Chương 61: Lại là nhà hàng ẩm thực Nhật Bản (p2)
Thành thị phồn hoa giống như một trái tim lớn còn đường đi chằng chịt giống như những mạch máu chảy bên trong, mỗi cái đều có đích đến của nó. Nhưng con đường nào mới là con đường dẫn đến hạnh phúc cho cô?
“Em có quen vị tiên sinh hôm nay sao?” Cảnh Nhất Phi thử hỏi cô.
Cô không phải chỉ là quen biết mà là quá quen thuộc.
“Từng quen trước kia” Cô cũng không muốn nhiều lời.
“Vậy hiện tại?” Cảnh Nhất Phi dường như không muốn bỏ qua chủ đề này, việc này không sớm thì muộn cũng phải giải quyết thôi. Có lẽ thân phận hiện tại của anh không thể quản những việc này nhưng anh cũng không muốn cô lãng phí thời gian để ý người đàn ông khác.
“Hiện tại sao? Như anh thấy đó bọn họ sắp kết hôn.” Khẩu khí của cô không che dấu được chút ai oán.
“Em vẫn chưa quên được anh ta?” Anh hỏi lại, trong lòng có chút không yên.
“Quên…… từ này thật ra rất mâu thuẫn, đã quên thì cần gì phải nhớ nữa, làm cho người ta thật khó xử.” Cô từ chối cho ý kiến. Nếu vì điều này có thể làm anh rời xa cô thì giải thích như vậy là tốt nhất.
“Em muốn ăn gì?” Cảm thấy tâm trạng cô không tốt, Cảnh Nhất Phi tạm dừng không nói chuyện nữa, khôi phục vẻ nhã nhặn hỏi cô.
“Em không kén ăn anh quyết định là được rồi.” Lâm Tuyết Y bình tĩnh đáp lời.
“Được vậy chúng ta đến chỗ này thử xem.”
Xe nhanh chóng chạy đến khách sạn Bạch Vân. Sau khi xuống xe, Cảnh Nhất Phi lập tức đưa cô vào thang máy đi lên tầng thượng của tòa nhà. Ra khỏi thang máy rẽ phải đi thêm vài bước liền thấy nhà hàng ẩm thực Nhật Bản phía trước.
Lại là nhà hàng ẩm thực Nhật Bản. Chẳng nhẽ cô có duyên với ẩm thực Nhật Bản đến vậy? Sắc mặt Lâm Tuyết Y có chút thay đổi. Trước mắt cô lại hiện lên cảnh trước khi ly hôn cô đưa cơm đến văn phòng Hoắc Tư Hào. Cô hiện tại chỉ muốn rời đi nhưng quản lý nhà hàng đã tươi cười tiếp đón “Tổng giám đốc hoan ngênh ngài đến!” Tiếp theo tự mình đưa bọn họ đến một gian phòng, cô chỉ có thể đi theo.
“Tổng giám đốc, ngài dùng rượu sake, rượu vang đỏ hay rượu vang trắng?” Quản lý hỏi tiếp.
Cảnh Nhất Phi không nói mà nhìn cô ý muốn hỏi cô dùng gì, cô cũng không nói mà chỉ lắc đầu.
“Vậy hai vị xin chờ một chút, đồ ăn sẽ được mang lên ngay.” Quản lý mỉm cười lui về phía sau.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Cảnh Nhất Phi thấy cô thất thần liền mở miệng hỏi.
Cô không trả lời mà chỉ lắc đầu.
Sau khi cửa đóng cô lại khó hiểu nhìn Cảnh Nhất Phi “Không gọi món sao?”
“Ăn ở đây sẽ để đầu bếp tùy ý chọn món, không có thực đơn.” Anh uống một hớp trà chậm rãi trả lời.
Xem ra đây là phong cách của những kẻ có tiền đây mà. Cô quan sát căn phòng này thấy rằng bình phong, đồ ăn, đồ trang trí nhìn rất tinh xảo, thậm chí so với nhà hàng ẩm thực Nhật Bản cô từng đến thì sang trọng hơn. Cô đương nhiên không biết rằng ông chủ của khách sạn này là Cảnh Nhất Phi, căn phòng này cũng là phòng chuyên dụng của anh, mặc dù một năm anh đến chỗ này cũng chỉ mấy lần.
Bồi bàn quay lại để đưa món ăn lên rồi lui ra luôn. Cảnh Nhất Phi nhìn vẻ thờ ơ của Lâm Tuyết Y thì cảm thấy khó hiểu: “Em không muốn ăn sao?”
Cô có chút cười khổ, nhẹ giọng đáp: “Tôi không đói, anh cứ ăn đi.”
“Như vậy sao được. Buổi tối do anh lỡ hẹn, hiện tại là để bồi thường cho em, em ăn dù một chút cũng được.” Cảnh Nhất Phi nói xong liền cầm lấy đôi đũa bên cạnh gắp chút thức ăn vào bát cô.
“Thật sự là tôi không muốn ăn, anh ăn đi, đừng để ý đến tôi.” Lâm Tuyết Y không có tâm tình ăn uống gì cả, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
“Em không thích sao? Vậy chúng ta đổi chỗ khác.” Cảnh Nhất Phi buông đũa nhìn cô. Khí thế buổi chiều của cô đâu mất rồi?