Quyển 2 - Chương 17: Mỹ Nhân Kế
Ngày thứ hai, hai người vẫn đến công ty như thường ngày , Tần Lạc vừa đưa Hạ Toa đến cửa phòng tài vụ , xoay người đi không tới ba bước, điện thoại di động vang lên. Tần Lạc lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, là Kha Nham, không khỏi nhướng mày, nhấn nút tắt.
"Này, cô có chuyện gì sao?" Điện thoại di động lại vang lên , Tần Lạc đi tới cửa phòng làm việc của mình , cũng không thấy Kha Nham, lúc này mới không vui nghe điện thoại.
" CEO, em biết em sai rồi, chuyện hình khiêu ɖâʍ là em làm, xin lỗi anh , cha mẹ em sống ở nước ngoài, anh đã không quan tâm tới em, như vậy em cũng không có gì đáng lưu luyến, CEO kiếp sau em muốn là người đầu tiên gặp anh ." Kha Nham nghẹn ngào nói qua điện thoại.
"Kha Nham, cô đang làm cái gì vậy? Cô ở đâu, tôi sẽ tới chỗ cô ." Nghe Kha Nham vừa nói như thế, tuy nói mình cự tuyệt cô ấy , nhưng cũng không hi vọng thấy Kha Nham xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vội hỏi tới .
"Không cần, hẹn gặp lại." Kha Nham nói xong cũng tắt máy.
Nghe trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Tần Lạc có chút nóng nảy, vội đi tới trước bàn làm việc của Kha Nham , tìm kiếm dấu vết, có một chiếc bút máy cắm trong ống đựng bút trên bàn đưa tới sự chú ý của hắn, khách sạn Vân Thường , đây không phải là khách sạn cách công ty không xa ? Nghĩ tới đây Tần Lạc vội vã chạy ra ngoài.
Trong phòng 602 của khách sạn Vân Thường , Kha Nham đang cầm một chai thuốc ngủ đổ thuốc rơi vãi đầy đất, lại cầm lên ly nước cho vào mấy viên thuốc kích thích rồi để lên bàn , thay chiếc váy ngủ trong suốt , nằm nghiêng ở trên giường, nhìn ảnh ngược của mình trong gương trang điểm , thay đổi rất nhiều tư thế vô cùng hấp dẫn .
"Reng reng, reng reng." Chuông cửa không ngừng vang lên, trong lòng Kha Nham có chút kích động, vội hít sâu, cố gắng bình phục tâm tình của mình, đứng dậy đi tới bên cửa đợi một hồi lâu, mới giả vờ bày ra một bộ dáng yếu ớt, mở cửa.
Tần Lạc đứng ở ngoài cửa đợi thật lâu cũng không còn thấy có người mở cửa , đang muốn xoay người đi tìm nhân viên phục vụ tới giúp một tay, cửa két một tiếng mở ra.
"Cô đang làm cái gì vậy?" Tần Lạc nhìn mấy viên thuốc vứt tán loạn trên đất , chất vấn Kha Nham.
" Sao anh lại tới đây? Anh cứ để cho em ch.ết đi !" Nhìn Tần Lạc đang đứng ở trước mặt mình , Kha Nham có chút do dự, nhưng nghĩ tới lúc hắn và Hạ Toa ở chung một chỗ , cũng không để ý nhiều như vậy.
"Tôi đưa cô đi bệnh viện ." Nhìn Kha Nham chỉ mặc áo ngủ , Tần Lạc đi tới một bên trên ghế sa lon ngồi xuống, hỏi thăm.
"Em không muốn đi bệnh viện, uống nước thôi." Kha Nham bưng hai ly nước đặt vào trên bàn , ở bên người Tần Lạc ngồi xuống.
Nhìn Kha Nham ngồi ở bên cạnh mình , Tần Lạc thở dài, xem ra chính mình thật suy nghĩ nhiều quá, có khi Kha Nham chỉ là hù dọa hắn mà thôi, nếu mà uống nhiều thuốc ngủ như vậy , chỉ sợ hiện tại đã sớm ngủ ch.ết rồi, làm sao có thể có tinh thần tốt như vậy để nói chuyện với mình đây?
"Nói đi, cô để cho tôi tới làm gì vậy?" Tần Lạc cầm lên ly nước uống vài ngụm, nhìn Kha Nham bên cạnh chất vấn.
"Em thật sự yêu anh rất nhiều , CEO , chẳng lẽ em thật sự kém Hạ Toa sao? Anh xem dáng người của em tốt hơn cô ấy nhiều ." Kha Nham vừa nói vừa cởi áo ngủ mỏng như cánh ve của mình ra , đứng ở trước mắt Tần Lạc dịu dàng nói qua.
"Đừng như vậy, tôi đi đây ." Thấy Kha Nham như vậy, Tần Lạc lắc đầu một cái, đứng lên muốn rời khỏi, nhưng thân thể lại có chút không nghe sai bảo.
"Đừng đi, em biết rõ anh yêu em mà ." Thấy bộ dáng Tần Lạc có chút hoảng hốt , Kha Nham ôm lấy hắn, chủ động hôn lên môi của hắn.
Tần Lạc muốn đẩy Kha Nham ra , nhưng thân thể không tự giác lại nghênh hợp, da thịt bóng loáng như tơ lụa đưa tới xúc cảm, nụ hôn như lửa nóng kia , cũng kích thích giác quan của Tần Lạc , Tần Lạc gầm nhẹ một tiếng, đem Kha Nham đẩy ngã ở trên ghế sofa, thuận tay xé toang quần áo trên người cô , không chút nào dịu dàng ra sức chiếm đoạt .
Kha Nham không ngừng nghênh hợp Tần Lạc, khóe miệng nâng lên nụ cười hả hê . Thầm nghĩ, Tần Lạc ơi Tần Lạc, rốt cuộc anh vẫn phải thua trên tay tôi , xem lần này anh sẽ giải thích với Hạ Toa như thế nào.