Chương 54
Trên chiếc giường lớn xa hoa, một cô gái đang yên lặng say giấc nồng. Cô có gương mặt tinh khôi, cao tùng bộ ngực, mảnh khảnh vòng eo, chiếc chăn mỏng màu tím bám lấy từng đường cong trên cơ thể cô, cực kì mị hoặc lòng người.
Mà lúc này Tô Triết Thác đang đứng bên cửa sổ sát đất, ngón tay mân mê một chiếc nhẫn kim cương. Đúng vậy, thứ này anh đã quyết tuyệt ném đi, nhưng cuối cùng lại dùng cả một đêm để tìm trở về. Cô gái kia chỉ lưu lại cho anh thứ này, cô không cần, anh lại luyến tiếc vứt bỏ.
Gắt gao nhìn chiếc nhẫn một hồi, cuối cùng anh lại thở dài đem nó cẩn thận đặt vào túi. Đi đến bên giường, nhẹ nhàng nằm xuống, cô gái cảm giác được ấm áp thì vô thức đến gần anh nhưng anh lại dịch ra xa. Hiện tại anh muốn được yên lặng một mình, có lẽ, anh cần đi xem Hướng Thanh Lam một chút, nhìn xem rời đi anh cô rốt cuộc đang sống với nam nhân kia như thế nào.
Nhưng xoay qua xoay lại, một đêm này anh thế nhưng chưa ngủ, mãi khi trời gần sáng mới mệt mỏi thiếp đi một chút, vì thế, anh không thể nhìn thấy lúc này Cung Như Tuyết phức tạp mở hai mắt ra nhìn anh, bên trong là vô cùng lãnh ý.
…
Trời dần dần chuyển sáng, ánh sáng xuyên thấu qua rèm cửa sổ phá lệ ôn nhu.
Thanh chậm rãi mở hai mắt, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, ánh mắt là nồng đậm ý cười, thậm chí lại có chút tình tự ngay chính anh cũng không biết tên. Những thứ anh quên đi nhiều lắm, thậm chí cả cảm tình, nhưng là, có chút bản năng luôn luôn tồn tại.
Tay anh giống như tìm được trò chơi rất thú vị, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt Hướng Thanh Lam, ngừng một hồi, thấy cô không tỉnh lại thì lá gan càng lúc càng lớn, tò mò cũng càng tăng hơn, tay anh men theo mặt cô, xuống cổ, rồi đến…ngực.
Sau đó, anh đột nhiên nhíu mày. Sao vậy nhỉ, cao cao, mềm mềm, kì cục thật, không giống của anh. Tay anh lại nhéo một chút, thấy mặt mình có chút nóng lên, cũng có chút không thuần khiết. Dạo gần đây, cứ đến buổi tối là thân thể anh lại có loại cảm giác này, dường như có thứ gì đó từ tận sâu bên trong muốn được giải thoát, khao khát được thỏa mãn, làm cho anh khó chịu chảy ra một ít mồ hôi lạnh.
Nóng, thật là nóng quá!
Nhưng là, ngón tay anh vẫn luyến tiếc rời đi, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Kì quái thật, tuy rằng khó chịu, nhưng anh cũng thực thích. Cúi đầu, anh gắt gao nhìn vào tay mình.
Chỉ cần xem một chút thôi, một chút là được rồi, dù sao cô cũng chưa tỉnh lại. Nghĩ vậy, hai tay của anh càng thêm cẩn thận cởi bỏ áo ngủ trên người Hướng Thanh Lam, một chiếc cúc áo, hai chiếc cúc áo, màu da tinh tế vô cùng của cô gái lộ ra khiến nhiệt độ trên người anh càng cao thêm một ít.
“Ân…” Hướng Thanh cảm giác ngực mình nóng lên, có chút không thoải mái, cô dùng sức mở to hai mắt, giật mình nhìn thấy một đôi tay chật vật, còn có chủ nhân cũng chật vật không kém của nó.
Sắc mặt Thanh đỏ bừng, ngón tay căng chùng nhanh, không dám tiếp tục động tác.
Ngẩng mặt lên, anh nhìn thấy Hướng Thanh Lam đã tỉnh dậy thì nhất thời cảm thấy cực kì thẹn thùng, hận không thể tìm được cái lỗ nào chui xuống quên đi. Hình như là anh nhìn, cũng sờ soạng thứ gì đó không nên xem.
“Em… Em chỉ muốn nhìn một chút xem Lam và em có gì khác nhau thôi, nơi đó của Lam mềm, còn em thì cứng cứng.” Anh vội vàng thanh minh chỉ vào ngực mình, không biết Hướng Thanh Lam lại bởi vì lời nói của anh mà trên mặt nhanh chóng đỏ bừng, cô có một loại cảm giác cực kì vô thố.
Xong rồi, Thanh bắt đầu có nam nữ ý thức.
Thanh là một nam nhân bình thường, tự nhiên sẽ có nam nhân bản năng, mà cô rõ ràng cảm giác được có thứ gì đó nóng rực đến đáng sợ đang chọc vào bụng mình. Cô không còn là một cô gái ngây thơ không hiểu chuyện, cô từng có chồng, chuyện gì cần biết cũng đã biết, cho nên bây giờ có ngốc đến mấy cũng hiểu được thứ kia là thứ gì.
“Lam, khó chịu quá, đau nữa.” Thanh ngồi dậy, cảm giác thân thể của mình như đang bị thiêu đốt, anh vội vàng nhảy xuống giường, vọt vào phòng tắm, mà Hướng Thanh Lam thì vội vàng xoay người cài lại cúc áo, thậm chí ngón tay vẫn còn đang run run.
Thanh dè dặt đi ra, thậm chí cũng không dám xem cô.
“Xin lỗi… Xin lỗi Lam, Thanh biết mình sai rồi.” Anh giống như đứa nhỏ lắp bắp nói nhận lỗi, ánh mắt lại như có như không nhìn về phía ngực cô.
Hướng Thanh Lam không biết phải làm thế nào mới tốt, đành chạy ra ngoài đi đưa tài liệu, túng quẫn cực kì. Quan hệ bình thản giữa hai người bởi vì việc này mà trở nên vô cùng kỳ quái, ở trong ý thức của cô, Thanh vẫn luôn là một đứa nhỏ, cô chưa từng đối xử với anh như một người nam nhân, thế nên đột nhiên xảy ra sự việc như vậy khiến cô không biết phải làm sao.
Buổi tối, Thanh ngồi dịch tư liệu, còn Hướng Thanh Lam nằm ở trên giường, xoay đến xoay đi, thế nào cũng không ngủ được. Không lâu sau cô nghe thấy tiếng Thanh tắt máy tính, đi đến bên giường, nhẹ nhàng nằm cạnh cô, vươn tay ôm cô vào lòng.
Thật ra cô biết tâm lý của Thanh đang giãy dụa, chính cô cũng không khác gì, đây là một loại cảm giác rất kỳ quái. Muốn tới gần, lại luôn lùi bước, khát vọng đối phương ấm áp, nhưng lại trốn tránh chính mình. Cô cứng ngắc thân thể để mặc anh ôm, thậm chí khẩn trương đến mức hơi thở có chút hỗn loạn. Có một số việc, một khi đánh vỡ mặt ngoài bình tĩnh, như vậy, dù làm cách nào cũng không thể trở lại lúc ban đầu.
Thanh không dám lộn xộn, chỉ nhẹ ôm thắt lưng của cô, nhưng cái loại mềm mại không thể tư nghĩa này lại vẫn khiến thân thể anh trở nên vô cùng khô nóng, từ trước không nghĩ thì không khổ sở, nhưng một khi đã chú ý tới thì thế nào cũng dứt không ra. Anh thật sự không thể chịu đựng được, nhất là chỗ kia đau đớn, quả thực muốn làm cho anh nổ mạnh.
“Lam…Thanh khó chịu quá, không lẽ là sinh bệnh?” Trán anh chậm rãi toát ra mồ hôi, nhiệt độ trong chăn càng lúc càng cao, nóng đến toàn thân anh đều đang đau đớn. Vội vàng vùng dậy, anh phải đi tắm, anh nhớ, làm như vậy mới có thể hạ nhiệt độ.
Chính lúc này, một đôi tay nhỏ bé kéo anh lại.
Hướng Thanh Lam ngồi dậy, trong mắt có chút đau lòng, ngón tay cô lành lạnh, vuốt lên mặt anh thực thoải mái.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Hướng Thanh Lam nhắm hai mắt, Thanh đã bắt đầu có nam nhân bản năng, cô phải làm gì mới đúng, mặc kệ anh, để anh mỗi ngày đều như thế này, hay là…
Không đành lòng, thật sự không đành lòng.
“Lam, khó chịu quá…” Thanh nhíu chặt mày, hơi thở nóng rực không ngừng phun trên mặt cô khiến cô không khỏi giật mình lui về sau một chút.
Thân thể anh thực nóng, thực thực nóng.
Một tay Hướng Thanh Lam kéo tay anh, gắt gao nắm, tay kia bất động thật lâu, cuối cùng run rẩy bắt đầu cởi ra từng viên cúc áo. Thanh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm là một mảnh mê ly thần sắc.
Mềm mại như vậy, là cùng anh bất đồng.
Hướng Thanh Lam run run kéo tay anh chậm rãi đặt lên ngực mình, cảm giác được thân thể đối phương mạnh mẽ chấn động, sau đó… bắt đầu nhẹ nhàng nhu bóp ngực cô. Khẽ há miệng thở dốc, xúc cảm truyền đến là rõ ràng như vậy, khiến cô nhắm lại hai mắt, khóe mi chậm rãi tích lạc một giọt lệ, theo gò má, rớt xuống mười ngón đang giao nắm của hai người.
‘Tê’ một tiếng, quần áo của cô bị một đôi tay thô lỗ xé mở, sau đó một thân thể trầm trọng lại lửa nóng đặt lên thân thể cô, khẽ nhếch môi cũng bị nam nhân đột nhiên ngậm lấy.
Hơi thở là như vậy cuồng nhiệt, động tác là như vậy bản năng.
Trên chiếc giường không lớn, thân thể hai người gắt gao giao triền cùng một chỗ, Hướng Thanh Lam ôm lấy cổ anh, còn anh thì nồng nhiệt hôn cô từng tấc da thịt. Tiếng hít thở của bọn họ ngày càng dồn dập, đôi tay Thanh không ngừng chạy trên người cô, nhưng lưu luyến nhất vẫn là ở nơi hai luồng mềm mại.
“Lam, Lam…” Anh thống khổ thân ngâm, lại không biết phải làm thế nào mới tốt. Hướng Thanh Lam khẽ có chút mê mang, nhịn không được vươn tay mơn trớn sợi tóc ướt đẫm trên trán anh, sau đó xẹt qua trước ngực, khi đụng vào chỗ mẫn cảm kia, cô nghe được tiếng anh rên rỉ nhẹ nhàng.
Tay cô tiếp tục trượt xuống dưới, cảm giác khuôn mặt đã đỏ đến trích máu. Loại chuyện này trước kia cô luôn rất ngại ngùng, hôm nay lại phải thành người chủ động, cảm giác có chút tay chân luống cuống.
Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của cô, Thanh cũng hiểu được cách giải phóng ham muốn của mình, không cần nhiều ‘tiền diễn’, anh y theo nam tính bản năng dùng sức tiến vào, động tác không có nửa phần ôn nhu.
Hướng Thanh Lam cắn chặt môi, đã rất lâu không làm loại chuyện này, hạ thân truyền đến từng đợt đau đớn khó nhịn. Cô chỉ có thể gắt gao xiết chặt tấm chăn, dùng sức đến ngay cả đầu ngón tay đều trở nên trắng bệch.
“Lam, thực xin lỗi…” Thanh phát hiện cô có chút không thích hợp, ngón tay loạn vuốt ve môi cô, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy, thẳng đến khi loại khoái cảm này tăng đến tột điểm, anh rốt cuộc không khắc chế được chính mình, mạnh mẽ tiến vào, vô tận đoạt lấy.
Hướng Thanh Lam cảm giác bản thân như con thuyền đang lênh đênh trên đại dương nổi sóng, thân thể là của cô nhưng lại không thuộc về cô. Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng trải qua sự việc kích tình đến như vậy, tinh lực của Thanh như dùng không xong, một lần lại một lần khiến cô tiến nhập vào điên cuồng huyễn kính.
Ôm chặt cổ anh, hai mắt cô mơ hồ vì lệ, nhưng cô biết, mình không hối hận khi giao bản thân cho người nam nhân này, mặc kệ anh có bình thường hay không, cô cũng tuyệt đối không hối hận.
‘Thanh…’ Môi của cô khép mở, trong mông lung, dường như có thể nghe được ôn nhu giọng nói…
Căn phòng bình thường im ắng lúc này lại truyền đến nam nhân thô suyễn thanh âm, còn có cô gái tinh tế thở dốc, là vui hoan, cũng là thống khổ.
Âm thanh như vậy giằng co thật lâu, mà đêm, vẫn đang là xinh đẹp…
Thẳng đến le lói bình minh, kích tình mới chấm dứt.
Hướng Thanh Lam thong thả chuyển tỉnh, thân thể toan đau khiến cô nghĩ đến đêm qua cuồng loạn, nhắm hai mắt lại, quả thực không thể tin được mình lại to gan đến mức ấy, thế nhưng dám chủ động.
Đột nhiên bàn tay bị nắm thật chặt, không biết Thanh đã tỉnh lại từ khi nào, mở to hai mắt nhìn cô.
“Lam, trò chơi đêm qua thú vị quá, mình lại làm một lần nữa đi.” Nói xong, anh không đợi phân trần nhanh chóng xoay người đè nặng cô. Cô cực kì kiều nhỏ, mà anh có thể hoàn
toàn đem cô ôm trọn vào lòng mình. Cảm giác như vậy thật sự tốt lắm, tốt đến mức, anh lưu luyến rời đi.
Còn chưa kịp ngăn cản, đôi môi sưng đỏ đã bị anh ngậm lấy, đem tất cả phản kháng nuốt vào trong miệng, mà bàn tay anh cũng không rảnh rỗi chút nào trượt xuống đôi chân cân xứng của cô, ngón tay như mang theo ma lực, cầm lấy cổ chân trắng noãn nhẹ nhàng tách ra hai bên. Hướng Thanh Lam nhắm chặt hai mắt, Thanh như vậy, so với buổi tối còn mãnh liệt hơn rất nhiều.
Lại một hồi điên cuồng tình yêu chấm dứt, đến tận giữa trưa cô mới có thể đứng lên, toàn thân toan đau vô cùng. Nhưng đáng giận nhất là, Thanh vẫn có thể thần thanh khí sảng ngồi trên sô pha, bên môi không lúc nào là không treo một nụ cười đắc ý.
Cô lấy tay phù trán, sự tình phát triển đến mức này thật sự ra ngoài ý liệu của cô, cô chưa từng nghĩ tới sẽ cùng Thanh phát sinh quan hệ. Với cô, Thanh là thân nhân, là đứa nhỏ, nhưng bây giờ anh lại trở thành nam nhân của cô.
Nam nhân sao? Khóe môi cô cong lên có chút cay đắng, mà thôi, đều nói không hối hận, còn đang suy nghĩ chuyện này để làm gì?
Đi đến sô pha, cô kéo tay Thanh muốn nói điều gì, nhất thời lại cảm thấy có chút không được tự nhiên. Từ khi chuyện kia phát sinh sau, mối quan hệ giữa bọn họ dường như đã thay đổi rất nhiều, cũng làm cho lòng cô xuất hiện chút tình tự như có như không.
Nói không rõ, nói không rõ.
Cô không kìm lòng được vuốt ve mặt Thanh, đầu ngón tay là ấm áp như vậy, cô chớp nhẹ hai mắt, đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
‘Thanh…’ Giật giật môi, cô ao ước được dùng giọng nói của mình gọi cái tên này thêm lần nữa, nhưng có lẽ sẽ không thể thực hiện được. Ngón tay dừng lại ở hai mắt anh, đột nhiên cô nghĩ, những thứ đã mất đi là không có khả năng tìm trở về, cô cũng không nguyện ý.
Nhưng nếu làm lại một lần nữa thì sao?
Cô muốn một gia đình, một đứa nhỏ, có lẽ, một đứa nhỏ của cô và Thanh, có thể chứ?
Cảm tình của cô với Thanh là phức tạp, phân không rõ rốt cuộc quan trọng tới mức nào, nhưng cô biết, Thanh là nam nhân cô nguyện ý dùng sinh mệnh để bảo vệ. Cô không ghét bỏ khiếm khuyết của anh, anh thương cô, lo cho cô, thậm chí, dùng sinh mệnh để cứu cô, thế nên nếu thật sự có đứa nhỏ, cô lặng lẽ xoa bụng mình, như vậy, cô sẽ sinh hạ nó.
Có lẽ, một sinh mệnh bé nhỏ đã được hình thành trong bụng cô, đêm qua bọn họ cũng không dùng biện pháp gì, tất cả phát sinh vô cùng tự nhiên, hơn nữa, lại làm rất nhiều lần, buổi sáng cũng làm.
Một đứa bé, sẽ có sao?