Chương 12
Giang Đào về nước bận rộn hơn nửa tháng, cuối cùng cũng gọi điện cho bà Giả, muốn
đến nhà họ Giả ăn cơm. Thật ra trong lòng bà Giả rất rõ anh muốn đến gặp hai chị em em
này.
Giang Đào muốn đến nhà họ Giả, bà Giả dĩ nhiên vui mừng hớn hở, ra lệnh cho Phì Phì
tối hôm nay dù thế nào đi nữa cũng không được phép tăng ca, nhất định phải về nhà ăn
cơm tối, sau đó lại dẫn theo Sắt Sắt đến chợ bán thức ăn vòng vo nửa buổi chiều mới mua
đủ đồ ăn cần làm.
Dĩ nhiên, Sắt Sắt là đầu bếp chính.
"Sắt Sắt, con vào trong bếp rửa rau trước đi." bà Giả nói xong liền đặt túi đồ cầm trên tay
lên bàn, chuồn ra ban công rút tay từ trong túi ra, sau đó lén nhìn xem Sắt Sắt có vào bếp
hay chưa.
Cuối cùng khẳng định Sắt Sắt vào bếp rồi, bà Giả mới gọi điện thoại cho Chu Xuyên.
"Chu Xuyên à, là bác đây, bác Giả của con.....À, phải rồi....Tối nay bạn tốt của Phì Phì,
một đứa con trai muốn đến nhà bác ăn cơm, con xem, nhà bác cũng không có con trai,
bác và bác trai con đã già cả rồi, sợ là nói chuyện với đám người trẻ tuổi các con không
đến nơi đến chốn, cho nên mời con qua cùng đón tiếp khách mà thôi.....Đâu có, đâu
có....Bác gái còn sợ làm trễ nải thời gian của con nữa là.....Được rồi, con nhớ đến sớm
một chút.....Bây giờ đến ngay? A, thế càng tốt,.....Rồi, cứ vậy đi." Bà Giả vừa nói chuyện
điện thoại vừa lén nhìn xem Sắt Sắt có bước ra hay không, cũng may, gọi điện thoại xong
Sắt Sắt cũng không xuất hiện, không khỏi thở nhẹ ra, trên mặt cũng nở nụ cười đắc ý.
Bà thầm tính toán, có Chu Xuyên ở đây, tự nhiên sẽ có thể nhìn ra được Giang Đào có
ý với người nào, nếu như Giang Đào này có ý với Phì Phì, nhất định sẽ không để ý đến
Chu Xuyên, nếu là có ý với Sắt Sắt, Giang Đào nhất định để lộ chút manh mối. Tục ngữ
nói "biết người biết ta trăm trận trăm thắng", bà Giả muốn biết rõ là rốt cuộc Giang Đào
thích ai để dễ dàng xử lý.
Bà Giả vừa tính toán, vừa cẩn thận thu dọn phòng khách, mỗi một góc đều không buông
tha, chỉ lo nơi đó còn sót lại bụi bặm. Chỉ chốc lát sau, chuông cửa vang lên, bà Giả vui
vẻ hớn hở đi ra mở cửa, quả nhiên là Chu Xuyên.
"Mẹ, con gián..." Sắt Sắt ở trong bếp thét chói tai.
Chu Xuyên vừa nghe được tiếng thét của Sắt Sắt, bước một bước dài vọt vào trong bếp,
bà Giả nhìn bóng dáng Chu Xuyên xông vào mà vui vẻ chỉ thiếu chưa hát ca.
"A...." Sắt Sắt kêu gào nhào vào trong ngực người đến, lại chợt phát hiện lồng ngực này
không phải của bà Giả, ngẩng đầu nhìn thấy Chu Xuyên, tai Sắt Sắt liền đỏ lên: "Sao....lại
là anh?"
"Sắt Sắt, đừng sợ, gián đâu?" Chu Xuyên nhẹ nhàng ôm lấy Sắt Sắt.
"Em....nó...." Sắt Sắt vừa sợ vừa thẹn, đôi mắt cũng đỏ lên.
Chu Xuyên thừa cơ hội bắt lấy con gián, rồi cùng Sắt Sắt bận rộn ở trong bếp. Sắt Sắt vì
sợ lại có gián nên cũng không dám đuổi Chu Xuyên đi. Chu Xuyên giúp Sắt Sắt nhạt rau
rửa rau, bà Giả thình thoảng ló đầu nhìn lén, nghĩ thầm, Chu Xuyên này với Sắt Sắt đúng
là một đôi trời sinh, bây giờ Sắt Sắt tuổi nhó không hiểu chuyện, chờ lớn thêm một hai
tuổi nữa sẽ biết Chu Xuyên tốt thế nào.
"Sắt Sắt, Lương Sảng Sảng cũng chỉ dọa em thôi. em đừng để trong lòng nhé, anh đảm
bảo rằng lần sau em ấy không dám nữa." Chu Xuyên nghĩ đến chuyện của Lương Sảng
Sảng, trong lòng rất áy náy.
"Lương Sảng Sảng đã nhận lỗi với em rồi, em sẽ không để trong lòng. Dù sao em ấy cũng
chỉ là cô bé, vẫn chưa hiểu chuyện." Sắt Sắt nói hờ hững.
"Lương Sảng Sảng nhận lỗi với em rồi sao? Cô bé này, thì ra chỉ mạnh miệng...." Ngày
đó Chu Xuyên đi tìm cô ta, thái độ của cô ta vẫn ngang bướng, không ngờ rốt cuộc vẫn
nghe lời mình, Chu Xuyên thật buồn bực.
"Là Phì Phì tìm em ấy, hình như Phì Phì động tay chân."
"À..." Lần này Chu Xuyên đã hiểu rõ, nếu là Phì Phì ra tay, đừng nói Lương Sảng Sảng,
chỉ sợ ngay cả người đàn ông cao lớn cường tráng cũng đành phải chịu thua, Taekwondo
của Phì Phì cũng không phải loại võ thêu hoa gì đó, mà đó thật sự là võ thuật.
Chờ mẹ dọn dẹp phòng xong, Sắt Sắt cũng đã chuẩn bị gần hết món ăn, sườn bò chiên,
salad trứng chim thập cẩm, ruột già xào lăn, hạnh đào nhân gà, thịt bò Trà Hương, tôm
tươi Hương Thung, nấm Kim Châm, khổ tận cam lai, canh gan ngọc lan, thật sự là mười
phân vẹn mười, vừa đúng mười món ăn, sắc hương vị đều đủ, đương nhiên không thể
thiếu được bún thịt mà cả hai chị em đều thích ăn nhất. Chu Xuyên thích nhất món ruột
già xào lăn mà Sắt Sắt làm, anh cảm thấy chưa từng ăn món ruột già nào ngon như vậy ở
đâu cả.
Phì Phì ở dưới lầu vừa vặn chạm mắt với Giang Đào.
"Phì Phì, mới vừa tan ca sao." Giang Đào mở cốp xe sau, Phì Phì liền nhìn thấy túi lớn túi
nhỏ.
"Anh Giang Đào thật khách sáo, hèn gì mẹ em yêu anh như vậy, hóa ra là bị anh mua
chuộc rồi." Nói xong Phì Phì liền tiến lên xách hai túi.
"Thấy em nói vậy thật khó nghe, anh lớn rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên đến nhà em, còn
nhớ hồi nhỏ em đã từng nói gì không?"
"Lúc em còn nhỏ nói nhiều như vậy, chẳng lẽ mỗi câu đều nhớ hết?"
"Không quan trọng dĩ nhiên không cần nhớ, nhưng quan trọng thì phải nhớ rõ. Ừ, đó, ở
dưới gốc cây đó." Giang Đào xách túi lớn túi nhỏ trên tay, không cách nào dùng tay chỉ,
liền quay đầu nhìn cây đa lớn cách đó không xa: "Em nói chờ anh lớn lên, nếu mang thật
nhiều thật nhiều đồ đến nhà các em, em sẽ gả cho anh."
Mặc dù nói là chuyện lúc bé, nhưng Phì Phì vẫn cảm thấy thật xấu hổ. Phì Phì nhớ lời
này hình như là mình nói, từ nhỏ Phì Phì đã tham tài rồi. Nhưng hình như không phải nói
mang thật nhiều thật nhiều đồ, nhất định là nói mang thật nhiều thật nhiều tiền.
Phì Phì lén nhìn sắc mặt Giang Đào, thấy hình như không phải nói đùa. Chẳng lẽ Phì Phì
phải chịu trách nhiệm về lời nói thời còn bé?"Anh Giang Đào à, đã thời buổi nào rồi, ai
còn nhớ rõ nhiều chuyện như vậy! Nói không chừng lời đó là Sắt Sắt nói, không phải em
nói." Phì Phì muốn chối cải.
"Cô nhóc em nói lời mà không định giữ lời sao? Sắt Sắt người ta nào có tham tài giống
em như thế, hồi còn bé Sắt Sắt chỉ thích bướm cùng hoa, nào có giống em, từ nhỏ đã biết
yêu tiền."
Trong lúc nói chuyện, đã lên đến trên lầu, bà Giả thấy Giang Đào và Phì Phì cùng vào
nhà, khỏi nói trong lòng thỏa mãn biết bao nhiêu.
Không lâu sau, người đến đông đủ, trong bữa ăn bà Giả cẩn thận quan sát, Chu Xuyên
vẫn che chở Sắt Sắt như vậy, Giang Đào kia đương nhiên mắt thấy nhưng không hề có
phản ứng gì, chỉ một lòng muốn lôi kéo làm quen với Phì Phì, lần này tảng đá lớn trong
lòng bà Giả rốt cuộc cũng rơi xuống, bà Giả cảm thấy hôm nay không có chuyện gì tốt
hơn so với chuyện này, vì thế cơm nước xong xuôi dọn dẹp bàn ăn liền kéo ông Giả đến
quảng trưởng khiêu vũ.
"Giang Đào, Chu Xuyên, ăn xong ông ba già này muốn ra ngoài đi dạo, khiêu vũ, hai con
ở nhà chơi thật vui nhé. Phì Phì, Sắt Sắt, hai con phải tiếp đãi khách tử tế đó."
Chờ ông bà Giả đi, Phì Phì chuyển mắt to nói: "Nếu không thì bốn người chúng ta chơi
mạt chược đi."
“Trò dung tục như mạt chược chỉ có em thích.” Sắt Sắt khinh thường nói, Sắt Sắt vừa
nghe đến tiếng đánh mạt chượt liền nhức cả đầu, thế nên ông Giả bà Giả cũng không dám
chơi mặt chược ở nhà, chỉ đến quán mạt chược trong chung cư đánh.
Giang Đào, Chu Xuyên vốn muốn hùa theo Phì Phì, vừa mới nghe Sắt Sắt nói vậy, chỉ
đành đứng ở một bên cười không nói gì.
“Đánh bài?” Phì Phì lại hỏi.
Không đợi Sắt Sắt lên tiếng, Phì Phì đã biết bản thân mình hỏi vô ích rồi, nhất định Sắt
Sắt lại nói: Không tục như nhau sao. Nhưng Phì Phì chỉ thích những thứ dung tục thế này,
tựa như Sắt Sắt thích Văn học, ca kịch, đàn dương cầm tao nhã. Phì Phì lại không biết
thưởng thức.
“Nếu không thì chúng ta ngắm sao chổi Harley?” Phì Phì ngã xuống trên sofa, hai tay ôm
lấy ót nói.
“Cô bé ngốc, vậy còn phải chờ hơn 70 năm nữa.” Giang Đào cốc đầu Phì Phì, Phì Phì tức
giận nhìn Giang Đào.
Lãng mạn đối với một người đàn ông cẩu thả mà nói, đó là chuyện mà đại bác bắn cũng
không tới. Nhưng Chu Xuyên này cũng không phải là người đàn ông cẩu thả: “Nếu
không thì chúng ta dạo bờ biển nhé?” Chu Xuyên nói xong lại tao nhã nhìn Sắt Sắt.
“Ý kiến này không tệ.” Sắt Sắt tán thành.
Biển, Phì Phì cũng thích, vậy thì đi.
Bầu trời đêm vô cùng thanh khiết, trên trời muôn vàn ánh sao. Trên bãi cát có người biểu
diễn tiết mục, mọi người vây quanh người biển diễn đến nước chảy không lọt qua được,
chỉ chốc lát sau liền cười vang. Sắt Sắt không thích cảnh tượng náo nhiệt thế này, vì vậy
chỉ đứng ở xa xa, Phì Phì thì thích nhất là xem những cảnh tượng vui vẻ sôi nổi, vì vậy
dốc sức chen vào trong đám người.
Sắt Sắt đi đến chỗ ít người, hứng lấy nước biển trong đêm tối, để làn gió thổi bay mái tóc
dài, nhớ đến ánh mắt của Thẩm Dục Luận, trong lòng dâng lên từng gợn sóng. Sắt Sắt
khẽ hát lên ‘Chúng ta đều là một đóa hoa’ của Giang Mỹ Kỳ.
“Sắt Sắt.” Chu Xuyên ở phía sau khẽ gọi cô.
Sắt Sắt thu hồi tầm mắt, xoay mặt mỉm cười, tiếp tục nhẹ nhàng hát: “Chúng ta đều là
một đóa hoa, có hương thơm của mình, cũng có ánh sáng như vậy, chúng ta đều là một
đóa hoa, có dáng vẻ của mình, thế nhưng cũng cần hơi ấm của nhau….”
Chu Xuyên nhìn nụ cười này của Sắt Sắt mà vui vẻ như là đứa trẻ được kẹo. Năm đó,
cũng chính nụ cười này khiến Chu Xuyên sa vào một tình yêu vô biên vô hạn. Trong lòng
Chu Xuyên, Sắt Sắt chính là con cưng của tạo hóa, xinh đẹp, ưu tú, tài giỏi hơn người,
dịu dàng động lòng người, có khí chất hạnh phúc, cười lên trông như một nụ hoa Bách
Hợp đang hé mở. Anh ngưỡng mộ cô đã rất lâu, vẻ đẹp của cô thanh sạch tinh khiết như
thế, khiến anh si mê. Anh thích tính cách không thẳng thắn lại thản nhiên này của cô, tình
yêu anh dành cho cô, tinh khiết như thế, hoàn mỹ như thế, tựa như Yên Hoa vĩnh hằng.
Không có Yên Hoa vĩnh hằng, thế nhưng nhất định có tình yêu vĩnh hằng. Ở trong lòng
Chu Xuyên, tình yêu anh dành cho Sắt Sắt chính là vĩnh hằng, Sắt Sắt là người con gái
duy nhất anh yêu. Anh biết sau khi yêu Sắt Sắt, anh sẽ không thể nào thích thêm cô gái
nào khác nữa. Anh vốn cho rằng anh xuất hiện là vì Sắt Sắt, anh đối xử với Sắt Sắt tựa
như mùa xuân ấm áp nhưng đối xử với những nữ sinh khác lại như mùa đông giá rét. Chu
Xuyên đã từng nói, nếu anh là hoàng đế ‘cửu ngũ chí tôn’, anh sẽ không cần giang sơn,
anh chỉ cần Sắt Sắt (@@!!!)
Chu Xuyên đối xử tốt với Sắt Sắt bảy năm, thế nhưng chưa từng nói ‘anh yêu em’ với Sắt
Sắt. Sắt Sắt từng nói chỉ làm bạn bè với anh, Chu Xuyên đương nhiên hiểu chữ bạn bè, có
thể là khoảng cách xa xôi nhất, cũng có thể tạo nên khoảng cách mập mờ nhất.
Sắt Sắt tùy hứng ca hát trong gió biển, Chu Xuyên lẳng lặng đứng sau lưng cô dụng tâm
lắng nghe…
Giang Đào nhìn Phì Phì đứng trong đám người cười ngây ngốc cùng mọi người, không
nhịn được hỏi: “Phì Phì, em thật sự rất thích bọn họ?”
“A?” Phì Phì lấy lại tinh thần, nhìn Giang Đào: “Anh Giang Đào, anh nói gì?”
“Ừm, em đi với anh.” Giang Đào lôi Phì Phì từ trong đám người ra.
Trong lúc im lặng, một món quà chợt xuất hiện trước mặt Phì Phì, chiếc hộp dài nhỏ màu
vàng nhạt, dây ruy-băng màu hoa hồng, nhìn chiếc hộp này hẳn là đồ trang sức này nọ.
“Nhìn xem thích không?” Ánh mắt Giang Đào trong suốt.
Phì Phì kéo loạn xạ dây ruy-băng kia một hồi rồi lấy sợi dây bạch kim phát sáng lấp lánh
ra, vắt trên tay mình ngắm nghía, trợn mắt hỏi Giang Đào: “Cái này đeo vào đâu?”
“Lúc còn bé chẳng phải em vẫn thích lắc đeo chân sao? Mỗi lần anh gặp phải những thứ
đồ này đều nhìn kĩ, cái này cũng được, tặng em….”
Giang Đào còn chưa nói hết, Phì Phì đã cười đến không thở nổi: “Anh Giang Đào, cũng
đã là chuyện cả thế kỉ trước rồi, anh còn nhớ làm gì. Bây giờ em đã là phụ nữ trưởng
thành, đeo thứ đồ chơi này đi làm chẳng phải mọi người sẽ cười ch.ết sao, ha ha ha…”
Phì Phì tỏ vẻ không quan tâm khiến Giang Đào có cảm giác mất mát khó hiểu, anh đột
nhiên đến gần mặt cô, trong giọng nói cất giấu vẻ bất đắc dĩ thật sâu: “Phì Phì, em đeo
đi.”
“Hử? Thật sự phải đeo sao?”
Giang Đào ừ một tiếng rồi không thèm nhắc lại nữa, cố chấp nhìn Phì Phì. Phì Phì đành
phải vén quần jeans lên, đeo cái lắc chân kia vào mắt cá chân, miệng vẫn lẩm bẩm: “Khó
coi ch.ết đi được, đánh ch.ết mình cũng không đeo nó đi làm.”
“Chẳng lẽ em không cảm nhận được chút nào rằng anh thích em sao?” Giang Đào vô
cùng hứng thú nhìn vẻ mặt Phì Phì, như cười như không hỏi.