Chương 8
*Editor: Mai_kari*
*Beta: Kaori0kawa*
“Gần đây anh rất bận à?” Dương Nhân Như nhẹ giọng hỏi.
“Hửm?” Thẩm Thiệp Vũ có chút không yên lòng cầm lấy khăn ăn.
“Dường như anh rất bận.” Dương Nhân Như đang đối mặt Thẩm Thiệp Vũ, cũng chính là vị trí ngay bên cạnh tôi. Vừa lúc hắn vừa ngồi xuống thì lập tức hỏi. “Em gọi di động cho anh, thì hình như anh đã đổi số; gọi tới nhà anh thì người hầu nói cậu chủ không có nhà; gửi mail thì cũng chả thấy anh trả lời …”
Hừ! Còn phải hỏi sao? Người ta đang trốn cô đó!
Tôi cúi đầu cười nhạt, cầm ống hút khuấy đều nước trái cây, khối băng đụng phải ly nước tạo ra âm hưởng thanh thúy.
“Sao em lại tìm anh?” Thẩm Thiệp Vũ nhíu mày.
Nét mặt hắn bây giờ nhìn qua khá lạnh lùng, chính là bộ mặt mà trước giờ tôi chưa từng thấy qua. Khi đối mặt với người yêu cũ hắn chính là luôn như thế sao?
“Là bởi vì em …” Dương Nhân Như nói tới đây thì ngừng lại một chút, do dự liếc mắt nhìn tôi.
Cái này là gì chứ? Dám cướp vị trí chủ à? Ngồi chỗ này trước tiên là tôi cùng Thẩm Thiệp Vũ chứ bộ! Cô có lầm không vậy? Tại sao tôi phải đi thì hai người mới nói chuyện được chứ hả? Huống chi chuyện mà các người nói lại là chuyện hợp lại cơ chứ? Đáng ghét!
“Tớ đi toilet một chút …”
Tôi không thể cố ý không hiểu ám chỉ của cô ta, nên cuối cùng cũng đành phải kiên trì đứng dậy.
“Chờ một chút!” Thẩm Thiệp Vũ phút chốc duỗi bàn tay kéo lại vạt áo của tôi khi tôi đang đi ngang qua bàn, ánh mắt lại không hề di chuyển khỏi người của Dương Nhân Như. “Em cứ nói thẳng đi, Mộc Nghi không phải người ngoài.”
A? Chờ chút đã! Tôi không nghe lầm chứ? Hắn gọi tôi là “Mộc Nghi” kìa. Chứ không phải là “Khang Mộc Nghi” nha. Thật là vui quá đi.
Trong lòng tôi đang ám thanh trầm trồ khen ngợi, tôi cũng đồng thời lén đưa mắt nhìn Dương Nhân Như. Cô ta có chút bất ngờ, sau đó lại lộ vẻ đắn đo.
Ha hả … Tôi thật thoải mái! Thẩm Thiệp Vũ, tớ yêu cậu ch.ết mất!
“Em … Em muốn anh suy nghĩ lại một chút, em vẫn còn rất yêu anh …”
“Thế nhưng anh đã không còn yêu em.” Thẩm Thiệp Vũ gọn gàng sạch sẽ cự tuyệt cô ta. “Tại sao phải bắt anh phải nói thẳng ra như thế em mới chịu? Chúng ta đã không thể nào đâu, anh không còn yêu em! Không nói như thế em sẽ không chịu từ bỏ phải không?”
Không biết tại sao, nhìn biểu tình lạnh như băng vô tình của Thẩm Thiệp Vũ như thế, khiến tôi cảm thấy thật thân thương.
“Em biết rồi, sau này em không tới tìm anh nữa.”
Dương Nhân Như nói xong liếc mắt nhìn tôi, chật vật đem nước mắt trong hốc mắt lung tung xóa sạch, cầm lấy túi xách chẳng thèm quay đầu lại đã đi thẳng ra cửa.
Bầu không khí xấu hổ …
Thẩm Thiệp Vũ thanh toán hóa đơn xong, hai người ra cửa đứng nhìn con đường lớn, hắn không nói tiếng nào, tôi cũng không dám mở miệng. Vừa lúc nãy khi ăn ngoại trừ “Miếng thịt này được nè”, “Tớ lấy miếng cải trắng nha”, v.v… thì chẳng còn gì để nói nữa cả, sau đó chúng tôi cũng không nói gì luôn.
“Xin lỗi,” Thẩm Thiệp Vũ đột nhiên xoay đầu lại hướng tôi cười cười. “Tớ khiến bầu không khí cương như thế, hôm nay đáng lẽ phải thật vui mới đúng.”
“Không đâu,” Tôi liền liền vội vàng lắc đầu. “Không liên quan.”
Có thể ở cùng một chỗ với cậu, tớ đã cảm thấy hài lòng lắm rồi.
“Có cảm thấy tớ kinh khủng lắm không?”
“Hở? Tại sao?” Tôi giả ngu.
“Vừa rồi với Dương Nhân Như rất là tệ.”
“…”
“Em ấy là người bạn gái mà tớ quen lâu nhất,” Thẩm Thiệp Vũ cắn môi, ánh mắt thật là xa xôi. “Quen nhau nửa tháng.”
Tôi biết, những chuyện này tôi đều biết! Tôi điều tr.a khổ cực như thế cũng đâu phải cho ra thông tin giả.
Không chỉ nói, tôi còn không muốn nghe chính miệng hắn nói ra chuyện của bạn gái cũ, chỉ khiến cho tôi thêm phần đố kị và thống khổ mà thôi … Xin cậu đừng có kể nữa!
“…” Trong lòng thì kháng nghị gào thét lớn, thế nhưng tôi không nói thành lời.
“Vốn tớ cứ cho rằng có thể cùng cô bạn gái này quen lâu hơn một chút, thế nhưng em ấy ngay lúc tớ vừa xuất ngoại 2 tuần thì đã quen một người con trai khác.”
Tôi đứng ở ven đường đón xe, bất đắc dĩ cười cười.
“Thật kỳ quái, tình cảm của tớ dành cho em ấy cứ như vậy mà biến mất chẳng còn lại gì, nửa tháng đó như chẳng bao giờ tồn tại qua.” Thẩm Thiệp Vũ dừng lại một chút, nghiêng đầu. “Hay vốn dĩ tớ chưa từng yêu em ấy? Tình yêu rốt cục là thứ gì?”
“Chẳng phải rất đơn giản sao?” Tôi cười nhạt.
“Hửm?” Hắn nhíu mày.
“Yêu đó!” Tôi đứng thẳng nhìn vào mắt hắn, bước về phía trước. “Chính là mỗi ngày đều nhớ tới người đó, dù không thể gặp cũng liều mạng cố gắng tạo ra cơ hội để gặp người đó, lúc ăn món ngon thì sẽ nghĩ tới người đó, khi thấy đồ tốt thì sẽ muốn chia sẻ với người đó, lúc đau khổ thì dù ở trước mặt người đó cũng cố gắng tỏ vẻ vui vẻ. Trời chuyển lạnh điều đầu tiên lo lắng chính là người đó có mặc thêm quần áo ấm hay không, nếu như người đó vui vẻ cậu sẽ cam nguyện vì người đó làm bất kể chuyện gì, vì người đó chuyện gì cậu cũng có thể hi sinh … Lúc nào cậu cũng sẽ đặt người đó ở trong tim, toàn tâm toàn ý.”
Cái lỗ tai nghe thấy tiếng bước chân hắn đuổi theo sau, tôi vẫn tiếp tục nói, chỉ là càng nói tới cuối thì càng có chút hoảng hốt.
Thì ra tôi đã làm những chuyện như thế vì Thẩm Thiệp Vũ rồi sao?
Tôi cảm thấy nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, cảm thấy không ổn, bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Thiệp Vũ kinh ngạc nhìn tôi, hình dạng rất động dung.
“Khang Mộc Nghi … Cậu yêu ch.ết cô ấy rồi.”
Thật sao?
“Haha … ” Tôi cười khổ. “Tớ chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi.”
“Thuận miệng nói sao?” Thẩm Thiệp Vũ tựa như đối với con chó con mà vuốt ve mái tóc của tôi. “Tớ không tin đâu.”
Này này này … Sao tôi lại có thể vô tình lộ ra kẽ hở như thế chứ? Nhưng mà chỉ cần nói đến Thẩm Thiệp Vũ thì tôi liền không cách nào hoàn toàn lãnh tĩnh, nếu chảy nước mắt nhất định sẽ bị hắn phát hiện mất.
Phải nghĩ cách chuyển đề tài thôi.
Vừa lúc đi ngang qua công ty bách hóa, tôi đột nhiên nghĩ đến một thứ, liền búng ngón tay một cái.
“Hửm? Sao thế?”
“Chúng ta chơi đốt pháo đi!” Nói xong tôi khéo tay hắn vào công ty bách hóa. “Siêu thị có bán đó!”
Hăng hái mà mua một đống pháo hoa đủ loại kiểu dáng trong một cái bọc lớn, hai người bọn tôi tìm một chỗ trong công viên, ở dưới ánh trăng chơi. Thẩm Thiệp Vũ vui vẻ đốt một cái pháo hoa lớn, còn tôi ở bên cạnh phụ họa vỗ tay, còn cầm pháo que cùng nhau trang điểm bóng đêm.
Đẹp quá đi! Thật là vui mà! Nếu như thời gian có thể lắng đọng tại lúc này, để tôi có thể vĩnh viễn cùng hắn ở một chỗ thì tốt biết mấy …
Cầm trong tay hai que pháo que cuối cùng, tôi ngồi xổm phía sau Thẩm Thiệp Vũ, nhìn hắn quỳ gối cầm hai rồi châm lửa đốt.
“Woa … Thật là đẹp mà!” Nhìn những đóa hoa lửa sặc sỡ đủ màu không ngừng từ cái ống nhỏ dũng mãnh tiến ra, tôi hưng phấn đưa cho hắn một que. “Nhanh!”
“Hửm?” Hắn ngây ngốc tiếp nhận. “Nhanh gì cơ?”
“Mau thừa dịp pháo hoa còn sáng thì dùng pháo que hứa nguyện đi!”
Nói xong tôi dùng hai tay thành kính nắm pháo que, ở trong lòng ước nguyện: Mong muốn Thẩm Thiệp Vũ có thể tiếp nhận tâm ý của tôi.
“Lửa tắt rồi!” Thẩm Thiệp Vũ nhắc nhở tôi.
Thanh âm của hắn thật là gần, tựa như ở ngay trước mặt tôi, tôi chậm rãi đang muốn mở mắt —
“Không nên mở, cứ nhắm như thế đi!”
A? Gì cơ?
Ngay lúc tôi đang muốn mở mắt ra, thì tôi cảm giác được đôi môi mềm mại mà ấm áp đặt lên hai cánh môi tôi, mở mắt ra, Thẩm Thiệp Vũ đang ở ngay trước mắt, tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.
Đây là cái chuyện gì đang xảy ra?