Chương 19: Anh thật sự đã thay đổi...
Lục Tuyết Kỳ thức dậy, việc đầu tiên là nhìn vào chỗ bên cạnh. Trống vắng quá!
Tối hôm qua phòng khách của Vương gia thật náo nhiệt, phận người ở tốt nhất không xen vào. Một cô gái nước mắt đầm đìa nói chuyện với nét đứt quãng. Một người con trai lạnh lùng đập phá đồ đạc.
Cô về phòng khóc nức nở, còn anh qua phòng làm việc. Tối tối có ai kia lại mở cửa, nhìn căn phòng đối diện bất giác thở dài. Cô định đi xuống nhà nhưng khựng chân chỗ cầu thang khi ở sofa là tiếng cười khúc khích. Cô lại về phòng và khóc.
Sáng, anh không ăn sáng, lạnh nhạt bước ra xe. Cô cũng bỏ bữa đến sở, khuôn mặt hốc hác thêm đôi mắt sưng mọng và thâm quầng...
Lục Tuyết Kỳ đến sở, Sở Tiểu Tuệ không thèm để ý cái mặt cáu gắt của Dương Vỹ đang nhìn mình, tíu tít lại chỗ cô.
"Tuyết Kỳ, cô mặc áo ngực size mấy lận?"
Lục Tuyết Kỳ trợn mắt nhìn Sở Tiểu Tuệ, con nhỏ này càng ngày càng không biết xấu hổ gì cả.
"Chi?"
"Ngực cô nhỏ xíu, tôi hỏi để cho biết."
"Sao cô biết?"
"Tôi thấy":v
Nhìn cái mặt khó coi của Lục Tuyết Kỳ, Sở Tiểu Tuệ đành kể lại việc hôm qua...
"Vậy người mặc đồ cho tôi là cô?"
"Ừ"
Lục Tuyết Kỳ khẽ cười, dần cho Sở Tiểu Tuệ một trận. Cũng tại nhỏ mà cô đêm qua muốn hết nước mắt. Hừ
_____
Lục Tuyết Kỳ hí ha hí hứng xin nghỉ ca trưa sớm, nhanh nhẹn về nhà làm bữa trưa đặc biệt.
Khay cơm trên tay cô rơi xuống đất, đôi mắt đã bắt đầu hoe đỏ. Cô vẫn đứng ở cửa nhìn đôi trai gái đang hôn nhau cuồng nhiệt trên bàn làm việc. Là anh...
Hà Kỷ Lam như biết được cô đang đứng ở cửa càng mạnh bạo hơn, bàn tay nhẹ nhàng luồng vào áo của Vương Thiên như muốn chứng tỏ điều gì đó. Lục Tuyết Kỳ thật sự đã mất hết bình tĩnh, cô xông vào chỗ hai người đang đắm chìm trong hạnh phúc kia.
"Vương Thiên"
Vương Thiên buông khỏi đôi môi Hà Kỷ Lam ra, nhưng không vội, tay anh còn đang đặt lên hông của Kỷ Lam. Lục Tuyết Kỳ nghẹn ngào:
"Anh có cần giải thích với em không?"
"Có cần thiết?"
Lục Tuyết Kỳ nghe anh hỏi vặn lại, đôi môi mím chặt lại đầy đau khổ. Cô không gào thét, không đánh hay khóc lóc gì nữa... Anh thay đổi rồi...
_____
Lục Tuyết Kỳ như kẻ vô hồn bước đi trên đường tấp nập. Sao anh lại có thể thay đổi đến như thế? Trong anh cô còn quan trọng không?
Tiếng xe phanh gấp trước mặt cô, cô thấy trước mắt tối sầm lại, thân thể dần dần ngã xuống nền đường lạnh ngắt.
_____
"Lục tiểu thư sức khỏe rất yếu, may mắn cái thai trong bụng vẫn giữ được. Người nhà nên chăm sóc tốt cho cô ấy..."
Nghe loáng thoáng nữa tỉnh nữa mơ, cô từ từ mở mắt, mùi thuốc sát trùng ập vào mũi cô.
"Tiểu thư"
Giọng nói của Trịnh Vy vang lên dịu dàng, cô chỉ nhìn Trịnh Vy mà chẳng trả lời, đôi mắt nhìn về đằng cửa sổ kia.
"Tuyết Kỳ, cô làm sao vậy hả? Cô không tốt cho mình cũng phải biết tốt cho con cô chứ?"
Sở Tiểu Tuệ nhìn cô hơi giận, cô sờ bụng. Giọt máu của anh đang trong bụng cô, phải rồi, anh chỉ giận chuyện hôm qua thôi, nhất định anh sẽ thay đổi...
"Trịnh Vy, em muốn về nhà."
Trịnh Vy gật đầu, đi cùng Lăng Vũ làm giấy xuất viện cho cô.
_____
Lục Tuyết Kỳ không muốn cho ai biết chuyện giữa cô và anh nên đuổi khéo họ về. Trịnh Vy và Lăng Vũ thì chịu, hai người còn đi chụp hình cưới. Riêng Sở Tiểu Tuệ cứ nằng nặc đòi theo, cô thấy nhỏ bình thường ngốc nghếch như thế nên cũng xuôi, nhưng thật sự không phải vậy...
"Bà chủ về rồi"
Tô Uyển nhìn cô cười, nhanh nhẹn lấy nước cho cô và Sở Tiểu Tuệ.
"Tô Uyển, Vương Thiên đâu?"
"Trên phòng ấy"
Tô Uyển đáp cộc lốc rồi lũi vào trong bếp. Lục Tuyết Kỳ không để ý cho lắm, tính tình Tô Uyển thất thường mưa nắng không giống ai, cô cũng không để tâm.
_____
Cánh cửa phòng hé mở, đôi trai gái kia đang vui vẻ trên giường không để ý. Lục Tuyết Kỳ chỉ đứng im khiến Sở Tiểu Tuệ tức giận thay cô:
"Hai người đang làm cái gì vậy hả?"
Vương Thiên quay đầu về phía cô, đôi môi nhếch lên khinh bỉ:
"Về rồi sao? Cô đứng đấy làm gì? Phiền đi ra, nhưng nếu thích cô có thể làm cùng chúng tôi."
"Thằng khốn"
Lục Tuyết Kỳ giữ Sở Tiểu Tuệ đang định nhào đến đánh anh, khuôn mặt thêm vô hồn quay đi.
"Giấy ly hôn tôi đã ký, cô đến gặp luật sư mà lấy."
"Đồ máu lạnh, mày có biết Tuyết Kỳ đang... ưm"
Lục Tuyết Kỳ lấy tay bịt miệng Sở Tiểu Tuệ, cô trừng mắt kéo nhỏ ra ngoài.
"Anh thay đổi thật rồi..."
Cánh cửa phòng đóng lại, Vương Thiên buông Hà Kỷ Lam ra, đôi mắt nhiều cảm xúc nhìn vào không gian. Với cô, anh có yêu, có thương, nhưng cũng là ghét, và hận...
"Bang chủ, anh có thể dừng lại?"
"Không bao giờ, năm ấy, tôi sẽ không thể nào quên..."