Chương 12: Nước mắt
"Tiểu thư, tiểu thư"
Lục Tuyết Kỳ cựa mình, mắt nhắm mắt mở nhìn người trước mặt.
"Trịnh Vy, có việc gì vậy chị?"
"Tiểu thư nhanh lên, bà chủ... có chuyện rồi."
Lục Tuyết Kỳ bật dậy gấp gáp hỏi, giọng nói hoang mang tột độ:
"Mẹ em đang ở đâu?"
"Bà chủ đang ở bệnh viện J."
Lục Tuyết Kỳ lấy áo khoác mặc vào nhanh chóng đến bệnh viện. Mẹ cô đang yên lành ở Mĩ, thế tại sao lại có chuyện chứ?
_____
"Bé Tiểu Kỳ, con đến rồi..."
"Mẹ à"
Lục Tuyết Kỳ bật khóc nức nở khi nhìn thấy người phụ nữ trung niên trước mặt thật tiều tụy đi.
"Tiểu Kỳ, hình xăm của... a..."
Bà Ngọc chưa kịp nói hết câu thì viên đạn ở đâu bay đến, Trịnh Vy cùng Sở Tiểu Tuệ nghe tiếng súng từ đâu đi vào, Lục Tuyết Kỳ nhòe nước mắt đi, mẹ của cô... đã ch.ết rồi.
"ch.ết tiệt"
Sở Tiểu Tuệ khẽ rít một tiếng rồi đi mất, căn phòng chỉ còn lại Lục Tuyết Kỳ và Trịnh Vy.
"Tiểu thư"
"Rốt cuộc mẹ tôi đã gặp chuyện gì vậy hả?"
"Tiểu thư bình tĩnh nghe tôi nói, đêm qua ở Red Path bà chủ đã..."
Đêm qua? Red Path? Hình xăm?
Lục Tuyết Kỳ chưa nghe Trịnh Vy nói hết đã chạy vụt đi mất.
Vương Thiên, lại là anh...
_____
"Vương Thiên, anh đâu rồi hả? Anh mau ra đây cho tôi."
"Tô Uyển, Vương Thiên anh ta đang ở đâu?"
Tô Uyển nhìn Lục Tuyết Kỳ tức giận mà rụt rè:
"Ông chủ đang ở..."
"Có chuyện gì?"
Vương Thiên từ đâu xuất hiện, bên cạnh là Lăng Vũ mang khuôn mặt nghiêm túc. Lục Tuyết Kỳ chưa bao giờ thấy Lăng Vũ như vậy, nhưng bây giờ điều đó không khiến cô quan tâm nữa.
"Vương Thiên, hôm qua anh đã đi đâu vậy hả?"
"Red Path"
"Red Path? Thế là anh đã gặp mẹ tôi đúng không? Thế còn hình xăm? Chính anh là người giết mẹ tôi phải không hả? Và cũng chính người của anh đã giết ch.ết ba tôi... 12 năm trước..."
Giọng Lục Tuyết Kỳ nhỏ dần, nước mắt chảy ra nhiều hơn, không gian bao trùm im lặng đáng sợ. Cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Vương Thiên, thời gian trôi qua dài như thế kỷ.
Tại sao anh không phủ nhận chứ?
Cạch...
Lăng Vũ, Khâu Đình, Khâu Điệp, Song Khải, Tô Uyển và tất cả mọi người đang đứng đều sửng sốt. Lục Tuyết Kỳ đang chĩa súng vào Vương Thiên nhưng anh không một chút gì chống cự.
"Bà chủ..."
"Khâu Điệp, dừng lại."
Vương Thiên nhìn Khâu Điệp đang rút súng ra rồi nhìn sang Lục Tuyết Kỳ, đôi mắt anh có chút gì đó đau khổ, yêu thương và tiếc nuối...
"Tại sao anh lại làm như vậy?"
Im lặng, chỉ là im lặng, cô rất ghét sự im lặng ấy.
"Tôi đã từng nghĩ dừng việc điều tr.a về anh để buộc tội anh năm ấy đã giết ch.ết ba của tôi. Tôi đã cố gắng để quên đi cái đêm kinh hoàng ấy. Có lẽ mọi việc đã không đến nỗi này nếu tôi không gặp anh, không nghe lời mẹ tôi kết hôn với anh. Vương Thiên, anh biết không, giữa tình yêu và hận thù rất gần nhau, rất mong manh... Lúc tôi nhận ra tôi thích anh, muốn gạt bỏ cái quá khứ ch.ết tiệt ấy để bên anh dù danh nghĩa là người vợ trên giấy. Nhưng đến lúc tôi muốn buông bỏ thì đã muộn, chắc rằng tôi và anh mãi mãi chỉ là hai đường thẳng cắt nhau..."
Từng giọt nước mắt cứ rơi lã chã xuống gương mặt xinh đẹp ấy, Lục Tuyết Kỳ buông lỏng hai tay xuống. Cô quay người đi xiêu vẹo như một kẻ mất hồn. Bước qua cánh cổng này của Vương gia, cô và anh từ nay sẽ là hai thế giới, mối thù cô mang theo...
"Vương Thiên, sao cậu không giải thích cho cô ấy hiểu?"
Vương Thiên không đáp chỉ quay người đi vào nhà. Anh thà để cô hiểu lầm anh còn hơn để cô gặp nhiều nguy hiểm, tất cả không phải vì lời nhờ cậy của mẹ cô mà chỉ đơn giản là vì anh không muốn người con gái anh yêu gặp chuyện...
_____
"Tiểu thư, cô đi đâu vậy?"
"Hết rồi, tất cả đã hết rồi."
Lục Tuyết Kỳ không đáp lời Trịnh Vy mà bước đi lên phòng cô một cách thững thờ.
_____
"Tại cô đi không nhìn đường thôi."
"Vi phạm giao thông? Cô nói coi vi phạm như thế nào?"
"Lục tiểu thư có thể sáng tạo ra điều luật vớ vẩn ấy cũng hay lắm, tôi đây bái phục, bái phục"
"Sau khi con kết hôn mẹ sẽ đi sang Mĩ 1 năm, mọi chuyện trong tập đoàn trợ lý Trịnh Vy sẽ thay mẹ quản lý, có gì con cứ nói với cô ấy..con ở nhà Vương Thiên ngoan nhé, mẹ tin nó sẽ bảo vệ tốt cho con"
"Em nghĩ đêm tân hôn thì vợ chồng mới cưới làm gì hả?"
"Đồ ăn ngon lắm!"
"Cảm ơn cô vì bữa tối"
...
_____
Lục Tuyết Kỳ lại khóc, cô lấy tay quệt nước mắt rồi tự khẽ cười một mình:
"Lục Tuyết Kỳ, mày khóc chỉ làm cho anh ta vui mừng thêm thôi."
Mặc dù nói vậy nhưng những viên pha lê trong suốt ấy cứ rơi xuống mãi. Bên ngoài trời cũng đang tí tách từng hạt mưa trĩu nặng rơi xuống, mưa mang đi niềm vui và để lại những nỗi buồn...