Chương 62
Tựa người vào trên sô pha, anh phiền chán nhìn tệp tư liệu ít ỏi trên tay. Tối qua anh đã cho người thăm dò, nhưng ngoài việc tìm được ba tháng trước đã phát sinh một vụ tai nạn nghiêm trọng với xe của mình ra, thứ gì cũng không tr.a đến. Rốt cuộc là ba tháng vừa qua anh đã làm những gì, bộ quần áo anh mặc, chiếc ô anh cầm, cả chiếc vòng cổ bị mất nữa, tại sao một chút kí ức cũng không lưu lại?
Ngay cả chính anh cũng không nhớ, như vậy, ai còn biết được chuyện gì đã xảy ra.
Cho nên, có thể anh sẽ phải quay lại nơi này một lần nữa để điều tr.a mọi việc.[...]
Ngồi trên máy bay, không biết vì sao anh lại có chút lưu luyến nhìn xuống thành phố xa lạ này, hình như, nơi đó anh còn bỏ quên thứ gì quan trọng lắm.
…
Hạ máy bay, anh khẽ nheo hai mắt lại đi về phía trước, nơi đó có một chiếc xe hình như đã đợi thật lâu.
Đứng trước xe, một người nam tử mặc áo gió màu trắng, tóc đen mắt đen, thấy anh đang lại đây thì cười đến loan khóe môi.
“Lão đại, thoạt nhìn ngày nghỉ của ngài rất được phải không?” Anh cao thấp đánh giá một chút, lại nói: “Ừ, người tuy có đen đi hơi nhiều, nhưng nói chung vẫn rất là đẹp trai.”
“Fred, nếu cậu không muốn đến Châu Phi phơi nắng, như vậy, hiện tại liền câm miệng cho tôi.” Giọng nói của anh thực bình tĩnh, nhưng là, cũng khiến Fred phải đánh rùng mình một phen, nịnh nọt nói: “Lão đại, tôi câm miệng, tôi câm miệng là được rồi chứ gì.”
[...]
“Đến.” Fred mở miệng, xe đã dừng lại, phía trước là một tòa lâu đài kiến trúc theo kiểu trung cổ rất sang trọng, hình như đã tọa lạc ở nơi này mấy trăm năm.
“Ừ.” Nam nhân lúc này mới mở hai mắt, tao nhã đi xuống. Cửa lâu đài mở ra, anh còn chưa đi vào, bên trong đã có một bóng người chạy nhanh tới, dán vào trong lòng anh.
“Arthur, sao bây giờ anh mới trở về, em đợi anh lâu muốn ch.ết rồi đây.” Đó là một cô gái rất mỹ lệ, mặc váy dài màu trắng, mái tóc đỏ mượt mà dừng phía trên đầu vai. Ánh mắt của cô nổi lên ngân ngấn nước, thân mình còn không ngừng run lên, thật sự rất dễ kích khởi ý muốn bảo vệ của nam nhân.
“Buông ra.” Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, giọng lạnh lùng không độ ấm.
Cô gái hiển nhiên là sửng sốt một chút: “Arthur…” Cô níu lấy vạt áo của anh, đáng thương gọi.
“Arthur, em là Thủy Nhi đây, anh làm sao vậy?” Cô vươn tay muốn sờ mặt anh, nhưng là, lại bị anh quay đầu tránh mất.
“Arthur.” Mộc Thủy Nhi nóng nảy, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng thấy anh lãnh đạm như vậy. Dù trước kia có lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng với cô, anh vẫn luôn là dễ gần hòa nhã. Như thế nào mới ra ngoài ba tháng, tính cách của anh liền thay đổi chóng mặt như vậy?
Arthur trực tiếp bước qua Mộc Thủy Nhi, mặc kệ phía sau cô có khóc kêu như thế nào cũng không xoay người liếc mắt lấy một cái. Có lẽ trước kia anh thích cô, nhưng cũng chỉ dừng lại ở ham muốn của cơ thể. Một cô gái mà thôi, anh còn chưa đến mức vì cô mà trở mặt với huynh đệ.
Fred nghiền ngẫm nhìn cô, có chút hảo tâm nhắc nhở: “Thật ra cô em nên khóc to hơn tí nữa, nước mắt phải tuôn ra ào ào vào, nếu không làm sao có thể đả động ý chí sắt đá của lão đại được đâu?” Anh không khách khí trêu đùa nói, đối với cô gái này thật sự không có chút cảm tình nào. Suốt ngày chỉ biết khóc với khóc, được lão đại đối xử tốt một chút còn nghĩ rằng mình rất có mị lực đâu, thật đúng là ngốc đến đáng thương.
“Câm miệng, Fred!” Mộc Thủy Nhi hung hăng gào lên, không còn chút yếu đuối nào ban nãy.
Fred che lỗ tai lại, âm thầm bĩu môi, một kẻ trong ngoài không đồng nhất, thật sự rất ghê tởm. Nhưng thôi, kệ cô ta, hôm nay tâm tình của anh đang rất vui vẻ, lão đại đã trở lại, rốt cục anh cũng có thời gian đi tìm mỹ nhân, hahaha…
…
“Hiện tại ngài cảm thấy thế nào?” Người hỏi là một thiếu niên tóc vàng, có lẽ tuổi cũng không quá mười lăm, nhưng là, ánh mắt lại cực kì trầm tĩnh.
“Có hơi đau đầu, nhưng tôi lại không thể nhớ được ba tháng qua đã xảy ra những chuyện gì.” Anh phiền não xoa xoa thái dương, trong giọng nói lộ ra một chút bất đắc dĩ.
“Vậy ngài nhớ được những gì?” Thiếu niên tuy còn nhỏ, nhưng tư chất học y lại cực kì hơn người, được Arthur tin tưởng giao cho làm bác sĩ tư nhân của lâu đài này.
“Không nhiều lắm, chỉ cần mơ hồ nghĩ đến là lại đau đầu vô cùng.” Arthur nhăn mày lại, ngừng một hồi mới nói tiếp.”Tôi vẫn cho là mình chỉ ngủ vài giờ mà thôi, nhưng không nghĩ vừa tỉnh dậy lại đã trôi qua ba tháng. Ngân Táp, thật sự tôi không nhớ nổi điều gì….”
Ngân Táp nhíu mày, nhún vai bất đắc dĩ nói: “Tôi bất lực.” Đây là lần đầu tiên cậu phải nói như vậy, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là bác sĩ, không phải thần tiên.
“Ngân Táp.” Arthur cảnh cáo một tiếng, ánh mắt hiện lên một loại nguy hiểm.
“Không cần nhìn tôi như vậy, thật sự là tôi không có cách nào mà.” Ngân Táp nghĩ một lúc, lại nói tiếp: “Trí nhớ của ngài thì ngài phải tự mình đi tìm, hơn nữa, thiếu thì thế nào, ngài vẫn rất khỏe mạnh không phải sao?”
“Cũng đành vậy.” Arthur thở dài một hơi, phiền chán rời đi.
…
“Tiểu Tây, cô đứng ở chỗ này làm gì?” Người đến là một cô gái cao gầy, giọng nói dĩ nhiên là tiếng Trung thuần khiết.
“Tôi đang nhìn mỹ nhân…” Tiểu Tây chậm rãi đứng lên, thế này mới thấy rõ, thì ra cô thấp hơn người ta gần một cái đầu.
Thật là, chênh lệch này cũng quá lớn đi!
“Mỹ nhân?” Cô gái nhíu mày một chút. “Cô đang nhìn Mộc tiểu thư sao?”
“Mộc tiểu thư? Cô nói Mộc Thủy Nhi á?” Tiểu Tây nghe xong, dùng sức bĩu môi: “Cô ta còn không đẹp bằng cô đâu, nếu nói mỹ nhân, cô còn hợp hơn nhiều.” Tiểu Tây lắc lắc đầu, thẳng tắp nhìn cô gái trước mặt, quả thật là rất đẹp. Hai mắt sáng ngời, sống mũi thẳng tắp, đôi môi không cần tô son cũng hồng nhuận vô cùng, nói là mỹ nhân tuyệt không quá đáng. Nhưng là thực đáng tiếc, cô ta có đẹp đến mấy cũng không phải tiểu thư, chỉ là một cô hầu gái giống cô mà thôi.
“Tiểu Tây, cô lại nói bậy.” Cô gái trừng mắt nhìn Tiểu Tây, khiển trách nói: “Nếu để Mộc tiểu thư nghe thấy, chúng ta đều sẽ không được sống yên thân!”
“Tiểu Lam, cô nói xem, người tóc vàng kia có phải rất đẹp trai đúng không?” Tiểu Tây dựa vào gần cô, háo sắc hỏi.
“Cô nghĩ cái gì trong đầu thế hả, Ngân Táp chỉ mới mười lăm tuổi, cô lớn hơn cậu ta những sáu tuổi đấy, chẳng lẽ cô muốn trâu già gặm cỏ non?” Tiểu Lam nhìn chằm chằm vẻ mặt háo sắc của Tiểu Tây, trực tiếp lấy tay gõ cho cô ta một cái vào trán. Nếu muốn nam nhân, buổi tối nằm mơ rồi nói sau, các cô chỉ là người hầu, người quét rác mà thôi.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của cô chợt biến thành đỏ ửng, xinh đẹp vô cùng. Trước nay cô vẫn luôn tự tin vào diện mạo của mình, chỉ là không biết có lọt được vào mắt xanh của người ấy hay không. Đợi lâu như vậy, rốt cục anh cũng đã trở lại.
…
“Lam…” Arthur đột nhiên bật dậy hét lớn, trên mặt không hiểu vì sao lại đầy mồ hôi lạnh. Anh bước xuống giường, tự rót ình một chén nước, sau đó ngửa đầu uống xong. Tựa người vào tủ sách bên cạnh, mi tâm của anh gắt gao nhíu chặt, dường như vẫn vì giấc mộng vừa rồi mà kinh hãi.
Bóng người kia, rốt cuộc là ai.
[Lược bỏ một đoạn Mộc Thủy nhi đến câu dẫn Arthur nhưng không thành, sau đó Tiểu Lam phải đến thay lại hết chăn ga gối đệm thì bị anh bắt gặp.]
“Cô còn định đứng đây tới lúc nào?” Nam nhân cũng không quay đầu, lại có thể rành mạch biết người phía sau đang làm gì. Cô gái kia đã nhìn anh rất lâu, thực không có quy củ, từ khi nào người hầu trong lâu đài này lại dám lớn mật đến như vậy?
“Thực xin lỗi, chủ nhân, Tiểu Lam sẽ đi ngay bây giờ.” Cô hèn mọn cúi thấp người xin lỗi, vừa định rời đi, lại bị người giữ lấy bả vai, sau đó là một đôi mắt màu xanh lục u trầm gắt gao nhìn thẳng cô.
“Chủ nhân.” Cô run rẩy gọi nhỏ, nhìn ngũ quan tuấn mỹ của nam nhân mà không khỏi sững sờ. Đây là lần đầu tiên cô được đứng gần anh đến như vậy.
“Cô tên gì?” Arthur mở miệng, bàn tay đặt trên vai cô dùng sức siết chặt, trong lòng khẩn trương khó hiểu.
“Tiểu Lam…”
“Lam…” Arthur thì thào nhắc lại, ánh mắt trở nên có chút mê mang, dường như đang cố nhớ lại điều gì.
Anh chậm rãi buông tay, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, ánh mắt phức tạp khiến người ta không cách nào nghĩ ra rốt cuộc là anh đang muốn làm điều gì.
“Có muốn ở lại không?” Khóe môi của anh khẽ cong lên, thản nhiên nói. Trong lòng cô gái này có những gì, đừng nghĩ rằng anh không biết. Tất cả đã viết rành rành trên mặt cô, chưa kể vừa nãy cô lén nhìn anh lâu như vậy.
“…”
“Muốn.” Cô cao ngạo đứng thẳng người, kiên định nói. Đây là cơ hội của cô, cơ hội thật vất vả cô mới có được, cô không muốn bỏ qua, không muốn cả đời phải làm hầu gái. Mặc kệ vì sao nam nhân này lại hỏi như vậy, cô cũng nhất định phải nắm lấy cơ hội đổi đời này.
“Được, vậy em ở lại đi.” Ánh mắt Arthur trở nên sâu thẳm, vươn tay ôm cô vào lòng.
“Lam…”
…
Hướng Thanh Lam cầm tờ giấy xét nghiệm mang thai trong tay, cảm giác có đôi chút phức tạp. Bác sĩ nói cái thai này đã được một tháng, tính ra, hẳn là ngay trong lần đầu tiên của cô cùng Thanh cũng đã có.
Lần thứ hai, vậy là cô đã mang thai lần thứ hai, chỉ khác ở chỗ, lần đầu tiên là vui mừng kích động, lúc này đây lại nhiều hơn một chút bất đắc dĩ cùng đau lòng.
Hít sâu một hơi, cô đang định đứng lên rời khỏi nơi này, bỗng nhiên lại thấy được vài người quen cũ. Vũ Văn Thần cùng cha mẹ vốn đã định cư ở nước ngoài của Tô Triết Thác
Tại sao bọn họ ở trong này?
“Thanh Lam.” Vũ Văn Thần nhìn thấy cô, hét to một tiếng, sau đó chạy nhanh lại gần, dường như rất vui vẻ. Anh vui vẻ cái gì, Hướng Thanh Lam lui về sau từng bước, có chút cảnh giác nhìn anh.
“Thanh Lam, rốt cục thì anh cũng tìm được em.” Vũ Văn Thần kích động nhìn Hướng Thanh Lam, dường như là thật sự đã tìm cô thật lâu.
“Thanh Lam.” Anh lại gọi một tiếng, nhưng vì sao cô vẫn không nói lời nào? Anh biết Thác khiến cô tổn thương rất sâu, nhưng là hiện tại, chính bản thân Thác cũng đã bị trừng phạt rất nặng nề rồi.
“Thanh Lam, trả lời anh một câu có được không?” Vũ Văn Thần xuống nước thỉnh cầu, bởi vì hiện tại Thác thật sự rất cần cô, rất cần.
Hướng Thanh Lam trầm mặc nhíu mày, cô cũng rất muốn trả lời anh một câu, nhưng thật sự là hữu tâm vô lực. Cô lấy giấy bút từ trong túi xách ra, chậm rãi viết xuống dưới ánh mắ
t khó hiểu của Vũ Văn Thần.
‘Không phải em không muốn nói, mà thật sự là không thể nói được, bởi vì, em bị câm rồi.’
“…”
“Thanh Lam, em đùa anh phải không, đang tốt đẹp sao tự nhiên lại mất giọng nói?” Vũ Văn Thần không thể tin được nhìn cô, giọng nói có chút run run hỏi lại. Làm sao có thể như vậy được, chắc chắn là cô đang đùa anh, chắc chắn là như vậy.
Hướng Thanh Lam thản nhiên cất giấy bút, xoay người định rời đi. Anh có tin hay không cũng không vấn đề gì, dù sao, đó cũng là sự thật.
“Thanh Lam…” Tô phu nhân thấy cô muốn rời đi, nhanh tay giữ lại, khẩn cầu nói: “Thanh Lam, ta biết trước kia ta đối xử với con không tốt, thậm chí còn không muốn thừa nhận con là con dâu nhà này. Nhưng là bây giờ ta cầu xin con, xin con thương tình Tô gia chỉ có một mình Triết Thác mà giúp chúng ta được không?” Tô phu nhân khóc nức nở ngã ngồi xuống đất, chật vật vô cùng. Mặc kệ trước kia là cao quý nghiêm nghĩ cỡ nào, lúc này bà cũng chỉ là một người mẹ mà thôi.
Giúp bọn họ, cô thì có thể giúp được gì? Hướng Thanh Lam khó hiểu nhìn Tô phu nhân, sau đó lại nhìn Vũ Văn Thần, đã có chuyện gì xảy ra vậy, sao hôm nay mọi người lại hành động kỳ quái thế?
“Thanh Lam, em không biết sao?” Vũ Văn Thần có chút bất đắc dĩ hỏi cô, chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ cô thật sự không biết? Anh thở dài chỉ vào một phòng bệnh ngay gần, làm thế này, có lẽ cô cũng hiểu đi?
Tại cái ngày mưa tầm tã kia, có một vụ tai nạn xe cộ thương tâm xảy ra, mà nạn nhân, chính là chồng cũ của cô, Tô Triết Thác
Lái xe hiện tại vẫn hôn mê bất tỉnh, Tô Triết Thác gãy cả hai chân, võng mạc cũng bị tổn thương rất nặng. Nói thẳng ra, có lẽ cả đời này anh sẽ phải trở thành một phế nhân, vừa mù vừa què. Một người nam nhân từng đứng trên đỉnh cao, kiêu ngạo là như vậy, nay lại chỉ có thể yên lặng ngồi trên xe lăn, một mình đối diện với hắc ám.
Cung Như Tuyết may mắn hơn rất nhiều, cô chỉ bị xây sát nhẹ ở mặt, nhưng là, giờ đây lại phải trở thành tâm điểm bị chỉ trích của mọi người.
Cô hủy hoại Tô Triết Thác, hủy hoại Tô gia, cũng hủy hoại chính mình.
“Thanh Lam, đây đều là sự thật.” Vũ Văn Thần nói xong, Tô phu nhân vẫn còn khóc nức nở, ánh mắt vốn luôn tinh nhanh, lúc này chỉ còn đau xót cùng không yên lòng.
‘Anh ấy thế nào rồi?’ Hướng Thanh Lam nghe xong, cũng không có quá nhiều cảm xúc. Cô lấy giấy bút ra, chậm rãi viết xuống.
“Thanh Lam, anh đã tìm em rất lâu rồi, bây giờ chỉ em mới có thể giúp được Thác thôi.” Vũ Văn Thần nắm chặt lấy tay cô, ngữ khí đau kịch liệt. Mà Tô phụ Tô mẫu đồng thời nhìn cô, ánh mắt mang theo ngàn vạn chờ mong, làm cho tâm tình của cô cực kì trầm trọng.
Cô có thể làm chuyện gì đây, cô cũng đâu phải bác sĩ.
Cúi đầu, bên tai còn văng vẳng truyền đến giọng nói của Vũ Văn Thần, tiếng khóc nỉ non của Tô mẫu, nhưng là, lòng của cô vẫn vô cùng yên lặng, không có cảm giác gì.
Với cô, mất đi Thanh, thứ gì cũng không còn quan trọng.
Trong một phòng bệnh cao cấp, có chút ánh sáng u ám truyền đến, Tô Triết Thác ngồi trước cửa sổ, hai mắt trống rỗng vô thần. Anh ngồi trên một chiếc xe lăn màu bạc, yên lặng chờ đợi thời gian trôi qua giống như một lão nhân ở tuổi xế chiều.
‘Ba’ một tiếng, tuy không nhìn thấy, nhưng anh cũng biết có người vào phòng, hơn nữa người đó còn vừa bật điện.
“Không cần bật. Với một người mù mà nói, bật hay không cũng có gì khác nhau đâu.” Tiếng nói lạnh nhạt truyền đến, bên trong lại có thể nghe ra một ít nản lòng thoái chí.
Mà người vừa đi vào chỉ biết đứng yên tại chỗ, nhìn nam nhân đã mất đi kiêu ngạo ngày xưa, nhất thời không biết phải làm gì mới phải.
Không có hai mắt, anh liền không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, không có hai chân, anh cũng chỉ có thể ngồi đây tuyệt vọng. Anh đã trở thành một phế nhân, một kẻ không còn ý chí muốn sống, thậm chí, chỉ có thể làm một cái xác không hồn.
Tất cả thương tích của anh đều là khó chữa trị. Ngay cả anh cũng đã tuyệt vọng, nói chi là người khác.
“Vì sao còn không đi ra ngoài?” Người kia đã đứng ở chỗ này thật lâu, để làm gì, nhìn một gã mù vui lắm hay sao?
“Em đến xem anh thế nào.” Đó là một cô gái, giọng nói mang theo khàn khàn cùng ảm đạm.
“Có cái gì hay mà nhìn?” Nam nhân lạnh lùng nói. Thì ra là cô, Cung Như Tuyết.
“Anh thật sự không muốn chữa trị sao?” Cô không xác định hỏi.
“Đúng!” Anh trả lời không có nửa phần do dự. Lần chữa trị này cũng không chắc sẽ thành công, hơn nữa, anh cũng coi như đây là sự trừng phạt mình đáng phải nhận. Nhìn không ra người mình yêu, có hai mắt lại để làm gì?
“Em muốn đi thì đi nhanh lên, dù sao chúng ta cũng chưa kết hôn, tài sản em kiếm được từ anh cũng quá nhiều rồi.”
Cung Như Tuyết cắn chặt môi, khuôn mặt cũng không còn diễm lệ của ngày trước, giờ đây không có trang điểm, trông cô cũng chẳng khác gì một cô gái bình thường.
“Thác, hay là anh cứ thử điều trị xem.” Cô ngừng một lúc, vẫn không nhịn được lặp lại đề tài này. Cô mê luyến anh, đó là sự thật, nhưng bây giờ anh tàn tật thành như vậy, cho dù có là tổng tài cũng chẳng còn ích gì. Cô còn trẻ, còn một quãng đường dài phải đi, cô không thể vì anh mà bỏ qua tương lai của mình được.
“Nếu anh không đồng ý thì sao? Nếu anh chấp nhận mù cả đời, què cả đời, liệu em có còn nguyện ý ở lại bên anh như ngày trước?” Tô Triết Thác hơi nghiêng đầu, ánh mắt vô thần không biết nhìn về nơi nào, chỉ có khóe môi là nhẹ cong ra một chút đùa cợt.
“Em…” Cung Như Tuyết chỉ có thể nói ra một chữ này, sau đó liền im lặng nhìn anh. Con người luôn ích kỷ, chính cô cũng vậy, tuy vụ tai nạn này là do cô gây ra, nhưng cô cũng không thể buộc mình chấp nhận chung sống cả đời với một kẻ tàn tật được.
“Em có yêu không?” Tô Triết Thác thấy cô thật lâu không nói gì, lúc này đã hiểu rõ tất cả. Đây là cô gái anh lựa chọn sao, tình yêu của cô, chỉ nông cạn được đến vậy?
“Em yêu anh.” Cung Như Tuyết không cần nghĩ ngợi nói, nhưng là, cũng không có vế sau.
“Em yêu thân phận của Tô Triết Thác chứ không phải là bản thân anh, đúng không?” Nam nhân trêu cợt nói, cũng không biết là cười nhạo cô vẫn là cười nhạo chính mình.
“Thác, em, thực xin lỗi…” Cô có yêu anh, nhưng là, chỉ yêu không thôi thì chưa đủ.
“A…” Tô Triết Thác phá lên cười, cười đến chảy ra nước mắt. Đây là người anh chọn sao, người anh tưởng là mình thương yêu lắm? Anh rốt cuộc đã làm những gì vậy?
“Đủ rồi…” Cung Như Tuyết đột nhiên không kiên nhẫn gào to một tiếng.”Đủ rồi Tô Triết Thác, tôi là ích kỷ, còn anh thì sao? Anh có dám nói mình không hề như vậy? Lúc anh có được Hướng Thanh Lam, anh phản bội cô ta, lúc có được tôi, anh lại nhớ nhung vợ cũ của mình. Muốn cơm lại muốn cả phở, anh không cảm thấy mình rất tham lam hay sao? Sau khi anh ly hôn, anh đã đối xử với tôi như thế nào, anh có nghĩ đến không?”
Cung Như Tuyết lớn tiếng chỉ trích, bao nhiêu uất ức trước kia rốt cuộc không thể kìm nén được, muốn tung hết ra cho thỏa nỗi lòng: “Anh nói anh yêu tôi, nhưng tình yêu của anh thật đúng là chòng chành khiến tôi phát sợ. Anh có biết hay không, mỗi tối khi ngủ say anh đều gọi ‘Lam Lam’, ‘Lam Lam’, anh giữ nhẫn kết hôn của cô ta, uống trà bạc hà cô ta thích.”
“Anh chưa bao giờ nói với Hướng Thanh Lam một câu kia, bởi vì anh yêu cô ta từ tận đáy lòng. Còn tình yêu của anh dành cho tôi, vỗn dĩ chỉ để ở ngoài miệng. Tô Triết Thác anh biết không, anh là một tên khốn!”
Nói xong, cô kiên quyết xoay người rời đi. ‘Phịch’ một tiếng đóng cửa lại, khóe mắt của cô cũng hạ xuống một giọt lệ trong suốt, không hề ngụy trang, không còn tính toán.
Thật ra cô vẫn rất yêu anh, nhưng là, có lẽ anh cũng hiểu người mình yêu là ai rồi đi?
Rõ ràng sắp chiếm được, cuối cùng lại vẫn phải mất đi.
Đang muốn lặng lẽ rời khỏi nơi này, đột nhiên cô lại thấy được một người quen cũ. Không biết là cô hủy hoại cô ta, vẫn là cô ta hủy hoại cô nữa. Hai người phụ nữ chật vật đến mức này chỉ vì một người đàn ông, thật không đáng. Bọn họ chưa bao giờ là bằng hữu, vẫn luôn là địch nhân. Trận chiến này cô thua, nhưng là, Hướng Thanh Lam cũng không có thắng.
“Chuyện caravat là tôi cố ý, ngày đó cô nhìn thấy chúng tôi trên giường cũng là do một tay tôi sắp đặt. Tôi thừa nhận tất cả, nhưng trước khi trách tôi, hãy tự trách chính cô quá ngu ngốc, cô không nhận ra Tô Triết Thác thay lòng đổi dạ.” Cung Như Tuyết lạnh lùng cười, đối với cô gái trước mặt, cảm xúc của cô vẫn luôn tên là hận. Cô hao tổn hết tâm tư để đoạt lấy, cuối cùng lại vẫn phải trả lại cho cô ta. Nhưng cũng không sao, thứ đồ đã phá đến không sửa chữa được, nếu cô ta muốn thì cho cô ta đi, cô cũng không cần.
Hướng Thanh Lam hơi mím môi, đối với lời cô ta nói cũng không có quá nhiều cảm xúc. Chuyện đã xảy ra, với cô, sự thật là thế nào cũng chẳng còn quan trọng.
Cung Như Tuyết thấy cô không nói lời nào, dùng sức hít sâu một hơi, thẳng thắn nói: “Hướng Thanh Lam, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng cảm thấy có lỗi với cô. Tôi cướp đi Thác, đúng vậy, nhưng điều ấy xảy ra không chỉ vì tôi rất cao tay, mà còn vì, cô quá vô dụng.”
Hãy nhớ lấy điều đó!