Chương 14: Người con gái năm xưa
Biệt thự Vương gia mới 6h sáng đã có tiếng chuông cửa kêu dữ dội. Tô Uyển vừa cầm cây chổi quét sân vừa bực bội ra ngoài mở cửa. Đập vào mắt nhỏ là cô gái xinh đẹp có mái tóc màu tím...
"Cho hỏi phải nhà anh Thiên không?"
Tô Uyển chau mày một lúc rồi gật đầu. Hà Kỷ Lam mỉm cười dịu dàng:
"Tôi là Hà Kỷ Lam, bạn của Thiên, tôi có thể vào nhà?!"
"Vâng"
Tô Uyển đưa Hà Kỷ Lam vào trong phòng khách rồi từ từ lê lết lên phòng Vương Thiên:
"Ông chủ ơi, có cô Kỷ Lam muốn gặp ạ."
Vương Thiên nói đã dậy thì không đúng. Thực chất hôm qua anh không ngủ. Anh mở cửa đi xuống nhà thì thấy khuôn mặt người con gái khi xưa...
"Kỷ Lam"
Hà Kỷ Lam quay đầu lại, đứng lên ôm chầm lấy Vương Thiên.
"Thiên, em nhớ anh lắm!"
Vương Thiên cười, tuy có một chút xao xuyến nhưng cảm xúc không còn như trước.
Lấy tách cafe từ Tô Uyển, anh đưa mắt hỏi:
"Em tìm anh có việc gì không?"
"Anh thấy phiền sao?"
Vương Thiên lắc đầu, lấy tay bẹo má cô, cô vờ dỗi:
"Anh thật kỳ!!! Mà em muốn sang ở ké, thế có được không?"
Nhìn cái cách nũng nịu của Hà Kỷ Lam, anh lại cười.
"Lúc nào cũng hoan nghênh em."
"Thiên, em về đây đem đồ rất ít, anh đi mua cùng em được không?"
Thấy anh gật đầu, cô cười toe. Một lát sau hai người đi mất, Tô Uyển vừa dọn dẹp vừa làu bàu:
"Ông chủ thật là người... có trăng quên đèn!!!"
_____
- Biệt thự Lục gia -
"Tuyết Kỳ, Tuyết Kỳ..."
"Ưm..."
Lục Tuyết Kỳ dụi dụi mắt rồi nhìn cái đứa phá đám mình, cô gắt gỏng:
"Tiểu Tuệ, mới sáng sớm cô sang đây làm gì?"
"Tôi đến đây ở luôn với cô cho vui!!!"
"Hả"
Sở Tiểu Tuệ mặc Lục Tuyết Kỳ đang thắc mắc đủ điều, lôi cô vào phòng vệ sinh rồi lôi đi mua đồ!!!
_____
- Trung tâm thương mại ROSE -
"Tuyết Kỳ, hợp với tôi không?"
"Trịnh Vy, màu này có già lắm không?
"Đội trưởng Dương, anh lấy cái kia dùm tôi đi, cao quá!!!"
Lục Tuyết Kỳ, Trịnh Vy, Dương Vỹ bị quay thành chong chóng bởi con nhóc loi choi Sở Tiểu Tuệ.
"Ay da, sao đội trưởng cốc đầu tôi?"
"Cho cao lên!"
"Vậy lúc trước anh hay bị cốc đầu lắm hả?"
Lục Tuyết Kỳ và Trịnh Vy cười như mắc nẻ, Sở Tiểu Tuệ cứ trơ mắt nhìn Dương Vỹ. Lục Tuyết Kỳ lại ngẫm, cuộc sống cô vẫn đẹp!!!
Một góc khác...
"Thiên, anh thấy cái áo sọc dọc này sao?"
"Anh dẹp cái áo đó đi, như tù nhân ý. Với lại tôi thấy anh cao dữ rồi, mặc sọc ngang đi!!!"
Vương Thiên khẽ cười, Lục Tuyết Kỳ mồm mép không kiêng nể tí nào.
"Thiên, đó là Vỹ phải không?"
Vương Thiên quay đầu nhìn, đúng là Dương Vỹ, và có cả... Lục Tuyết Kỳ.
"Vỹ"
Hà Kỷ Lam chạy lại ôm chầm lấy Dương Vỹ khiến ai kia mắt muốn nổ đom đóm.
"Tuyết Kỳ, tôi hết hứng mua đồ rồi!!!"
Trịnh Vy nhìn Sở Tiểu Tuệ cười nhẹ, cô chắc rằng nhỏ có ý với Dương Vỹ gì rồi.
"Buông ra"
"Buông ra"
Vương Thiên kéo Hà Kỷ Lam về phía mình, lạnh lùng nói với Dương Vỹ. Trùng hợp Dương Vỹ cũng lạnh tanh nói với Hà Kỷ Lam làm ai kia đang tức bỗng vui tột độ.
Vương Thiên nhìn Lục Tuyết Kỳ đang đứng sau lưng Trịnh Vy, mày đẹp khẽ nhíu lại. Ánh mắt anh nhìn Lục Tuyết Kỳ thật nhiều cảm xúc khó nói nên lời...
"Chúng ta đi ăn thôi"
Lục Tuyết Kỳ quay người đi nhưng bị Vương Thiên nắm tay lại.
"Tuyết Kỳ"
Tuyết Kỳ? Nghe thật xa lạ quá!
Lục Tuyết Kỳ nhìn Vương Thiên tỏ vẻ bực bội:
"Anh nên chăm sóc cho cô bạn gái của anh kìa."
Lục Tuyết Kỳ giật phắt tay ra rồi bước đi. Vương Thiên đâu biết cô vừa quay đầu đi cũng là lúc... cô lại khóc rồi...
_____
"Cô ta là ai vậy đội trưởng?"
"Không quen biết"
Sở Tiểu Tuệ bĩu môi, không quen mà ôm chầm vậy ư? Vỹ? Thân mật dữ vậy cơ à Xắn nát cả đĩa trứng, Sở Tiểu Tuệ muốn điên lên.
Bực, tức, ức!!!
"Cô ấy là Kỷ Lam đúng không?"
Lục Tuyết Kỳ không nhìn mà hỏi Dương Vỹ, anh chỉ ừ nhẹ.
"Kỷ Lam?"
"Trịnh Vy, chị quen cô ta hả?"
Trịnh Vy nhìn Sở Tiểu Tuệ gật đầu nhẹ.
"Cô ấy đã từng rất tốt..."