Chương 5
*Editor: Mai_kari*
*Beta: Kaori0kawa*
Gần nhất thường thường hay suy nghĩ, tôi đối với Thẩm Thiệp Vũ, là sự tồn tại thế nào đây?
Mang cái mắt cá chân phải đau đớn buổi chiều lên lớp, đến tiết số học, tôi gửi cho hắn một tờ giấy viết lời cám ơn, chẳng ngờ hắn lại hồi đáp lại cho tôi.
Hơn nữa là, mấy ngày sau đó, tôi còn nhận được một vài tờ giấy do hắn chủ động gửi tới nữa! Đều không phải do tôi gửi cho hắn trước nha!
Tôi cứ cho rằng vụ truyền giấy này là chuyện của bọn nữ sinh làm thôi, dự định sau khi nói lời cám ơn xong thì sẽ không làm mấy cái chuyện này nữa, không nghĩ tới vụ này đối với Thẩm Thiệp Vũ coi bộ lại rất ok.
XXXXXXXXXX
“Mộc Nghi! Con định tắm bao lâu hả? Nhanh ra chuẩn bị kìa, 10 phút nữa là ra cửa rồi!”
Là thanh âm của mẹ, nhắc nhở tôi nãy giờ cứ miên man suy nghĩ.
“Dạ con biết rồi!”
Gì mà mừng thọ bác Giang chứ? Quen với ổng cũng chỉ có cha mẹ mà thôi, thật chẳng hiểu sao tôi cũng phải tham gia?
Đi tới mấy trường hợp này, nhiều lắm chính là xem một đống người mặc trang phục dự tiệc cầm chén rượu ân cần thăm hỏi nhau, chẳng phải cũng chỉ có nhiêu đó thôi sao?
“Trần đổng, nghe nói lệnh công tử đang học thạc sĩ tại Harvard, thật khiến người khác ước ao mà!”
“Vương phu nhân quá khen, nhóc con này may mắn nhận được tư cách nhập học, nhưng thật ra lệnh thiên kim gần đây cũng mới bước chân vào sở nghiên cứu Cambridge, chúc mừng!”
Mấy người già lấy bằng cấp của con trẻ ra để so sánh, với danh từ mỹ miều là “Tài trí hơn người”, nếu lỡ ở trường mà thành tích không tốt thì sẽ gọi là “Đại khí vãn thành”.
Nói tới tướng mạo thì càng nguy hơn, nếu là thiếu niên thiếu nữ tham gia mấy trường hợp xã giao, tuyệt đối sẽ xuất hiện chữ như là “Mỹ lệ động nhân”, “Xinh đẹp thoát tục”, “Đẹp trai cao ngất”, còn có “Anh tuấn tiêu sái”, v.v… Nghe tới cái lỗ tai muốn thối rữa, cuối cùng còn muốn thêm vào câu “Có phong thái của cha me”, thuận tiện nịnh họt gia trưởng.
Trên cơ bản kẻ có tiền mà! Lớn lên dù có xấu cũng có thể cưới được một mỹ nữ vào nhà, phẩm chất được kiểm soát chặt chẽ như thế, cũng khó mà sinh ra một đứa nhỏ tướng mạo bình thường đi. Nếu như vạn nhất có ngoại lệ “Khí chất hơn người”, “Dáng vẻ chuyên gia”, “Tao nhã nho nhã” cùng “Anh khí bức người” cũng có thể bắt đầu trào dâng.
Trường hợp a dua nịnh nọt như vậy, người thành thực như tôi thật khó mà cất tiếng, thực sự không muốn đi.
Thân người trần trụi bước ra khỏi bồn tắm, lấy khăn tắm cẩn thận lau khô người, sau đó quấn quanh ngang thắt lưng cột chặt lại.
Đi ra khỏi phòng tắm đã có một bộ lễ phục đặt sẵn trên giường của tôi, chất liệu nhung tơ màu xanh đen, mặc vào vừa vặn người.
Có đôi khi tôi cũng rất bội phục mẹ, tôi và em trai tôi toàn thân từ trên xuống dưới mập ốm thế nào mẹ đều nhớ kỹ.
Tất cả chuẩn bị thỏa đáng, ra cửa phòng đã có em trai đứng trước mặt cẩn thận đánh giá tôi, còn tấm tắc.
“Anh hai, anh rất có phong thái chim sa cá lặn.”
Em trai tôi nói tôi như thế, là vì tôi di truyền từ mẹ mình nhiều hơn, lớn lên tương đối … tôi thực sự không muốn dùng từ đẹp một chút nào cả.
“Khang Mộc Duy, mày câm miệng!” Tôi trừng mắt liếc nó. “Với lại, đừng có dùng ánh mắt nhìn con gái mà đánh giá tao!”
“Em đang khen anh chứ bộ!”
“Mấy lời khen ác tâm này hãy thu lại đi! Đến chỗ đó còn sợ không được nghe hay sao?”
“Đúng là thế thật!” Em trai khôi phục sự hoảng sợ, làm ra bộ dáng chán ghét, còn khoa trương xoa xoa nổi da gà.
“Không muốn đi …”
“Cũng phải đi!” Em trai tiếp lời. “Thế nhưng lúc trước khi mẹ nuôi dưỡng anh như con gái cũng không phải là không có nguyên nhân nha, anh …”
“Câm miệng!”
Xong chưa vậy! Chuyện xưa cũ muốn bốc men mà còn lấy ra nói nữa!
“Các con, đi thôi!”
Mẹ từ phía sau cha đi ra khỏi phòng, tôi cùng em trai đưa mắt nhìn, nhận mệnh ra cửa.
Đến hội trường, tôi thở dài một hơi.
Đó là một bữa tiệc hội nghị. Tuyệt vời nhất, chính là dạng tiệc bàn ăn tròn có người gắp đồ ăn cho mình.
Vậy càng tốt, tôi không cần phải tự giới thiệu mình với người xa lạ, cũng không cần cùng cha mẹ đi tới gặp những người quen biết đùa giỡn khách sáo.
“Chú Giang, cùng các ngài khách khác đang ở vị trí chủ tọa, bàn thứ nhất.”
Tới đón tiếp quý khách chính là con gái bác Giang, Giang Vu Hoan. Bác Giang hôm nay là đại thọ 60, con trai duy nhất cũng đã hơn 30, nhưng mà con gái út chỉ mới có 14 tuổi.
Ngạc nhiên à? Cũng đâu là gì.
Loại chuyện này ở xã hội thượng lưu chỗ nào cũng có.
Sự nghiệp thành công, có tiền có thế thì đàn ông sẽ lập tức tác quái, Giang Vu Hoan là con gái của người tình ông ấy. 7 năm trước vợ cả ch.ết bệnh, người tình được lên cả, nên Giang Vu Hoan mới có tư cách tham gia vào các buổi tiệc chính thức thế này. Ba năm trước đây đã từng tới Nhật du học, không biết tại sao giờ lại xuất hiện ở đây, cuối tháng chín bên Nhật vẫn chưa nghỉ mà.
Bởi vì cha cùng bác Giang rốt cục cũng xem như là anh em kết nghĩa, hai người sớm quen biết nhau, rốt cuộc cũng thăng thành siêu cấp bạn tốt, cho nên chúng tôi được sắp xếp ngồi ở bàn chủ tọa cũng không phải là ngoại lệ.
“Tiểu Hoan! Con từ Nhật về rồi đấy à?” Cha rất khoa trương ôm Tiểu Hoan một cái.
“Dạ, con gần đây đang muốn chuyển tới trường của anh Mộc Nghi để học!” Cô ta có chút xấu hổ mà nhìn tôi.
“Thật sao? Vậy Mộc Nghi phải chăm sóc Tiểu Hoan thật tốt đó!”
Hả? Tôi không có hứng thú với nữ sinh, huống chi cô gái này còn có chút giả bộ nữa chứ? Dù là con gái duy nhất của bác Giang, hư hỏng cũng là chuyện dễ, ở tình huống chưa rõ ràng tốt nhất cứ đẩy hết cho em trai mình đã
“Cha, Tiểu Hoan là học trung học, con là cao trung, nếu muốn chăm sóc thì phải giao cho Mộc Duy đó!”
Tôi cười he he, tận lực quên mất sát khí trọng trọng dâng trào từ phía sau lưng.
“Đúng đó! Mộc Nghi là học cao trung, thế nhưng con cứ yên tâm, Mộc Duy nhà bác luôn rất tốt với con gái..” Mẹ tiếp lời. “Mộc Duy, con phải chăm sóc Tiểu Hoan thật tốt nhé.”
“Dạ con biết.” Thanh âm của em trai có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Chú Khang, dì Khang!” Vội vã tới chào chính là con trai của Giang gia. “Cha lập tức tới ngay! Các ngài xin mời vào chỗ!”
“Haha … Tiểu Vệ, nghe nói cha con lại có thêm cháu nội nha! Chúc mừng con nhé!” Cha cười ha hả.
“Hôm nào mời các ngài tới dự đầy tháng!”
Khách sáo hoàn tất, chúng tôi theo người chiêu đãi xuyên qua đám người đi tới bàn chủ tọa, dọc theo đường đi còn không ngừng dừng lại cùng một vài đạt quan quý nhân bắt tay chào hỏi, thật vất vả cuối cùng cũng tới được chỗ ngồi, cũng là chuyện 20 phút sau đó.
Một phen ngược đãi tinh thần, muốn bùng nổ!
Cái lỗ tai đau nhức, cái miệng thì khát khô, tôi hận không thể lập tức ngồi xuống uống trà, hết lần này tới lần khác ngồi xuống còn phải cùng mấy vị khách khác cùng bạn dây dưa.
“Khang Hải Ngạn?”
Chúng tôi còn chưa kịp nói gì thì đã có người kêu tên cha tôi, tôi nhìn một chút người đàn ông trung niên kia, nhìn sao lại quen mắt thế nhỉ?
“Thẩm Mạc Sam? Đã lâu không gặp!”
Cha cư nhiên cũng kích động, nhìn hai người đàn ông trung niên ôm nhau khiến tôi nhất thời có chút ngây ngô. Tuy rằng bình thường cha tôi tựa như một lão ngoan đồng, nên tôi vẫn có chút không quen thấy cha tôi có nhiệt tình quá mức như thế.
“Ai vậy?” Tôi nhỏ giọng hỏi mẹ.
“Bạn bè từ hồi cao trung tới đại học của cha con.” Mẹ trả lời tôi xong thì quay đầu nói chuyện với bác gái Thẩm.
“Hả?”
Chuyện này là sao vậy?
Tôi giật mình, không hề để ý đến tình cảnh thân thiết bên kia, ngay lúc em trai tôi ngồi xuống bên người tôi, ngẩng đầu một cái tôi liền ngẩn ngơ.
Ngồi ở đối diện ngay phía trước tôi đang mỉm cười, khó trách sao tôi lại có cảm giác người đàn ông trung niên kia có chút quen mắt! Trời ạ! Chuyện này là sao chứ?
Thẩm Thiệp Vũ sao lại ở đây?