Chương 90: Nghe buồn nôn
Hình Hầu đang nói chuyện, liền nghe tiếng gọi.
"Công tử, Công tử"
Hắn quay đầu lại nhìn, liền thấy một tiểu cung nữ xiêm y hồng nhạt vội vã chạy tới, trong tay nâng một cái áo choàng lông, chính là Yến Nga.
Yến Nga tuổi không lớn lắm. Nếu như ở hiện đại, Yến Nga chỉ mới học cấp hai, vóc người thon gầy. Ở trước mặt người xa lạ nàng có chút hướng nội e sợ. Thế nhưng trước mặt người quen lại rất hoạt bát lanh lợi, cũng không phải là loại miệng lưỡi bén nhọn, cũng không có bạo gan.
Thế nhưng Yến Nga "vừa sợ người lạ lại nhát gan" đó thời điểm Tề Hầu gặp nguy nan, người khác đều nhượng bộ lui binh, nàng lại chui qua lỗ chó bò vào tiếp tế, truyền lời.
Yến Nga cầm áo choàng chạy tới, nhón chân khoác áo lên trên người Ngô Củ, nói:
"Công tử, ngài sao không mặc nhiều đã đi ra, chiều xuống e rằng sẽ lạnh."
Hình Hầu nhìn thấy Yến Nga, đột nhiên liền ngây ngẩn cả người.
Ngô Củ quay đầu lại cùng Yến Nga nói chuyện, không có chú ý biểu tình của Hình Hầu. Ngô Củ chỉ là bất đắc dĩ nói:
"Vào đầu xuân, mặc nhiều như vậy nóng đến hoảng loạn."
Yến Nga nói:
"Cái gì nóng, chiều tối ban đêm rất lạnh."
Ngô Củ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đem áo mặc vào. Chuẩn bị một chốc thời điểm Yến Nga không nhìn thấy sẽ lén lút lấy xuống.
Hình Hầu không phải lần đầu tiên thấy Yến Nga. Khi vừa mới đến ngoài Lâm Truy thành, ở cửa thành Hình Hầu đã thấy Yến Nga cùng Tử Thanh đi theo bên cạnh truy xe. Lúc đó Hình Hầu đã chú ý Yến Nga.
Khi đó Tề Hầu thấy Hình Hầu nhìn phía sau, cho là hắn nhìn Công tử Củ ngây người, cho nên không quá vui vẻ. Kỳ thực Hình Hầu ngây người chính vì thấy Yến Nga.
Bây giờ Yến Nga đột nhiên lại chạy đến, Hình Hầu liền sững sờ. Ngô Củ cùng Yến Nga không có chú ý Hình Hầu, ngược lại là Công Tôn Thấp Bằng thấy hắn đột nhiên ngây người, liền vội vàng nói:
"Hình Công? Hình Công?"
Hình Hầu lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, cười gượng nói:
"Tề Công tử, đây là cung nữ của ngài? Chủ tớ quan hệ rất thân thiết."
Ngô Củ cười nói:
"Để Hình Công cười chê rồi. Yến Nga bị làm hư, không có quy tắc."
Yến Nga cũng sợ hết hồn, nhanh chóng cúi đầu. Hình Hầu xua tay cười nói:
"Không có, không có. Chỉ là ta thấy cô nương này rất giống xá muội."
Ngô Củ cười, nói:
"Hình Công lần đầu vào Tề cung, canh giờ còn sớm, không bằng Củ cùng Hình Công đi dạo khắp nơi được không?"
Hình Hầu vừa nghe, cười nói:
"Tất nhiên được, vậy thì làm phiền Tề Công tử."
Ngô Củ giơ tay nói:
"Không làm phiền, mời."
Hai người cùng đi đến vườn hoa xem một vòng.
Đánh trận chỉ hai tháng hơn, có thể nói là tốc chiến tốc thắng. Đối với Lâm Truy thành mà nói, đã từ tịch tế đến đầu xuân. Ngự hoa viên Tề cung vốn là bốn mùa như xuân, mùa đông cũng có đầy các loại hoa cỏ. Như hôm nay khí chậm rãi trở nên ấm áp, hoa cỏ lại càng kiều diễm thơm ngát.
Hình Hầu có phong độ nho nhã, nhìn thấy hoa cỏ liền yêu thích. Không giống Ngô Củ là kẻ thô lỗ, nhìn thấy hoa cỏ, trong đôi mắt đều là bánh hoa tươi, trà hoa quả...
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh liền không còn sớm. Ngô Củ phải đi về đổi xiêm y, sau đó đến dự tiệc. Hình Hầu đã sớm đổi xong xiêm y. Ngô Củ dự định cáo từ, một chốc lại gặp, bất quá Hình Hầu cười híp mắt nói mình không có chuyện gì, muốn đi đến phòng ngồi chơi một chút.
Ngô Củ tựa hồ cảm thấy có điểm không thích hợp. Thế nhưng Hình Hầu nói chuyện khá là chân thành, Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là mời hắn vào phòng mình ngồi một chút. Ngô Củ nói Tử Thanh cùng Yến Nga dâng trà, sau đó tự mình đi thay y phục.
Yến Nga pha trà hoa cúc, đặt ở trên bàn, câu nệ nói:
"Hình Công mời dùng trà."
Hình Hầu chưa từng gặp loại nước này. Thấy mặt trên có cánh hoa, hắn hiếu kỳ nếm thử một ngụm. Khá là kinh diễm, Hình Hầu cười nói:
"Nước này vị ngọt, thật là thơm, làm phiền cô nương rồi."
Yến Nga dâng trà, nhanh chóng liền câu nệ lui xuống. Tử Thanh đang chỉnh lý dụng cụ pha trà ở gian bên cạnh, Yến Nga nhanh chóng chạy tới, nhỏ giọng nói:
"Tử Thanh ca, ngươi xem Hình Công sao không giống người tốt?"
Tử Thanh ló đầu ra nhìn. Hình Hầu đang uống trà, chỉ từ động tác uống trà không nhìn ra tốt xấu, Tử Thanh nhàn nhạt nói:
"Làm Quốc quân có mấy người tốt?"
Yến Nga nghe không hiểu Tử Thanh. So với Tử Thanh mà nói, Yến Nga xem như không có tâm cơ, hơn nữa khá đơn thuần. Yến Nga còn nói:
"Ta cảm thấy ánh mắt hắn nhìn Công tử rất háo sắc."
Tử Thanh vừa nghe, sửng sốt một chút, nói:
"Chuyện này... lời này chớ nói lung tung."
Yến Nga nói:
"Thật!"
Yến Nga sợ Tử Thanh không tin, lại nhỏ giọng nói:
"Vừa nãy nhất định phải lôi kéo Công tử đi dạo ngự hoa viên. Còn nữa, người ta đi thay y phục, thân là vua của một nước sao có thể theo đến trong phòng ngồi chứ? Ta cảm thấy khi Hình Công nhìn Công tử, ánh mắt đặc biệt không đúng, nụ cười thật hù dọa người."
Mí mắt Tử Thanh giật lên, lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn, trong lòng chấn động mạnh. Bất quá hắn nhìn thế nào cũng thấy Hình Hầu là người hào hoa phong nhã có lễ nghĩa. Rất khó tưởng tượng Hình Hầu lộ ra biểu tình "háo sắc".
Yến Nga nói:
"Nè, chúng ta đều phải cẩn thận mới được. Tử Thanh ca phải chú ý một chút."
Tử Thanh nói:
"Được được, ta sẽ chú ý. Ngươi nhỏ giọng chút đi, vạn nhất để Hình Công nghe thấy, ăn không hết phải gói đem đi, còn vô duyên vô cớ gây khó cho Công tử."
"Ừ"
Yến Nga gật gật đầu, rụt cổ một cái, còn lè lưỡi. Hình Hầu vừa vặn để ly xuống, nhìn về bên này. Liền thấy Yến Nga làm mặt quỷ, Hình Hầu bật cười.
Yến Nga vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Hình Hầu hướng về phía bên này cười. Lúc này trùng hợp Ngô Củ từ bên trong đi ra, Yến Nga liền cho là Hình Hầu nhìn Công tử nhà mình, nhanh đẩy nhẹ Tử Thanh, nói:
"Tử Thanh ca xem kìa."
Tử Thanh bị Yến Nga nói cũng bị ảnh hưởng. Nhìn thấy Hình Hầu nhìn Công tử cười, trong lòng cũng có chút kỳ quái.
Ngô Củ đổi xong xiêm y, liền cùng Hình Hầu đi dự tiệc.
Hôm nay vì biểu đạt thành ý của chính mình, Tề Hầu đến tương đối sớm. Các tướng sĩ chưa vào chỗ ngồi, không nghĩ tới Tề Hầu đến sớm như vậy. Kết quả biến thành Ngô Củ cùng Hình Hầu khoan thai đến chậm.
Hai người còn tưởng rằng canh giờ còn sớm, vừa nói vừa cười đi tới. Tề Hầu nhìn thấy hai người kia thái độ thân mật, cùng sóng vai tiến vào.
Ngô Củ nhìn thấy Tề Hầu đã vào chỗ ngồi, suýt nữa choáng váng. Mỗi lần Tề Hầu đều là người đến cuối cùng. Dù sao thảm đỏ đều cần nhân vật then chốt, chớ nói chi Tề Hầu là vua của một nước.
Kết quả hôm Tề Hầu đặc biệt đến sớm, Ngô Củ suýt nữa biến thành đùa giỡn thất kính, nhanh chóng chắp tay nói:
"Củ bái kiến Quân thượng."
Hình Hầu nhìn thấy Tề Hầu, cũng cười nói:
"Tề Công."
Tề Hầu đứng lên, chậm rãi vòng qua bàn đi tới, cười híp mắt nói:
"Hình Công, sao đi cùng Nhị ca? Là tiện đường sao?"
Hình Hầu là thành thật cười nói:
"Vừa rồi mới cầu Tề Công tử mang ta đi dạo một vòng ngự hoa viên, thuận tiện nghỉ chân ở phòng Tề Công tử một chút, uống chén trà thơm, vì vậy liền cùng đi tới đây."
Tề Hầu vừa nghe, trong lòng nhất thời đủ vị, đắng cay ngọt bùi mặn hỗn hợp lại cùng nhau, khẩu vị khá là nặng.
Bất quá trên mặt vẫn nở nụ cười, Tề Hầu rất tao nhã nói:
"Vậy a, xem ra Hình Công cùng Nhị ca vừa gặp mà như đã quen, ngược lại khiến Cô sinh đố kị."
Tề Hầu nói rõ ràng như thế, nụ cười rất "cứng ngắc", phảng phất như liệt nửa người. Ngô Củ thấy kỳ quái, không lý do mà Tề Hầu liền nhăn mặt với Hình Hầu.
Hình Hầu không để ý, cười ha ha, khá là thẳng thắn nói:
"Tề Công cười chê rồi, ta cùng với Tề Công tử tình tính hợp nhau, cũng thực sự là vừa gặp mà đã như quen."
Trong lòng Tề Hầu mùi vị nháy mắt nặng thêm một tầng, không thể làm gì khác hơn là nói:
"Hình Công, mời."
Hình Hầu cũng cười nói:
"Không dám, mời Tề Công trước."
Hai người nhún nhường một chút, sau đó ngồi vào chỗ.
Bởi vì hôm nay là hai vị Quốc quân ở đây, cho nên các thần tử cũng phân hai bên, một là thần tử Tề quốc, một là thần tử Hình quốc tới.
Ngô Củ ngồi xuống, Yến Nga đứng ở phía sau hầu hạ. Ngô Củ vốn tưởng rằng có thể lén lút lấy áo choàng xuống, kết quả Yến Nga lại ở đây hầu hạ, thoạt nhìn áo choàng không bỏ ra được rồi.
Tiệc rất nhanh đã bắt đầu, hôm nay phi thường long trọng. Thứ nhất là đón chào Hình Hầu. Thứ hai là chúc mừng đại quân chiến thắng trở về. Tề Hầu nói vài câu khen ngợi, Hình Hầu cũng nói vài câu.
Một là nam nhân ba mươi tuổi, một là nam nhân hai mươi tuổi. Tuy rằng đều là Quốc quân, hơn nữa đều là Hầu tước, thế nhưng lời nói của Hình Hầu không đáng chú ý, hiện ra có mấy phần ngây ngô, cũng không phải biết ăn nói. So với Tề Hầu lão luyện gừng già, Hình Hầu là khối gừng quá non.
Mọi người thoải mái chè chén, cụng ly nâng cốc, bầu không khí trong lúc nhất thời phi thường thân thiện. Dù sao Ngô Củ đã tham gia nhiều lần yến tiệc, chiêu đãi chư hầu, chiêu đãi đặc sứ, đi dự đám tang, lễ cưới, nhưng chưa tham gia tiệc mừng công. Xuất phát từ nội tâm cao hứng, so với những yến tiệc trước đó lần này thoải mái hơn rất nhiều.
Ngô Củ uống hai ly rượu liền không uống nữa. Dù sao tửu lượng không cao, Ngô Củ cũng không muốn hỏng việc.
Tề Hầu ngồi ở vị trí cao nhất, giơ ly rượu lên hướng Hình Hầu chúc rượu. Hình Hầu cũng uống vài ly. Tửu lượng tựa hồ không phải quá cao, uống một hồi có chút đỏ mặt. Bất quá Hình Hầu phẩm chất rất tốt, uống say chỉ là tốc độ phản ứng bị ảnh hưởng, "ngô nghê" ngồi nhìn một phương hướng ngẩn người HunhHn786.
Nói là ngẩn người, kỳ thực cũng không phải ngẩn người. Hình Hầu nhìn về phía Ngô Củ. Ánh mắt nhìn chăm chú vào sau lưng Ngô Củ, phảng phất như nhất kiến chung tình với tiểu cung nữ.
Tề Hầu nâng ly lại không được đáp lại. Ánh mắt Hình Hầu có chút thâm trầm, hơi hơi híp mắt, nhìn chằm chằm tỉ mỉ cái gì. Tề Hầu theo ánh mắt của hắn nhìn sang, trong nháy mắt liền thấy Ngô Củ, lập tức liền hiểu lầm.
Yến tiệc tiến hành được một nửa, Tử Thanh cũng tranh thủ thì giờ đến bẩm báo. Hắn đem lời Yến Nga nói lại cho Tề Hầu nghe. Tề Hầu nghe xong, trong lòng càng xác định ý nghĩ của chính mình.
Hắn nghĩ Hình Hầu coi trọng Công tử Củ, hơn nữa ánh mắt trần trụi không hề che giấu. Lòng Tề Hầu phát hỏa lớn, mà bởi vì Hình Hầu chính là Quốc quân cũng không tiện phát tác. Hơn nữa Hình Hầu cũng chỉ là nhìn, không làm cái gì thất lễ, Tề Hầu cũng bắt không được nhược điểm.
Chờ Tề Hầu nghe xong Tử Thanh bẩm báo, phất tay cho Tử Thanh đi xuống trước. Sau đó hắn làm bộ đi thay đổi xiêm y, lúc này mới trở lại yến tiệc.
Tề Hầu trở về liền nhìn thấy mình đi không bao lâu, Hình Hầu đã bắt đầu đi xuống, đang ngồi ở bên cạnh Công tử Củ. Hai người nói gì đó, còn đụng ly một cái. Công tử Củ rất sảng khoái đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.
Rượu màu hổ phách nhạt thuận theo cổ trắng nõn trượt rơi xuống. Dưới ánh nến hiện ra rạng ngời rực rỡ, ám muội kiều diễm, cảnh này thật đẹp không sao tả xiết.
Cố tình Ngô Củ không biết chính mình có cái gì đẹp, ước chừng là uống quá gấp, đầu có chút choáng, lại lảo đảo. Yến Nga phía sau cùng Hình Hầu bên cạnh vội vã đi dìu. Ngô Củ ngã vào bả vai Hình Hầu. Hình Hầu cười đem người đỡ dậy. Tề Hầu mơ hồ nghe thấy Hình Hầu nói:
"Tề Công tử uống quá nhanh, là say rồi? Ta thật sự tìm được một người tửu lượng còn kém hơn mình. Như vậy đi, ta dìu Công tử trở về phòng nghỉ ngơi."
Tề Hầu vừa nghe...
Thừa dịp say rượu còn muốn đăng đường nhập thất, sao có thể?
Tề Hầu lúc này liền nhấc chân bước vào trong đại điện, làm bộ trùng hợp bắt gặp, nói:
"Ồ? Hình Công đây là đi nơi nào?"
Hình Hầu đỡ Ngô Củ, nói:
"Tề Công tử say rồi, ta dìu hắn đi nghỉ ngơi."
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Chuyện này làm sao dám làm phiền đây."
Hắn nói, đưa tay đem Công tử Củ trong lòng Hình Hầu kéo ra, để dựa vào trên người mình.
Ngô Củ xác thực uống say rồi. Mặc dù biết mình tửu lượng kém, thế nhưng Hình Hầu lại đây chúc rượu, Ngô Củ đương nhiên phải uống, vì vậy liền uống mấy chén. Rượu mời có hơi nhiều, uống quá mau có chút chóng mặt.
Tề Hầu ôm Ngô Củ, Ngô Củ liền mềm nhũn nằm nhoài trong lòng Tề Hầu, cũng không giãy dụa, tựa hồ không tỉnh.
Tề Hầu còn nói:
"Hôm nay là vì Hình Công chuẩn bị tiệc, Hình Công tận hứng mới được. Như vậy đi, Cô trước tiên đỡ Nhị ca đi về nghỉ."
Hình Hầu nghĩ thầm như vậy cũng rất tốt, liền chắp tay.
Tề Hầu liền ôm Ngô Củ đi ra ngoài.
Ngô Củ uống rượu, thân thể mềm nhũn trong lồng ngực Tề Hầu, bước đi như không xương cốt. Vừa ra khỏi đại điện, Tề Hầu thật không chịu nổi người không xương cốt trong lồng ngực của mình ngã qua ngã lại, liền ôm ngang lên.
"Ô?"
Ngô Củ không phản kháng, cảm thấy rất thoải mái, liền dựa vào trong ngực Tề Hầu, còn duỗi tay nắm lấy áo hắn, phảng phất buồn ngủ, điều chỉnh tư thế của chính mình.
Cũng chính nhờ Tề Hầu thân hình cao lớn, hơn nữa lực cánh tay kinh người. Ngô Củ trong lồng ngực của hắn điều chỉnh tư thế thoải mái, thay đổi là người khác đã buông tay.
Tề Hầu ôm ngang Ngô Củ, Ngô Củ ôm áo hắn, chặt chẽ nép trong ngực, trong miệng lẩm bẩm:
"Uống... Uống rượu... Uống rượu..."
Tề Hầu suýt nữa bị chọc phát cười, cúi đầu nhìn người thoải mái ngủ vùi ở trong ngực mình. Sắc mặt đỏ sẫm một mảnh, đỏ đến cổ, thoạt nhìn thực sự là kiều diễm vạn phần.
Tề Hầu nhìn thấy như thế, nhất thời cảm thấy không tốt lắm. Một luồng nhiệt khí xông lên, hắn nhanh chóng tăng tốc bước chân, đem người ôm vào trong tẩm cung.
Tề Hầu ôm Ngô Củ đi đường vững vàng, sau đó nhẹ nhàng đem người đặt ở trên giường. Bất quá Ngô Củ không buông áo Tề Hầu ra. Chính là không buông tay, mặc cho Tề Hầu dỗ dành thế nào cũng đều không buông tay, tựa hồ muốn bắt được cái gối.
Tề Hầu bất đắc dĩ, lôi hai lần, túm không ra, không thể làm gì khác hơn là thuận thế cởi áo ra. Tề Hầu cởi ngoại, Ngô Củ lập tức lôi lại lôi, liền đem áo kia tiến vào trong lồng ngực mình, ôm chặc.
Tề Hầu thấy Công tử Củ ôm áo mình an tâm ngủ, nhanh chóng xoay người, nói với cung nhân:
"Lấy chút nước ấm đến."
Cung nhân nhanh đi lấy nước. Công tử Củ say thành như vậy, cũng không có cách nào tắm rửa, Tề Hầu liền muốn lau người, như vậy cũng ngủ thoái mái hơn.
Cung nhân rất mau mang nước ấm lại. Tề Hầu dùng khăn sạch bỏ vào cho ướt, sau đó vắt khô, tự mình lau chùi thân thể cho đối phương.
Ngô Củ nằm ở trên giường, tư thế ngủ có điểm tùy ý. Tề Hầu đem người chỉnh lại ngay ngắn, sau đó mở cổ áo. Mở ra một chút Tề Hầu liền cảm thấy áp lực có hơi lớn. Một mảnh da trắng lộ ra, cổ nhỏ dài, xương quai xanh tinh tế như ẩn như hiện phía dưới y phục. Dưới ánh sáng mờ nhạt hình ảnh kia quả thực muốn lóa mắt.
Tề Hầu nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhanh chóng chuyên tâm dùng nước lau người.
Ngô Củ nằm không thành thật, có lẽ là lau nước ấm rất thoải mái. Tề Hầu lau một chút, Ngô Củ liền xoay một chút, trong miệng còn hàm hồ nói:
"Thoải mái."
Tề Hầu còn nghe thấy "dùng lực một chút", lúc này khăn "soạt" một cái liền rơi trên mặt đất, dính bẩn...
Tề Hầu nhanh chóng đem khăn nhặt lên. Hắn suýt nữa quên mất Công tử Củ uống rượu say thật khó hầu hạ. Nhanh chóng cho cung nhân đang xem đến há hốc mồm lui xuống hết, sau đó lại đem khăn bẩn vứt vào chậu nước.
Tề Hầu chỉ là làm một loạt động tác, vừa quay đầu lại, nhất thời.
"Ôi!!"
Hắn hít một hơi. Thân là một "lão nam nhân", Tề Hầu cảm giác tim của mình sắp nứt ra rồi HunhHn786.
Chỉ thấy Công tử Củ nằm ở trên giường. Bởi vì để lau nước ấm xiêm y bị mở một nửa, lúc này đã bị gỡ bỏ, ném ở một bên. Một nửa treo ở trên giường một nửa rơi trên mặt đất. N ếu như chỉ là như vậy còn chưa tính.
Có thể là bởi vì nước ấm tuy rằng thoải mái, thế nhưng rất nhanh liền bốc hơi, Ngô Củ có chút lạnh, liền lôi áo choàng che ở trên eo, làm lộ ra lưng cùng chân.
Tề Hầu phút chốc trong đầu "vù vù". Hắn ho khan một tiếng, nhanh chóng quay đầu đi. Qua một lúc liền quay lại, vội vàng đem chăn phủ lên trên người Ngô Củ.
Mới vừa phủ chăn lên, Ngô Củ lại cảm thấy rất nóng, lập tức đá văng chăn, trong miệng còn nói:
"Ừm... Cút ngay! Không uống..."
Tề Hầu lúc này có chút ngây ra.
Lại bị mắng! Bất quá nghĩ lại hẳn là nghe lầm, dù sao Công tử Củ vẫn luôn ngoan ngoãn biết điều, chưa bao giờ mắng người. Nếu mắng người cũng không dùng chữ thô tục, thoạt nhìn vô cùng có gia giáo.
Tề Hầu nhanh chóng dụ dỗ:
"Nhị ca ngoan, nhanh đắp chăn, một chốc cảm lạnh sẽ bệnh."
Tề Hầu lại đem chăn che lên, nhưng không bao lâu, chăn liền bị đạp ra. Tề Hầu lúc này cũng không có cách nào lại đắp. Chăn bị đạp ra. Lại đắp chăn lại đạp chăn, lặp đi lặp lại lặp đi lặp lại. Vẫn luôn lặp đi lặp lại đến khuya, cuối cùng Ngô Củ cũng ngủ yên.
Tề Hầu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hắn cũng tháo ngọc quan xuống, tới giường ngủ. Sáng sớm ngày mai còn lâm triều, hắn cũng không thể dậy muộn.
Tề Hầu vừa lên giường, vẫn chưa nằm yên, đột nhiên liền bị người kiềm trụ từ sau lưng. Tề Hầu trong óc tê rần, da mặt cũng phải co quắp.
Đã hơn nửa đêm, Công tử Củ sao còn chưa có hết say!
Ngô Củ từ sau lưng kiềm trụ lấy Tề Hầu.
"Vụt"
Bật ngồi dậy, chăn mền trên người Ngô Củ liền tuột xuống. Tề Hầu cũng ngồi dậy, ôn nhu dụ dỗ nói:
"Nhị ca đừng náo loạn, ngoan ngủ được không?"
Tề Hầu dám thề, sống hai đời hắn cũng chưa từng chăm sóc qua ai, hiện tại rốt cục đã cảm nhận được may mắn đó rồi.
Ngô Củ cũng không cho hắn mặt mũi, hàm hồ nói.
"Không được!"
Tề Hầu bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, nghĩ thầm.
Không cần để ý tới, cứ mặc kệ thôi, dù sao sáng sớm ngày mai Nhị ca không cần dậy sớm vào triều, nhưng Cô phải vào triều!
Tề Hầu muốn nằm xuống, kết quả Ngô Củ từ phía sau bổ nhào tới một cái.
"Rầm!"
Khí lực còn rất lớn, phảng phất một con nghé làm liều. Hai người suýt nữa từ trên giường trực tiếp nhào xuống dưới.
Tề Hầu vội vã trở tay tiếp người, đem ôm vào trong ngực, để tránh khỏi đụng vào thanh giường hình răng cưa.
Cảnh tượng lúc này là Ngô Củ chính diện ôm Tề Hầu, dùng tóc cọ cằm của hắn, sau đó nhấc mông, mắt lờ đờ, há miệng, dùng đầu lưỡi màu đỏ tươi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi mình, híp mắt cười nhẹ một tiếng.
Có lẽ là Ngô Củ uống nhiều, cho nên giọng có chút khàn khàn, cười nhẹ âm thanh cũng vô cùng mê người. Phút giây ấy Tề Hầu có chút thất thần, tim đập nhanh kinh hoàng đến đinh tai nhức óc, đôi mắt hoàn toàn dịch không ra.
Ngô Củ híp mắt tiến lại gần, một tay chống trên giường tạo tư thế chống tường tương đối gian nan. Dù sao Tề Hầu thân hình cao lớn, độ dày cũng tương đối rộng, may mà cánh tay Ngô Củ không ngắn.
Ngô Củ chống một tay trên giường nhìn xuống Tề Hầu, tay kia dĩ nhiên nắm cằm hắn. Hình ảnh này như tay tay ăn chơi đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng. Ngô Củ nhẹ nhàng nâng đầu Tề Hầu lên, môi nở nụ cười, nói:
"Muốn hôn môi không?"
"Ầm ầm!!!"
Suýt nữa trong đầu Tề Hầu bị sấm sét nổ thành bình địa. Sắc mặt hắn trong nháy mắt mù mịt "đằng đằng sát khí".
Công tử Củ mặc dù là say rượu, thế nhưng đã trêu chọc đến trình độ này. Nếu như hôm nay không hôn, Cô không còn là nam nhân rồi!
Tề Hầu lúc này ôm lấy Ngô Củ, đem người đè ngã, cười lạnh một tiếng, nói:
"Nhị ca, đây chính là ngươi tự tìm."
Hắn nói, liền nghe.
"Hả?"
Mới vừa rồi còn là một mặt mê mang, lúc này lại biến thành nghi hoặc, nháy mắt kỳ quái nói:
"Tử Thanh, ngươi lớn nhanh vậy?"
Tề Hầu:
"..."
Tề Hầu như bị tạt một gáo máu chó.
"Gì!!"
Mắng một tiếng, phảng phất như một ngọn lửa cháy hừng hực lại bị một chậu nước lạnh tưới tắt, còn bốc lên khói đặc...
Tề Hầu lạnh lùng nói:
"Cô không phải là Tử Thanh. Nhị ca nhìn cho rõ ràng."
Hắn nói, nắm cằm Ngô Củ, phảng phất là trả thù vừa nãy bị đùa giỡn, khiến Ngô Củ ngẩng đầu lên nhìn rõ ràng chính mình.
Ngô Củ híp mắt quan sát một hồi lâu, lập tức nở nụ cười, nói:
"Không phải là Tử Thanh."
Tề Hầu nói:
"Tất nhiên không phải. Nhị ca nhìn rõ ràng chưa?"
Ngô Củ tiếp lời.
"Ta nói sai, thì ra là Thiệu sư phó, khó trách cao như vậy."
Tề Hầu suýt nữa phun ra máu tươi tại chỗ, run run nói:
"Cô... không phải Thiệu Hốt."
Ngô Củ híp mắt, lộ ra một mặt không rõ, suy tư một hồi cuối cùng bĩu môi có điểm oan ức nói:
"Ngươi thật phiền..."
Tề Hầu bị sặc phải ho khan vài cái. Muốn một con quỷ say nhận diện, quả thật là phiền lòng. Tề Hầu dứt khoát buông ra, nói:
"Nhanh ngủ, không ngủ Cô liền xử lý ngươi cho xem."
Ngô Củ ngã ở trên giường lăn lộn, nói:
"Ta nóng, ta nóng, muốn xem cái gì?"
Não Tề Hầu phát đau, còn tưởng rằng thừa dịp Công tử Củ say rượu sẽ có cảnh kiều diễm. Kết quả hoàn toàn là Tề Hầu tự mình nghĩ quá rồi. Kiều diễm không có, mệt bở hơi tai thì có.
Tề Hầu dự định xuống đất ngủ. Thân là Quốc quân cuối cùng phải nhượng bộ. Dù sao chỉ còn có hai canh giờ liền phải thượng triều, Tề Hầu muốn ngủ hai canh giờ. Thế nhưng Công tử Củ cầm lấy tay hắn không buông, nói:
"Xem cái gì, để ta xem đi, cho ta xem... Ngươi nói cho ta xem. Chơi xấu chính là chó con, chó con..."
Tề Hầu xoa trán của mình, thở dài một hơi, nắm chóp mũi đối phương nói:
"Ngươi còn không thành thật, hôm nay không cho ngươi xem chút màu sắc là không được?"
"Hả?"
Tề Hầu đưa tay chế trụ lại không cho đối phương lộn xộn, cúi đầu xuống liền hôn lên người đang không ngừng nói.
"Chó con chó con"
Đôi môi hai người áp lên nhau, Ngô Củ trong nháy mắt thở ra một cái. Không có bất kỳ phản kháng nào, trái lại ôm Tề Hầu, chủ động mở miệng, còn khẽ cắn môi Tề Hầu.
Tề Hầu phát hiện Công tử Củ có năng lực mô phỏng rất tốt, trong đầu lập tức nổ một tiếng sét. Hắn hôn sâu hơn.
Hôn môi lần này phi thường thuận lợi, lần đầu tiên Tề Hầu không có bị cắn, cũng không có bị đẩy ra. Tề Hầu phi thường hưởng thụ. Sau khi rời đi bờ môi bị chính mình dằn vặt sưng tấy, hắn hôn một cái lên chóp mũi đối phương, nói:
"Cảm giác thế nào?"
Ngô Củ thở hồng hộc ngã trên giường, mê man nói:
"Chó... Chó cắn ta..."
Tề Hầu cũng không còn sức giận, ôm chăn nệm yên lặng xuống giường, trải ở bên cạnh, nằm trên đó, nhắm mắt lại, không nói câu nào muốn ngủ.
Ngô Củ một mình trên giường lăn lộn một chốc cũng mệt mà ngủ.
Vừa mới sáng, trời còn chưa sáng hẳn, Tề Hầu cảm giác một đêm không ngủ, liền phải bò dậy đi vào triều. Mà kẻ cầm đầu gây tội thì lại ngủ dị thường thơm ngọt.
Tề Hầu nhìn người ngủ ngon lành trên giường cũng có chút tức giận, nhưng không đành lòng gọi thức dậy. Hắn liền cúi đầu đến nắm chóp mũi muốn chọc đối phương.
Ngô Củ ở trong mộng bị quấy nhiễu, cau mày, lắc lắc đầu, nỉ non nói:
"Chó..."
Tề Hầu sáng sớm liền tỉnh rồi, nhanh chóng gọi tự nhân vào giúp hắn thay đổi xiêm y, cũng dặn dò đừng đánh thức Công tử Củ, liền vào triều.
Hôm qua uống nhiều rượu, Ngô Củ ngủ rất say, thẳng đến bên ngoài ồn ào lúc này mới tỉnh lại, mê man mở mắt.
Đêm hôm qua gặp ác mộng, mơ thấy một con chó mực lớn nhào tới liền cắn người. Ngô Củ không sợ chó, thế nhưng con chó này như thành tinh, sức rất lớn còn cắn người. Ngô Củ phải chạy thoát thân, uể oải lợi hại.
Ngô Củ tỉnh lại, nhìn chung quanh một vòng, lúc sau mới nhìn rõ ràng.
Phòng này so với phòng của mình lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Bởi vì đây căn bản không phải phòng mà là tiểu tẩm cung!
Ngô Củ sợ hết hồn, nhanh chóng nhảy xuống giường. Vừa bước xuống liền thấy được trên đất bày đệm lót cùng chăn, vẫn chưa có thu dọn.
Bởi vì cung nhân sợ thu dọn sẽ đánh thức Công tử Củ, liền chờ một chốc sẽ thu dọn.
Ngô Củ nhìn có chút mê man.
Cung nhân hầu hạ Tề Hầu trực đêm ngủ bên cạnh giường sao? Đây cũng quá gần rồi?
Cung nhân thấy Công tử Củ tỉnh rồi, nhanh chóng lại hầu hạ, giúp đổi xiêm y, rửa mặt chỉnh tề.
Ngô Củ làm chỉnh tề, nhanh chóng liền ra khỏi tiểu tẩm cung. Vừa ra tới liền thấy được Tử Thanh chờ, hai người đi trở về. Ngô Củ còn cảm thấy đau đầu.
Còn chưa tới phòng, chỉ là đi tới trong sân, liền thấy Yến Nga vội vội vàng vàng ở bên cạnh đi tới đi lui. Nhìn thấy hai người, nàng vội vã xông lại, nói:
"Công tử, Hình Công lại tới nữa rồi! Sáng sớm liền tới!"
Ngô Củ nghe được có chút kỳ quái, nói:
"Hình Công?"
Yến Nga nói:
"Đúng vậy, chính là người háo sắc hôm qua nhìn Công tử đó."
Nàng vừa nói xong, trong nháy mắt biết mình lỡ miệng. Tử Thanh bất đắc dĩ xoa xoa thái dương của chính mình. Ngô Củ càng kinh ngạc, nói:
"Háo... sắc?"
Yến Nga thấy nói lỡ miệng, liền nhỏ giọng nói:
"Phải đó Công tử, ngài không nhìn ra? Công tử, ngài phải có chút cảnh giác. Hình Công giống như không có ý tốt, mỗi lần đều dùng ánh mắt háo sắc nhìn Công tử xuất thần. Không chỉ như vậy, hôm nay sáng sớm liền chạy tới, nói muốn cùng Công tử tán gẫu. Tì nữ nói Công tử ở chỗ Quân thượng còn chưa có trở lại. Hình Công liền nói hắn chờ một lát, bây giờ vẫn ngồi ở phòng khách. Vừa mới rồi còn cùng tì nữ hỏi đông hỏi tây, vẫn luôn hỏi về Công tử."
Ngô Củ nghe được càng ngày càng hồ đồ.
Mình tại sao không phát hiện Hình Hầu háo sắc?
Hình Hầu nói chuyện cũng là có lý có độ, có nhã nhặn lễ tiết, chẳng hề bảo thủ, là một người rất sảng khoái sáng sủa.
Ngô Củ tỉ mỉ nghĩ lại.
Hình Hầu không được. Hình Hầu vóc người cao hơn mình, thô hơn mình, không phải loại hình chim nhỏ nép vào lòng người mà mình yêu thích!
"Đi xem xem."
Hình Hầu tới, tiếp đãi hắn đúng lúc là Yến Nga, hắn liền cười híp mắt, một mặt hòa hợp nói chuyện cùng Yến Nga. Bản thân hắn muốn hỏi tên Yến Nga, thế nhưng không dám đường đột, vì vậy chỉ có thể lấy cớ tùy tiện hỏi về Công tử Củ. Nào có biết Yến Nga coi hắn là thành sắc lang.
Ngô Củ đi vào, Hình Hầu đang ngồi uống trà, chắp tay nói:
"Hình Công."
Hình Hầu nhìn thấy Công tử Củ, liền vội vàng đứng lên cũng chắp tay nói:
"Tề Công tử, sáng sớm liền đến tẩm cung, chắc chắn đang cùng Tề Công thương lượng đại sự gì? Không có quấy rầy các người chứ?"
Ngô Củ cười khan một tiếng.
Thương lượng đại sự? Mình chỉ là ngủ một buổi tối, còn gặp ác mộng bị chó truy đuổi, cũng không có việc lớn gì.
Ngô Củ nói có lệ:
"Hình Công hôm nay tại sao cũng tới?"
Hình Hầu cười nói:
"Này, ta chỉ là không việc gì làm. Vốn muốn đi tìm Thấp Bằng huynh, bất quá Thấp Bằng huynh hôm nay ra khỏi Lâm Truy thành đi tiếp ứng đoàn hộ tống Ung Vu. Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có người quen, chỉ có cùng Tề Công tử thật là hợp ý, liền tới đây. Không có đường đột Công tử chứ?"
Ngô Củ cười nói:
"Làm sao lại đường đột? Hình Công ưu ái, là Củ may mắn."
Hai người nói chuyện thẳng tới dùng bữa trưa, Hình Công lúc này mới về.
Ngô Củ cũng thấy có chút kỳ quái.
Hình Công chạy đến tìm mình, thế nhưng cũng không thực sự có ánh mắt háo sắc gì đó. Không biết vì chuyện gì?
Bây giờ là đầu xuân có rất nhiều hoa nở, trong vườn hoa ra rất nhiều. Ngô Củ nhìn thấy hoa, vô cùng muốn hái xuống làm bánh hoa tươi ăn.
Ngô Củ muốn ăn bánh hoa tươi. Đừng nói Ngô Củ, Tử Thanh cùng Yến Nga cũng muốn ăn. HunhHn786 Bởi vậy Ngô Củ thảo luận, Yến Nga hưởng ứng đầu tiên, nói:
"Tốt nha Công tử, để Tử Thanh ca chiếu cố Công tử, tì nữ đi tìm hoa đến."
Tử Thanh thở một hơi. May mắn không phải là hắn đi hái hoa, đã rất thoả mãn. Rất nhanh Yến Nga đi hái hoa. Ngô Củ cùng Tử Thanh đi thiện phòng chuẩn bị, phút chốc hoa đến có thể trực tiếp làm bánh.
Hai nhóm phân công nhau hành động. Yến Nga mang một cái sọt, liền đi ngự hoa viên hái hoa.
Hình Hầu không có việc gì làm, liền đi dạo. Đang đi liếc nhìn thấy Yến Nga hái hoa.
Yến Nga một thân hồng nhạt, khoác sọt nhỏ, tại thời điểm không ai nhìn thấy cũng không nghiêm túc câu nệ, cười híp mắt hứng thú dạt dào hái hoa, rồi đem hoa ném vào sọt.
Hình Hầu xem Yến Nga "hung tàn" hái hoa còn cảm thấy rất đáng yêu, liền cất bước đi tới.
Yến Nga không nhìn thấy hắn. Dù sao Hình Hầu cũng là người tập võ, bước chân rất nhẹ.
Bỗng nhiên hoa "ào" rơi xuống sọt. Hoa rơi xuống khắp mặt mũi Yến Nga, phảng phất mưa hoa. Yến Nga sững sờ, quay đầu nhìn. Thấy Hình Hầu, nàng vội vã câu nệ làm lễ, nói:
"Bái kiến Hình Công."
Hình Hầu xua tay nói:
"Ngươi là cô nương bên cạnh Tề Công tử. Ta nhớ ngươi. Đúng rồi ngươi tên là gì, có thể nói cho ta không?"
Yến Nga cúi đầu, nói:
"Tì nữ là Yến Nga."
Hình Hầu cười nói:
"Ngươi biết viết chữ? Là hai chữ nào?"
Yến Nga nhặt một nhánh cây viết chữ trên đất cho Hình Hầu xem. Hình hầu cười nói:
"Tên thật là dễ nghe. Ngươi còn biết viết chữ, là Tề Công tử dạy sao?"
Yến Nga nói:
"Thưa, Hình Công, là tì nữ mình học."
Yến Nga ở bề ngoài cung kính, trong lòng mắng nhiếc. Nàng ghét bỏ Hình Hầu vướng bận, gây trở ngại nàng hái hoa.
Hình Hầu cười nói:
"Yến Nga cô nương, ngươi lấy nhiều hoa như vậy là dùng làm gì?"
Yến Nga thành thật trả lời.
"Công tử muốn làm bánh hoa tươi. Tì nữ thay Công tử lấy chút hoa."
Hình Hầu vừa nghe, tựa hồ hứng thú, nói:
"Bánh hoa tươi? Hoa tươi còn có thể làm bánh? Ta lần đầu nghe nói. Yến Nga cô nương, không ngại cho ta theo cô nương đi xem một chút?"
Yến Nga trong lòng nói ngại, thế nhưng ngoài miệng không dám nói, chỉ nói là:
"Hình Công nói quá lời, Hình Công mời."
Ngô Củ ở thiện phòng, liền thấy Yến Nga trở về, mang theo một sọt tràn đầy hoa tươi. Kết quả theo sau còn có người, dĩ nhiên là Quốc quân Hình quốc. Vua của một nước đi vào phòng ăn.
Nhóm thiện phu không quen biết Hình Hầu, thế nhưng Ngô Củ nhận ra, sợ hết hồn, liền vội vàng nói:
"Hình Công, chỗ nấu ăn ô uế. Yến Nga không biết quy tắc, kính xin Hình Công di giá thôi."
Hình Hầu liền vội vàng nói:
"Không phải do Yến Nga cô nương, là ta nhờ nàng dẫn đường. Cái gì ô uế không ô uế, bữa ăn là từ nơi này làm ra thôi. Ta nghe nói Công tử có thể sử dụng hoa tươi làm bánh sinh hiếu kỳ, liền tới xem một chút."
Hình Hầu không đi, hơn nữa còn đem ống tay áo kéo lên, đồng thời muốn tự mình làm bánh hoa tươi.
Thứ nhất là bởi vì Hình Hầu tuổi trẻ, trước đây cũng từng làm con tin tại quốc gia khác. Cho nên không có tỏ ra cái vẻ quý tộc.
Thứ hai là bởi vì Hình quốc vị trí biên cương, dân phong tương đối thoáng, điều này cũng không có gì đáng nói.
Hình Hầu bất giác ở thiện phòng vén tay áo lên ra dáng học hỏi.
Ngô Củ tay dắt tay dạy cho Hình Hầu làm bánh hoa tươi. Yến Nga đứng ở bên cạnh, nhỏ giọng nói với Tử Thanh:
"Ngươi xem đi. Ta nói Hình Công đối với Công tử của chúng ta không có ý tốt, miệng lưỡi trơn tru. Tử Thanh ca, ngươi xem đi."
Tử Thanh sớm đã nhìn thấy. Bởi vì Yến Nga hiểu lầm cho nên Tử Thanh cũng chậm rãi cảm thấy đúng là có chuyện như vậy.
Nếu không tại sao Hình Hầu chạy tới thiện phòng làm bánh?
Ngày hôm đó thời điểm bữa tối, Ngô Củ cố ý lấy một ít bánh hoa tươi đưa đến cho Tề Hầu.
Tề Hầu mới từ Lộ Tẩm cung đi ra. Nói thật hắn hôm nay cảm xúc không cao lắm. Bởi vì Dịch Nha lập công. Hơn nữa bởi vì Hình Hầu cung cấp cho Dịch Nha rất nhiều dược liệu quý, cho nên Dịch Nha khẳng định không ch.ết được, nhiều nhất là không thể ra chiến trường, mang một ít nguồn bệnh. Sáng sớm Công Tôn Thấp Bằng liền thỉnh cầu đi trợ giúp tiếp ứng đội dũng sĩ Hình quốc hộ tống Dịch Nha.
Tề Hầu sao có thể không biết Công Tôn Thấp Bằng trong bụng tính toán gì. Tề Hầu cùng hắn cộng sự nhiều năm như vậy, sớm rõ Công Tôn Thấp Bằng là một con trâu vô cùng bướng bỉnh.
Trước đây Tề Hầu muốn hắn thề cũng là vì cái này. Bất quá bây giờ Dịch Nha ở bề ngoài là công thần, hơn nữa còn bị trọng thương. Quản Trọng một mũi tên bắn trúng Tề Hầu, suýt nữa khiến Tề Hầu mất ngôi vị, mà Quản Trọng vẫn còn sống, hơn nữa đã làm Thượng đại phu. Tề Hầu không thể hạ lệnh cay nghiệt Dịch Nha, để tránh khỏi mất lòng những nhân sĩ trong thiên hạ muốn cống hiến.
Tề Hầu không thể làm gì khác hơn là để Công Tôn Thấp Bằng đi tiếp ứng Dịch Nha. Thời điểm trước khi đi, Công Tôn Thấp Bằng luôn bái tạ, nhưng hắn càng bái tạ, Tề Hầu lại càng không thoải mái.
Vừa mới ra khỏi Lộ Tẩm cung, còn đang thảo luận ban thưởng lần này xuất binh thắng lợi. Dịch Nha tất nhiên là công đầu, Tề Hầu làm sao có thể sảng khoái?
Bất quá Tề Hầu lúc đó dùng hắn, cũng không tính là thua không thực hiện. Nếu đánh cuộc thì phải nhận, không thì sao dám đánh cuộc.
Tề Hầu từ Lộ Tẩm cung đi ra, liền nghe nói Công tử Củ đến, còn mang đến bánh hoa tươi.
Tề Hầu đi nhanh vào tiểu tẩm cung, quả nhiên thấy được Công tử Củ.
Ngô Củ đợi một hồi, nhìn thấy Tề Hầu lập tức làm lễ nói:
"Bái kiến Quân thượng."
Tề Hầu cười nói:
"Không cần đa lễ."
Hắn vừa đi vừa nói còn đem áo choàng lấy xuống, tiện tay vứt cho tự nhân. Động tác vừa nhanh vừa chuẩn xác, phi thường suất khí.
Tề Hầu nhanh chân tiến vào, cười nói:
"Cô nghe nói, Nhị ca đưa món ngon đến, thật không?"
Ngô Củ nhìn hắn cao hứng còn tưởng rằng Tề Hầu thật sự là kẻ tham ăn, đối với món ăn ngon tình hữu độc chung, mí mắt giật lên, cười nói:
"Đúng là mới vừa làm chút bánh hoa tươi. Còn nóng, Củ nhớ mang máng lần trước Quân thượng nói thích ăn cái này, liền bưng tới."
Tề Hầu nhìn về phía bàn, quả nhiên có một đĩa bánh hoa tươi, làm vô cùng đẹp đẽ. Hắn lập tức đi tới duỗi tay cầm lên một cái, nhét vào trong miệng, cắn một một nửa, cười nói:
"Thật là thơm, Nhị ca tay nghề thật càng ngày càng tốt."
Ngô Củ khiêm nhường, nói:
"Cũng không hoàn toàn là tay nghề của Củ, còn làm phiền Hình Công hỗ trợ."
Tề Hầu vừa cắn bánh hoa tươi có hơi lớn, kết quả vừa nghe nghẹn ở cuống họng, thiếu chút sặc, nhất thời bắt đầu ho khan.
Ngô Củ thì cảm thấy hắn cắn bánh quá lớn nên bị nghẹn, nhìn như dân chạy nạn một trăm năm chưa được ăn.
Tự nhân bên cạnh cũng là mí mắt giật kinh hoàng, nhanh chóng đưa nước cho Tề Hầu.
Tề Hầu uống một hớp nước, mới đem bánh nuốt xuống. Trong tay còn nắm nửa khối, quả nhiên là không còn vị cũng không nuốt trôi, không biết là nên ăn hay không ăn. Tề Hầu ho khan một tiếng, nói:
"Tại sao là Hình Công hỗ trợ?"
Ngô Củ không nghi ngờ hắn, đem sự tình Hình Hầu học làm bánh nói một lần. Tề Hầu chân răng cũng ngứa lên.
Còn tay dắt tay dạy? Đây chẳng phải là nắm tay nhau sao?
Tề Hầu liền chua xót nói:
"Hình Công chính là khách quý của Tề quốc, Nhị ca sao có thể để Hình Công mệt nhọc chứ?"
Ngô Củ nói:
"Vâng, Củ không có cân nhắc đến cái này, thỉnh Quân thượng trách phạt."
Tề Hầu ho khan một tiếng, nói:
"Chú ý được rồi."
Ngô Củ liền đáp một tiếng. Tề Hầu đem nửa cái bánh hoa tươi ăn không biết vị thả xuống, lúc này mới mỉm cười nói:
"Đến đây, Nhị ca ngồi đi."
Ngô Củ tạ ân xong, lúc này mới đi sang ngồi. Hai người ngồi, Tề Hầu cười nói:
"Nhị ca còn nhớ lần trước Cô nói đến vằn thắn? Nhị ca vẫn chưa có làm cho Cô nếm thử. Cô rất muốn ăn."
Ngô Củ mí mắt lại giật.
Vằn thắn? Đây là chuyện bao lâu rồi, sao Tề Hầu còn nhớ?
Tề Hầu cười nói:
"Nhị ca, vằn thắn có thể nói cực kì lợi hại, Chiêu Nhi ăn lập tức có khẩu vị. Cô cũng muốn nếm thử đó."
Tề Hầu nói thật tội nghiệp, bộ dạng như rất mong mỏi bát vằn thắn. Ngô Củ không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nói:
"Vâng, Củ ngày mai liền làm cho Quân thượng ăn."
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Thật vui, ngày mai dùng vào bữa sáng sao?"
Ngô Củ chắp tay nói:
"Tất cả nghe Quân thượng dặn dò."
Tề Hầu cười duỗi tay tới nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc rối của Ngô Củ, đem tóc mai vén ra ở sau vành tai. Cảm giác được đối phương bị mình đụng vào lỗ tai, run lên bần bật, hắn lập tức nở nụ cười, nói:
"Nhị ca chớ cùng Cô khách khí. Cô và Nhị ca còn cần khách khí sao?"
Ngô Củ nhanh chóng lui sau một chút, sờ sờ lỗ tai của chính mình, luôn cảm thấy rất nóng, vô cùng khó nhịn.
Tề Hầu thưởng thức sắc mặt đỏ bừng, nói:
"Nhị ca chắc chưa dùng bữa tối? Không bằng ở đây dùng rồi trở về."
Ngô Củ nói:
"Tạ ơn Quân thượng ban thưởng bữa cơm."
Tề Hầu nở nụ cười, đến gần một ít, dùng giọng trầm thấp ôn nhu nói bên tai Ngô Củ.
"Nhị ca nếu còn khách khí thì Cô cần phải... phạt ngươi."
Ngô Củ không lý do cả người run lên, cảm giác Tề Hầu nói chuyện nghe buồn nôn. Không chỉ là từ ngữ buồn nôn, ngữ khí cũng buồn nôn.
Ngô Củ dùng bữa tối xong liền muốn rời đi, thế nhưng Tề Hầu không cho đi. Hai người còn tán gẫu dây dưa kéo tới rất muộn, Ngô Củ mới trở về phòng của mình đi ngủ.