Quyển 2 - Chương 34
Thấy Thẩm Thu Linh và Tần Lạc cũng không có cùng tới đây, Hạ Toa trong lòng âm thầm thở dài một hơi, nếu là thật cùng tới đây, cô thật đúng là không biết mình còn cố gắng được không .
" Em ăn no rồi sao?" Nhìn Hạ Toa cầm lên khăn giấy lau miệng, Tiêu Thần híp mắt cười yếu ớt, chuyên chú nhìn nhất cử nhất động của Hạ Toa.
" Vâng , ăn xong, anh có muốn nói chuyện với ba anh không , em tự về phòng nghỉ ngơi được mà ." Ném khăn tay vào thùng rác, nhớ tới ngày hôm qua Tiêu Thần nhận được điện thoại, hỏi thăm.
"Không cần gấp , buổi tối anh đi gặp cũng được, chúng ta ra ngoài đi dạo phố nhé ." Nói đến cha của mình, Tiêu Thần có chút không nhịn được, trực tiếp dời đi đề tài.
"Được rồi, đã đến như vậy rồi, phải đi dạo chứ , anh chờ em chút em đi toilet ." Nếu như không phải là tới tham gia bữa tiệc đính hôn , cô nhất định sẽ có cảm tình với thành phố này , chỉ là hiện tại… nhưng mà nếu đã tới, cũng nên đi xem một chút , lần sau trở lại còn không biết tới khi nào đấy.
“ Ừ , anh lên trước giúp em xách đồ , lát nữa em ở cửa ra vào chờ anh nhé ." Tiêu Thần suy nghĩ một chút săn sóc đề nghị , dù sao cũng phải đợi, chẳng bằng hắn đem một vài việc chuẩn bị trước làm xong.
"Vâng ." Hạ Toa mỉm cười gật đầu một cái, xoay người hướng phòng vệ sinh đi tới.
Nơi xa Thẩm Thu Linh vẫn chú ý hai người bọn họ, nhìn Tiêu Thần một người vội vã đi lên lầu, cùng Tần Lạc nói nhỏ mấy câu, cũng hướng phòng vệ sinh đi tới, nghĩ tới rốt cuộc muốn đối mặt với Hạ Toa , khóe miệng không khỏi nâng lên một nụ cười xấu xa .
Hạ Toa đang đứng ở trước gương rửa tay, thấy Thẩm Thu Linh đẩy cửa vào trong lòng không khỏi lộp bộp một chút, nhưng là cũng không lên tiếng, như cũ tự nhiên rửa tay, sau đó hong khô , xoay người rời đi.
"Gấp gáp đi như vậy làm cái gì?" Thẩm Thu Linh ngăn ở cửa, lạnh lùng âm hiểm nhìn Hạ Toa nói.
"Xin nhường lối." Hạ Toa cũng không tính cùng Thẩm Thu Linh dây dưa, lễ phép nhìn Thẩm Thu Linh nói.
"Hôm nay cô phải nói rõ ràng, nếu không tôi không thể nào để cho cô đi ra." Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Hạ Toa , Thẩm Thu Linh giận ghê gớm, cẩn thận dò xét Hạ Toa từ đầu tới đuôi , không khỏi lắc đầu một cái, cô thật sự không nghĩ được Tần Lạc làm sao sẽ coi trọng Hạ Toa , nói về dáng người, nói về diện mạo, đều là bình thường, bàn về giá trị con người xa như vậy so ra kém cô, nguyên nhân cuối cùng là gì khiến Tần Lạc để ý Hạ Toa như vậy đây? Cô hôm nay nhất định phải hỏi rõ ràng.
"Nói gì? Tôi thấy giữa chúng ta không có gì để nói." Nhìn bộ dáng muốn gây sự của Thẩm Thu Linh , gương mặt Hạ Toa không khỏi trầm xuống, đây là cái gì, thị uy sao? Cười nhạo sao? Châm chọc cô không tự lượng sức sao?
"Cô nói xem rốt cuộc cô sử dụng thủ đoạn gì khiến Tần Lạc đi chung với cô ?" Mắt thấy tay Hạ Toa đụng đến tay nắm cửa rồi, Thẩm Thu Linh kéo tóc Hạ Toa một cái , Hạ Toa mất trọng tâm , ngã nhào trên đất, quần áo một mảng lớn bị nhuốm bẩn.
" Đồ đê tiện, tao để cho mày quyến rũ Tần Lạc này ." Thấy Hạ Toa té ngã trên đất, Thẩm Thu Linh đi lên phía trước, ngồi xổm người xuống, giơ tay cho Hạ Toa một cái tát, trong miệng còn không ngừng hùng hùng hổ hổ.
"Cô đã là vị hôn thê của anh ấy rồi, cô còn muốn như thế nào, cô không có tự tin với bản thân mình sao? Như vậy sợ tôi sao? Cô không phải là cái gì cũng tốt hơn tôi sao ? Vẫn còn để ý tới tôi làm cái gì?" Hạ Toa từ trên mặt đất đứng lên, đi tới trước gương, thoáng sửa sang lại quần áo một chút, nhìn không nhìn Thẩm Thu Linh một cái, hừ lạnh.
Đối với cái tát không giải thích được này cô cảm giác mình rất oan uổng, cô cũng rất muốn rav tay , nhưng nghĩ lại này dù sao cũng là tiệc đính hôn của Tần Lạc , nếu là mình và Thẩm Thu Linh đánh nhau, vậy coi như làm mất mặt Tần Lạc , huống chi cô và Tần Di quan hệ không tồi, mặc kệ như thế nào, coi như thua thiệt mình cô chịu vậy .
"Hừ, cô cứ chờ xem." Vốn cho là Hạ Toa sẽ phản pháo, không thể nghĩ đến sẽ là dạng này, Thẩm Thu Linh nhất thời cảm giác mình giống như một kẻ ngu , cho là toàn lực nhất kích, nhưng thật giống như đánh vào bịch bông , dễ dàng bị hóa giải, hướng Hạ Toa quẳng xuống lời đe dọa , thở phì phò mở cửa rời đi.
Nhìn quần áo mình dơ bẩn , Hạ Toa có chút bất đắc dĩ nhìn mình trong gương lắc đầu một cái, lầm bầm lầu bầu , " ngươi à, làm người tốt làm gì , mới vừa rồi nên đánh lại , xem xem ngươi chính mình nhếch nhác , hay là trước đi thay quần áo đi, như vậy đi ra ngoài đi dạo phố, thật sự là quá mất mặt rồi.
Đứng ở cửa khách sạn đợi một hồi lâu cũng không thấy Hạ Toa, Tiêu Thần không khỏi lại vòng trở lại, một cái liền chú ý tới vết bẩn trên quần áo cô , vội đi lên trước , quan tâm hỏi thăm.
"Đây là thế nào? Làm sao lại thành ra như vậy , em có bị thương hay không ?"
"Không có việc gì, em đi thay quần áo là tốt rồi." Hạ Toa hướng Tiêu Thần khoát khoát tay, cười nhạt.
"Mặt của em hình như có chút sưng." Hai người đến giữa cửa, Tiêu Thần nhìn Hạ Toa, bất thình lình mở miệng.
"Không phải chứ, " Hạ Toa vừa nói, vừa vuốt vuốt tóc mái , ánh mắt ưu tư lóe lên.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Đi vào phòng, Tiêu Thần kéo tay Hạ Toa lại , ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vén tóc của cô lên , ánh mắt lại càng ngày càng lạnh lẽo.
"Là ai đánh em ." Tiêu Thần nhìn Hạ Toa tức giận la hét, hắn thật sự không thể nào tin nổi, mình rời đi một chút , Hạ Toa liền bị người đánh, thật ra thì không cần hỏi hắn cũng có thể đoán ra , trừ Thẩm Thu Linh còn ai có lá gan lớn như vậy.
"Không có việc gì á..., đều qua rồi, dù sao ngày mai chúng ta cũng trở về rồi ." Thấy Tiêu Thần nổi giận , Hạ Toa vội an ủi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô cũng không muốn làm khó cho Tần Lạc .
Nhìn Hạ Toa nói như vậy, Tiêu Thần chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, một quyền nặng nề nện ở trên vách tường, thở phì phò đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, không ngừng ở trong lòng tự nhủ, hôm nay thù một ngày nào đó hắn sẽ thay Hạ Toa đòi lại , hơn nữa nhất định là tệ hại hơn !