.
Nhưng mà tất cả mọi người vẫn không cho Ngô Củ bớt lo, chỉ là mồm năm miệng mười la:
"Y quan! Y quan!"
"Y quan ở đâu!?"
"Mau gọi y quan!"


"Y quan không cùng đi thuyền trên hồ, còn ở trên bờ!"
"Làm sao bây giờ..."
Ngô Củ nghe được mấy lời này lỗ tai muốn nổ điếc, từ từ bò dậy, vội vã đẩy mấy người vây quanh ra. Tề Hầu nằm bằng phẳng trên thuyền nhỏ, sắc mặt trắng bệch, thở ra thì nhiều hít vào thì ít, căn bản không có ý thức.


Ngô Củ mau chóng tới.
Mọi người liền thấy Công tử Củ ngày thường ôn hòa nhã nhặn, lúc này động tác dị thường "thô bạo dũng mãnh".
Ngô Củ xông tới quỳ gối bên cạnh Tề Hầu, liền kéo xiêm y Tề Hầu ra.
"Roẹt!"


Ngô Củ nhanh chóng đem những thứ rườm rà bao bọc Tề Hầu gỡ bỏ. Hết thảy ngoại bào vướng víu bị lôi xuống, mãi đến khi lộ ra áo lót mới thôi. Để tránh cho hô hấp Tề Hầu không thông, còn bị quần áo ghìm lại.


Ngô Củ bới xiêm y xong, lập tức hai tay chồng lên nhau, nhanh chóng đặt ở trên ngực Tề Hầu. Mọi người cũng không biết Công tử Củ đang làm gì, chỉ thấy Công tử Củ nhiều lần đè ép xuống. Qua một lúc Tề Hầu ho ra.
"Khụ!"
Đột nhiên phun ra một ngụm nước, lập tức lại phun thêm một ngụm nước.


Ngô Củ lập lại đến mấy lần, mãi đến tận khi Tề Hầu không phun ra nước nữa. Bất quá Tề Hầu vẫn cứ không tỉnh lại, hơn nữa hô hấp phi thường yếu ớt. Mấy người bên cạnh đều không dám nói chuyện, liền ngơ ngác nhìn Ngô Củ thao tác.


Ngô Củ thăm dò hô hấp Tề Hầu, tâm lý có chút nóng nảy, vội vã nâng cổ Tề Hầu lên, làm cho đầu hắn hơi ngửa về phía sau. Rồi Ngô Củ nhanh chóng cúi đầu.


Mọi người vốn bị hành động của Công tử Củ dọa sợ, cho nên ngơ ngác không dám nhúc nhích. Mà vào lúc này, bọn họ đột nhiên nhìn thấy Công tử Củ cúi đầu đều hít một hơi lãnh khí.
"Ôi!"
Liền thấy Công tử Củ đột nhiên mím mím môi, mặt như tráng sĩ sắp chặt tay.


Hít sâu một hơi, Ngô Củ lập tức cúi người xuống, tóc dài ướt sũng nhanh chóng từ bả vai rơi xuống. Phần lớn tầm mắt mọi người bị che khuất, thế nhưng cũng mơ mơ hồ hồ nhìn ra được đôi môi trắng bệch của Công tử Củ đặt ở trên môi Tề Hầu...






Truyện liên quan