Chương 68: Đùa hóa thật, bệnh nhân biến mất (p1)

“Ai da, sao tự dưng lại đau bụng như vậy?” Y tá chăm sóc cho Hoắc Tư Hào vừa mới đổi bình truyền dịch và chỉnh lại gối đầu cho hắn thì đột nhiên bị đau bụng. Trước đó, viện trưởng đã dặn dò kĩ là cô ta phải luôn luôn túc trực chăm sóc bệnh nhân, không được tự ý rời đi. Cô ta chỉ cần làm tốt việc của một y tá còn không được nói linh tinh, việc này đủ thấy bệnh nhân này cực kì đặc biệt.


Nhưng vị tiểu thư kia mới đi ra ngoài, cô ấy nói là ra ngoài ăn rồi sẽ quay lại ngay nhưng hiện tại bụng cô ta lại đau quặn, chắc cô ta đi vệ sinh chút rồi quay lại cũng không sao đâu nhỉ? Không được, thật sự không thể nhịn được nữa rồi, chỉ một chút thôi……. Y tá nhìn thoáng qua bệnh nhân đang ngủ rồi mới nhẹ nhàng ôm bụng chạy thẳng đến nhà vệ inh.


Bác sĩ trực và hai y tá đang đi kiểm tr.a các phòng bệnh. Tuy nói là kiểm tr.a ban đêm nhưng có người nằm ở khu sang trọng phòng đặc biệt thì không phú cũng quý nên ông ta phải tự mình đến kiểm tra. Huống chi đây là trách nhiệm của bác sĩ bọn họ càng phải cẩn thận.


Không sớm không muộn mà đến đúng lúc Y tá chăm sóc kia vừa rời đi bọn họ một đoàn kéo nhau vào phòng bệnh của Hoắc Tư Hào.


“Y tá Bạch, đây là bệnh án của bệnh nhân sao?” Bác sĩ chính cầm lấy bệnh án để ở tủ đầu giường lên cẩn thận nghiên cứu, nhìn qua bình truyền dịch cảm thấy quá đỗi kinh ngạc.
“Phòng này là viện trưởng tự mình an bài.” Y tá Bạch lễ phép trả lời vị bác sĩ kia.


“Cô chắc chắn chứ?” Vị bác sĩ khó tin nhìn qua bệnh án và chai truyền dịch trên đầu giường. Đúng là quá sai sót mà. Bệnh viện cao cấp như này sao có thể phạm lỗi sai nghiêm trọng như này được? Còn lại là do viện trưởng an bài nữa chứ?


available on google playdownload on app store


Ông ta không tin. Rốt cuộc ai dám lấy tính mạng của bệnh nhân ra làm trò đùa như vậy được. Bệnh án rõ ràng viết là “ Do ngộ độc rượu làm thủng dạ dày, dạ dạy xuất huyết, bệnh nhân hôn mê bất tỉnh còn chờ xem biến chứng” nhưng bệnh nặng như vậy lại chỉ cho truyền nước muối? Chuyện này là sao? Ông ta tình nguyện là hiện tại ông ta nhìn nhầm.


Hơn nữa sắc mặt bệnh nhân tái nhợt, hôn mê bất tỉnh, còn không có một thiết bị chăm sóc nào cả, cũng không có ai chăm sóc bên cạnh cả. Ông ta phải lập tức thông báo chuyện này cho viện trưởng mới được.


“Xin lỗi số máy quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được……….” Tiếng tổng đài trả lời.


ch.ết tiệt, sắc mặt vị bác sĩ kia càng khẩn trương, mặc kệ là ai an bài việc hiện tại quan trọng nhất là phải chuẩn đoán điều trị cho bệnh nhân trước đã, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì khó có thể trốn tránh liên lụy được.


Lập tức Hoắc Tư Hào nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu một lần nữa.
Tuyết Y sau khi ăn tối xong còn đi mua thêm một phần cháo trứng thịt rồi mới trở về.


Tuy rằng Nặc Ninh đã dặn dò là không thể ăn nhưng cả ngày nay hắn không ăn gì rồi, chút nữa hắn tỉnh lại nhất định vô cùng đói, lúc đó cho hắn ăn một chút chắc không sao, huống chi cháo này nấu rất nhừ. Cô thầm nghĩ, tay đẩy cửa phòng bệnh ra…….. Thế nhưng người đâu? Tại sao lại không có ai trong này như vậy?


Cô đột nhiên có dự cảm không tốt! Để cặp lồng cháo xuống không nghĩ nhiều mà chạy vào nhà vệ sinh xem có người trong đấy không nhưng không có ai cả.


Vừa quay đầu liền nhìn thấy cô y tá chăm sóc đang đi từ ngoài vào, cô gấp quá vội túm lấy cánh tay cô y tá, run run chỉ vào giường hỏi: “Người đâu? Bệnh nhân nằm trên kia đâu?”


Vị ý tá chăm sóc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra bị cô hỏi như vậy mới để ý không thấy bênh nhân đâu nữa. Xác định người trước mặt là người nhà bệnh nhân mà hiện tại không thấy bệnh nhân đâu làm cho cô y tá mặt mày trắng bệnh. Làm sao có thể xảy ra chuyện như này được?


“Vừa xong tôi đau bụng quá mà cô không ở đây nên tôi mới đi vệ sinh một chút, mới có mấy phút thôi ai ngờ giờ không thấy người đâu…..” Vị y tá lo lắng mặt mày đỏ bừng, nức nở khóc, lắp bắp trả lòi, cô ta biết mình đã gây ra đại họa rồi.






Truyện liên quan