Chương 90: Trở Về
P/s: Các phần thưởng sau của Main sẽ nói ở các phần PK
Từ Quỷ Sương Sơn về đến thành phố Hà Bắc, mất khoảng nửa tiếng đi xe buýt. Hơn nữa, cũng không phải bay trên không mà là đi dưới đất
Dù sao, hành khách cũng đều là người thường, xảy ra tai nạn trên không, cũng chẳng khác gì máy bay chở khách gặp nạn cả. 90% là ch.ết hết
Lục Đạo ngồi tựa lưng vào cửa sổ, nhắm mắt dưỡng thần. Bên cạnh hắn ngồi một thanh niên, người này dáng vẻ bình thường, bất quá quần áo sang trọng, hiển nhiên là con nhà quyền quý.
Ánh mắt hắn, thẳng thắn nhìn đối diện. Trong mắt, hiện lên từng đạo nóng bỏng ɖâʍ quang
Đối diện với hắn, ở hàng ghế bên kia là một cô gái
Thiếu nữ này dáng người uyển chuyển, mặc một chiếc quần thể thao màu trắng, bó chặt hai chân thon dài, trên người mặc một kiện màu xanh áo sơ mi bó sát người, núi non trùng điệp trước ngực hơi hơi nâng lên, tản ra mê người thanh xuân khí tức.
Nàng khuôn mặt cực kỳ mỹ lệ, cho người ta một loại kinh diễm cảm giác. Một đôi mắt to xinh đẹp cùng cực, phát ra mê người lộng lẫy. Mái tóc đen nhánh thẳng đứng xuống dưới, làm nổi bật lên ngũ quan hoàn mỹ của nàng
Thiếu nữ tựa hồ không chú ý ánh mắt nóng bỏng của thanh niên đối diện. Một đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Lục Đạo. Trong lòng bảy phần hiếu kì, ba phần tức giận
Hiếu kì, là bởi vì soái ca này từ khi lên xe liền nhắm mắt ngủ, một bộ không có chú ý tới đối diện hắn có một người đẹp vậy. Mà tức giận, tất nhiên là mị lực của mình bị đối phương không nhìn rồi
Tâm lý con gái là vậy. Bị nam nhân nhìn chằm chằm thì hô lưu manh, ɖâʍ tặc,… nhưng khi không bị nam nhân để ý tới thì lại tức giận, coi rằng mình không có mị lực.
Trên thực tế, Lục Đạo vừa lên xe liền chú ý tới thiếu nữ. Đáng tiếc, lúc đó hắn đang vội vã nhận phần thưởng nên không có cùng nàng bắt chuyện. Bất quá, hắn vẫn cởi bỏ Mắt Tím, để dáng vẻ đẹp trai của mình hiển lộ, hấp dẫn ánh mắt của thiếu nữ
Quả nhiên, cử động này của hắn thành công để mỹ nữ chú ý tới. Suất khí nam sinh, lại không nhìn nàng, để tâm lý người đẹp bực bội
Thanh niên thấy người đẹp hoàn toàn ngó lơ mình, mà nhìn chăm chú tên đối diện. Không khỏi, trong lòng hắn mọc lên một cỗ ghen ghét. Lại nhìn Lục Đạo, liền ghen ghét mọc thêm một cỗ tự ti
Con mẹ nó, lớn lên có cần soái đến vậy không… Người so với người thật tức ch.ết ah
Bất quá, nghĩ tới bản thân mình dù gì cũng là cao phú soái, gia đình quý tộc. Tâm trạng liền tự tin lên. Đầu năm nay, đẹp trai thì có tác dụng gì, có tiền mới là vương đạo ah
Nghĩ thông suốt điểm này, thanh niên chủ động đưa tay ra, hướng về phía thiếu nữ giới thiệu mình
“ Xin chào, ta là Lý Cương”
“ Xin chào, ta là Lê Uyển Như” Lê Uyển Như hơi có chút xấu hổ, bất quá vẫn lễ phép đưa tay ra.
Lê Uyển Như cùng Lý Cương nắm chặt tay, đôi mi thanh tú không khỏi nhíu lại. Vừ nãy, nàng cảm nhận được đối phương hữu ý, vô ý sờ tay mình một chút
Mà đối diện Lý Cương tâm lý cười như hoa. Thời điểm hắn lên xe liền bị hấp dẫn bởi sắc đẹp mỹ lệ của Lê Uyển Như. Hiện tại có cơ hội tiếp cận người đẹp, hắn tất nhiên không bỏ qua
“ Uyển Như, nhìn cô giống như là học sinh, vẫn còn đi học sao?” Lý Cương bắt đầu lân la làm quen.
“ Ừm” Lê Uyển Như nhẹ nhàng gật đầu. Cũng không nói quá nhiều lời
“ Anh năm nay 22, hơn em mấy tuổi. Vậy anh gọi em một tiếng Uyển Như nhé” Lý Cương hai mắt sáng lên, lời nói kéo gần khoảng cách
Nghe vậy, Lê Uyển Như hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì. Nàng cảm thấy, chuyện này không có quá nhiều to tát. Dù sao cũng chỉ là một tiếng xưng hô mà thôi
“ Uyển Như, anh là bác sĩ của Đệ Nhất Bệnh Viện. Sau này em có bệnh gì, cứ đến Đệ Nhất Bệnh Viện tìm anh ah” Lý Cương bắt đầu thế công, nói đến thân phận mình, hắn không khỏi ngẩng cao đầu
“ Đệ Nhất Bệnh Viện!? Đây không phải là bệnh viện tây y tốt nhất thành phố Hà Bắc sao?”
“ Trẻ tuổi như vậy mà đã làm bác sĩ. Chàng trai này thật giỏi ah”
“ Đúng vậy, nghe nói muốn làm bác sĩ của bệnh viện, phải có học vị Thạc Sĩ trở lên. Chàng trai này thật là thanh niên tuấn kiệt”
….
Người chung quanh dùng thần sắc hâm mộ pha lẫn kính nể nhìn Lý Cường,thậm chí có vài thiếu nữ hoài xuân còn dùng ánh mắt ái mộ nhìn hắn. Để cho Lý Cường gương mặt tiếu dung, tràn đầy kiêu ngạo
Chỉ là khi nhìn Lê Uyển Như, Lý Cường liền không vui. Bởi vì, Lê Uyển Như cũng không lộ vẻ giật mình hay hâm mộ, chỉ thờ ơ gật đầu
Sau đó, vẫn là Lý Cường một bên chém gió về mình, Lê Uyển Như thì lựa chọn im lặng lắng nghe. Bất quá một đôi mắt đẹp vẫn chăm chú nhìn Lục Đạo.
Thấy người đàn ông này từ nãy đến giờ vẫn nhắm mắt ngủ say, trong lòng nàng lại càng tức giận
Chẳng lẽ … bổn tiểu thư xấu đến vậy sao, liền không hợp pháp nhãn của ngươi
Lý Cương thao thao bất tuyệt một hồi, lại phát hiện người đẹp căn bản không để ý đến hắn mà chăm chú nhìn người đàn ông khác. Liền, sắc mặt hắn liền trở nên khó coi tới cực điểm. Tựa như bị nuốt phải con ruồi vậy
- Két
Bỗng, xe buýt phanh gấp một cái để cho hành khách trong xe một phen kinh hãi.
“ Con mẹ mày thằng kia… muốn ch.ết à….”
Sau đó, mọi người chỉ nghe thấy tiếng tài xế chửi ổng lên.
Hóa ra, là có một tên sửu nhi phóng xe máy vượt đèn đỏ cắt ngang qua đầu xe buýt. Nếu không phải tài xế phản ứng nhanh, thì đã xảy ra tai nạn rồi
Sự cố này cũng chỉ là một khúc nhạc đệm mà thôi, xe buýt lại tiếp tục lộ trình của mình
“ Ông nội… ông nội… ông làm sao vậy!? ông đừng dọa Quá Nhi…”
Bỗng, một tiếng khóc vang lên khiến mọi người đồng loạt nhìn sang. Chỉ thấy một cậu bé hơn mười tuổi một bên khóc lóc, một bên ôm lấy ông nội mình lay động. Mà ông nội của cậu bé, thì sắc mặt tái mét không có huyết sắc
Liền, người ngồi bên cạnh hai ông cháu kinh hoàng, hô lớn
“ Tài xế, mau dừng xe… Có người sắp ch.ết ah”
Tài xế xe buýt nghe thế cũng thất sắc, lập tức dừng lại xe. Còn hành khách chung quanh thì hoảng hốt, vội vàng hỗ trợ cậu bé đỡ lấy ông lão
“ Mọi người tránh ra, tôi là bác sĩ, để tôi xem chút” Đúng lúc này, thanh âm của Lý Cường vang lên. Sau đó đám người tách ra một bên, nhường chỗ cho Lý Cường đi vào
“ Ồ, đây không phải là bác sĩ của Đệ Nhất Bệnh Viên sao?”
“ Tốt quá… lần này ông lão được cứu rồi”
…
Thấy Lý Cường, ở đây mọi người đều thần sắc mừng rỡ. Bởi vì vừa nãy Lý Cường có giới thiệu, hắn là một vị bác sĩ, hơn nữa còn là bác sĩ của bệnh viện số 1 thành phố Hà Bắc.
Lý Cường cảm thụ người xung quanh tung hô, trong lòng vô cùng đắc ý. Ánh mắt liếc nhìn Lê Uyển Như một cái, phát hiện người đẹp cũng là nhìn mình. Trong lòng lại càng cao hứng hơn
Hắn đứng ra cứu chữa cho ông lão, không phải là vì muốn thể hiện trước mặt người đẹp sao
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, bất quá bề ngoài Lý Cường vẫn thần thái bình tĩnh. Hắn đi đến bên cạnh cậu bé, giả bộ hiền từ nói
“ Cậu nhóc, anh là bác sĩ… để anh khám cho ông nội em ah”
“ Vâng… vâng…” cậu bé gật đầu lia lịa, sau đó lui sang một bên, nhường chỗ cho Lý Cường
Lý Cường đi tới, bắt đầu kiểm tr.a thân thể của ông lão. Kiểm tr.a một hồi, Lý Cường sắc mặt không khỏi trùng xuống
“ Tai biến mạch máu não… sợ là vừa rồi bởi vì xe dừng đột ngột, chịu đến kích thích mà ngất xỉu”
“ Tai biến mạch máu não!? nếu là không kịp trị liệu, nhẹ thì liệt nửa người, mà năng có thể là tử vong ah”
“ Đúng vậy!! loại bệnh này trừ khi là Tứ Phẩm Đan Dược mới có thể trị tận gốc”
…
Chung quanh hành khác nghe vậy không ngừng nghị luận, ánh mắt đầy thương hại nhìn cậu bé cùng ông lão. Ngay cả Lê Uyển Như, cũng là nhíu mày thật sâu
Ông nội nàng là một Luyện Đan Sư, từ nhỏ sống với ông, Lê Uyển Như có kiến thức y thuật không sai. Nàng cũng biết, dùng y học phương tây khó mà trị tận gốc căn bệnh này. Mà dùng đan dược, cũng là phải là Tứ Phẩm
Tứ Phẩm Đan Dược, còn quý hơn vàng, trong xe liệu có mấy ai có nó. Mà có, liệu bọn họ có sẵn sàng bỏ nó ra cứu một người xa lạ không?