Chương 73: Đêm không ngủ (p2)
Lâm Tuyết Y cảm thấy anh có gì đó khác thường, nhưng anh không nói thì cô cũng không thể hỏi nhiều. Cuộc điện thoại vừa xong lại làm lòng cô không yên. Anh chỉ cần nói mấy câu mà lòng cô lại không yên rồi, giờ đây cô lấy lý do gì để thuyết phục mình là có thể buông tay, có thể quên anh đây?
“Em đã hết lòng quan tâm, chăm sóc, yêu thương anh như vậy là anh đủ mãn nguyện rồi” Như vậy là đủ sao? Anh cảm thấy hạnh phúc vậy thì cô như nào mới được hạnh phúc? Chẳng nhẽ anh không hiểu hạnh phúc cô muốn là gì sao? Tình yêu của cô đến bây giờ vẫn mờ mịt xa vời.
Chuyên cũ lại hiện ra trước mắt.
Ngày cô rời đi trời mát mẻ. Cô thương tâm lang thang đi trên đường. Bất lực cùng tuyệt vọng như ngọn lửa đang thiêu đốt nhấn chìm cô. Trái tim đau đớn không nói thành lời chỉ biết rơi lệ.
Người vứt bỏ cô lại là người thân yêu của cô, anh đã đuổi cô ra khỏi thế giới của anh. Rất nhiều đêm sau đó cô đều mất ngủ. Một thời gian dài ước nguyện lớn nhất của cô chính là vừa nằm xuống đã ngủ được luôn, để mọi nhung nhớ rơi vào bóng tối. May mà có A Xảo sớm tìm giúp cô phòng ở để cô có nơi trú chân.
Cô ấy còn ngày ngày lo lắng hỏi han, lo sợ cô nghĩ quẩn. Mỗi lần sau đó đều cẩn thận hỏi cô: “Tuyết Y, giờ cậu tính như nào?”
“Tính như nào? Đương nhiên là phải tiếp tục sống tốt rồi.” Cô chua xót đáp lại. Nếu không như vậy thì cô nên làm như nào đây?
Cô từng nghĩ mình đã tiến gần đến hạnh phúc rồi vậy mà khi cô vươn tay đón lấy thì mới nhận ra trong tay mình không có gì cả. Hạnh phúc của cô đã bị lửa thiêu đốt thành tro bụi rồi
Tuy vậy cô vẫn phải cố gắng sống tiếp. Chỉ là ly hôn thôi mà, không cần phải quá bi quan. Hơn nữa cô cũng sẽ dựa vào chính đôi tay của mình, dựa vào tôn nghiêm của mình mà sống. Vì vậy cô bắt đầu đi tìm công việc. Cho đến khi cô gặp lại Vân Dương, rồi anh ta giới thiệu cô vào làm tại D.C.
Cô ngồi bên cửa sổ vén rèm cửa lên.
Hôm nay không có trăng nên màn đêm nhuốm màu u tối, thâm tâm Tuyết Y cũng như hòa vào cùng bóng tối vô tận. Cô chạm tay vào mặt kính tự hỏi chính mình: “Lâm Tuyết Y, ngươi đang làm cái gì vậy? Anh ta sắp kết hôn rồi ngươi còn chờ đợi gì nữa? Thứ ngươi đang tìm kiếm chỉ là quá khứ thôi ngươi không thể thắng nổi số phận đâu. Hiện tại anh ta đã có gia đình của riêng anh ta, buồn vui đã có người chia sẻ, không tới phiên ngươi quan tâm đâu.” Trong lòng cô dấy lên cảm giác chua xót.
Vài ngày ở bệnh viện, ánh mắt anh không hề che giấu sự quyến luyến, điều này làm cô hoảng sợ còn làm cho cô sinh ảo giác nữa, thậm chí còn có lần suýt bị anh đánh lén thành công.
Nghĩ đến đây mặt cô lại đỏ, theo bản năng nâng tay sờ môi, dường như chỗ này vẫn lưu lại nhiệt độ của anh. Khi đó anh không hề nói những lời thương tổn cô, không trào phúng mà là sự ôn nhu từ lâu cô đã không được thấy, bọn họ giống như cặp vợ chồng trẻ mới kết hôn vậy. Nhưng cô phải làm như nào đây? Chuyện như vậy có lẽ sau này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Lâm Tuyết Y suy nghĩ thật lâu rốt cục cũng đành đưa ra quyết định một cách khó khăn. Cô lắc lắc đầu, từ nay về sau sẽ không còn dây dưa gì với anh nữa. Hãy để cho đoạn hồi ức này của cô rơi vào quên lãng. Cô tự nhủ với lòng rằng lần gặp này chỉ là ngoài ý muốn