Chương 46: Gặp gỡ lần đầu tiên sau khi ly hôn (p2)
“Tuyết Y, anh xin lỗi vì những điều anh đã làm trước kia, nhưng bây giờ anh không có lựa chọn khác.” Hoắc Tư Hào cố nén cảm xúc của hắn, thấy cô rời đi liền vội vàng túm lấy tay cô.
“Hoắc tiên sinh mời anh buông tay ra, tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ, tôi cũng không còn nhớ nữa. Tôi không hứng thú với sự lựa chọn của anh. Tôi đã nói rất rõ rồi, tôi không nhận vụ này.” Ánh mắt cô trong suốt lạnh lùng, hắn cảm thấy lạnh trong lòng.
“Tuyết Y, em thật sự không thể giúp anh sao?” Hắn vẫn giữ chặt lấy tay cô hỏi.
Vì người phụ nữ kia mà anh có thể bỏ hết tôn nghiêm để cầu xin cô.
“Tôi nhắc lại một lần nữa, anh buông tay tôi ra!” Lâm Tuyết Y không chút khách khí giằng ra khỏi tay hắn.
Cô chán ghét đẩy tay hắn ra. Trong lòng hắn rất khó chịu, tức giận bám theo.
“Em, ch.ết tiệt. Uổng công sau khi em rời đi tôi còn quan tâm đi mọi nơi hỏi thăm tin tức của em, không nghĩ tới em lại tuyệt tình như vậy, tôi vẫn kéo dài mãi không tái hôn cũng vì em. Em còn muốn đem mọi thứ trước kia quên sạch nữa không.”
Hoắc Tư Hào là một người kiên nhẫn, nhưng cô lạnh lùng nói rằng đã quên hết những việc trước đây làm cho hắn không nhẫn được nữa, không nghĩ ngợi mà nói ra một tràng.
Thấy hắn tự dưng nổi cáu cô nhất thời ngây ra, không phải do sợ mà vì lời nói của hắn ngoài sức tưởng tượng của cô.
Hắn nói hắn đi tìm cô? Hắn nói hắn kéo dài thời gian là vì cô? Nói vậy không chỉ riêng cô đau khổ? Nhưng nếu đây là sự thật thì vì sao hắn lại tuyệt tình vũ nhục cô đòi ly hôn như vậy? Nỗi đau kia không phải nỗi đau mà cô có thể chấp nhận.
Nói dối, hắn lại nói dối. Hắn muốn tranh thủ sự đồng tình của cô sao? Hắn nghĩ chỉ cần nói vậy cô sẽ giúp hắn làm áo cưới sao? Một mặt hắn giúp người mới cầu xin cô làm áo cưới, một mặt thì lại nói quan tâm cô, những lời nói này khi hắn nói ra có khi chính hắn cũng không thể tin huống chi là cô.
“Vậy anh hy vọng tôi nên như nào? Nể tình chồng cũ mà làm áo cưới cho người tình mới của anh sao? Anh nói anh không chịu kết hôn là vì tôi, tôi nhớ là mình không còn dây dưa gì với anh, chẳng nhẽ tôi là kỳ đà cản trở hôn nhân của anh sao?” Lâm Tuyết Y chậm rãi xoay người nói.
“Cô đừng nói nữa.”Hoắc Tư Hào giận dữ quát, người phụ nữ này lại còn nói cô cản trở hôn nhân của hắn. ch.ết tiệt, đầu cô bị hỏng rồi sao? Chính hắn nói như vậy sao? Cuối cùng hắn cũng không nhẫn nhịn được nữa, vẻ mặt tràn ngập sự tức giận.
“Không phải vấn đề là tiền sao? Cô cứ ra giá, cô cần bao nhiêu mới chấp nhận làm giúp tôi?” Cố nhịn xuống, hăn lại khẩn cầu nói.
Lâm Tuyết Y lại nhìn hắn, trong mắt tỏ vẻ khó tin. Biểu hiện của hắn chính là loại đứng trên mọi người, nghĩ chỉ cần có tiền là có thể sai khiến người khác sao?
Cô lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao sắc nhọn muốn đâm thủng đối phương.
Qua lúc lâu, cô mới chậm rãi nói: “Hoắc Tư Hào, anh không hề có chút tiến bộ nào. Dựa vào cái gì mà anh dùng khẩu khí này để nói chuyện với tôi? Đừng quên rằng hiện tại là anh đang cầu xin tôi. Ở trong lòng anh có phải tôi luôn luôn là người ham tiền? Lúc trước anh nói tôi vì ham giàu mới gả cho anh, vì điều này tôi tình nguyện ở ngoài tự lo dù cho là phải đi ăn xin tôi cũng không thèm lấy của anh một đồng cắc nào.”
“Tôi hôm nay nói cho anh biết dù cho anh có cho tôi mười cái ngân hàng Thụy Sỹ thì tôi cũng không làm cho anh. Huống hồ đơn đặt hàng của tôi cũng đã xếp kín lịch đến tận năm sau rồi. Đương nhiên nếu anh không ngại thì có thể chờ, nếu hôm nào tâm tình tốt có lẽ tôi sẽ làm giúp anh.”
Cô không cho hắn có cơ hội nói chuyện quay người rời đi. Cô không bao giờ muốn nói chuyện với con người ích kỷ, tự đại này nữa. Hắn sao luôn thích làm tổn thương người khác?