Quyển 2 - Chương 47: Sẽ Không Để Cho Em Một Mình
Trong bệnh viện , chỉ thấy một người đàn ông dáng vẻ vội vã hướng khu nội trú chạy đi, trong lúc bối rối còn đụng vào người khác , nhưng mà hắn cũng không quay đầu lại, vẫn như cũ một đường chạy như điên, không sai người đang chạy như điên đó chính là Tiêu Thần. Hắn nhận được điện thoại của Hàn Dạ , bỏ lại công việc , liền hướng bệnh viện chạy tới. Hắn thật sự không tin Hạ Toa buổi sáng ra cửa còn tốt , thế nào đến buổi chiều lại ở trong bệnh viện rồi?
" Hàn Dạ, đây là chuyện gì xảy ra?" Thấy Hạ Toa nằm ở trên giường truyền nước biển , Tiêu Thần một tay kéo Hàn Dạ đến trên hành lang, chất vấn.
"Hạ Toa sau khi rời khỏi cửa hàng của tôi , ở trên đường gặp phải một chút ngoài ý muốn." Nhìn Tiêu Thần kích động chẳng kém Tần Lạc là mấy, Hàn Dạ có chút áy náy giải thích.
"Trên đường? Cô ấy một mình đi đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đối với lời nói của Hàn Dạ, Tiêu Thần căn bản cũng không tin tưởng, tự nhiên Hạ Toa sẽ ở trên đường có gì ngoài ý muốn đây? Đây chính là bịa chuyện à? Trên đường người đến người đi, ban ngày ban mặt người nào lá gan lớn như vậy.
"Chuyện này cậu không phải hỏi nhiều , tôi sẽ xử lý tốt ." Nhìn Tiêu Thần vẫn hỏi tới, Hàn Dạ thở dài, không muốn nhiều lời.
"Hiện tại tôi cũng không có thời gian nhiều lời với cậu , tôi đi xem Hạ Toa một chút, nếu là Hạ Toa có gì không hay xảy ra, cậu không phải nói tôi cũng sẽ tr.a được ." Nhìn dáng vẻ Hàn Dạ không muốn nói nhiều , Tiêu Thần cũng không muốn hỏi nhiều, đẩy cửa ra đi vào phòng bệnh.
"Làm sao lại thành ra như vậy?" Tiêu Thần ngồi ở bên giường, hai tay nắm tay Hạ Toa , nhìn vết ứ đọng trên cổ cô , khổ sở trong lòng không dứt.
" Bác sĩ đã làm kiểm tr.a cho cô ấy, không có chuyện gì, mới vừa rồi uống thuốc an thần, đợi cô tỉnh lại là không có chuyện gì rồi." Nhìn Tiêu Thần bộ dạng đau lòng, Hàn Dạ đi tới bên cạnh hắn, vỗ vỗ bờ vai của hắn, giải thích.
Tiêu Thần quay đầu nhìn Hàn Dạ, thật rất muốn hỏi tới cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng là vẫn không có nói ra miệng , mới vừa rồi Hàn Dạ đã biểu minh thái độ, hắn cần gì phải hỏi nhiều đây? Chỉ cần chờ Hạ Toa tỉnh lại, là có thể biết xảy ra chuyện gì.
"Là tôi không đúng, tôi đã báo cho Tần Lạc, hai người gặp mặt xong Hạ Toa đi trước, về sau Tần Lạc nhận được điện thoại, biết đã xảy ra chuyện, tôi liền sử dụng hệ thống định vị GPS của điện thoại để tìm , lúc tìm được Hạ Toa thì cô ấy đã hôn mê." Hàn Dạ trong lòng rất rối rắm, ở bên trong phòng không ngừng đi tới đi lui, suy nghĩ kỹ một hồi , cuối cùng đem chuyện nói cho Tiêu Thần, hắn không nói rõ ngày mà Hạ Toa tỉnh, đến lúc đó Tiêu Thần cũng sẽ biết rõ .
"Tôi biết ngay là như vậy mà ." Nghe Hàn Dạ vừa nói như thế, Tiêu Thần cười khổ, lắc đầu một cái nói, Hạ Toa không thể không có đầu óc, cũng biết mình là dân mù đường, nếu không phải là bị kích thích, làm sao có thể chạy loạn, làm sao có thể xảy ra ngoài ý muốn, quả nhiên đây tất cả đều là bởi vì Tần Lạc.
" Cậu cứ trách tôi đi, nếu không phải là tôi tự chủ trương, Hạ Toa cũng sẽ không biến thành như vậy." Nhìn Hạ Toa nằm ở trên giường bệnh có chút tiều tụy , Hàn Dạ hướng về phía Tiêu Thần chịu nhận lỗi .
"Thôi, chuyện cũng đã như vậy, tôi không muốn nói ra, chỉ là người kia, tôi nhất định muốn giết ch.ết hắn." Nhìn Hạ Toa trong tay bầm tím, Tiêu Thần lạnh lùng nói.
"Tôi biết rõ, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn." Lại dám giữa ban ngày ban mặt làm loại chuyện này, như vậy thì hắn phải chấp nhận kết quả, đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều là dễ bắt nạt.
"Làm phiền cậu." Tiêu Thần nhìn Hàn Dạ nói cám ơn , cũng ở trong lòng âm thầm thề, về sau mặc kệ đi đâu cũng sẽ không để một mình Hạ Toa . Chuyện như vậy có một lần hắn cũng đã không chịu nổi, nếu thêm một lần nữa hắn làm sao chịu đựng được .
"Nếu như không phải là tại tôi, Hạ Toa cũng sẽ không như vậy, đây là việc mà tôi cần phải làm." Nhớ tới Hạ Toa trên đầu gối có mảng lớn bầm tím, Hàn Dạ trong lòng vẫn là rất băn khoăn, cũng may bọn họ tới kịp thời, nếu như Hạ Toa thật có chuyện gì xảy ra, vậy hắn đời này cũng sẽ không an tâm.
"Hai người không cần lo lắng, bệnh nhân không có chuyện gì lớn, chỉ bị thương ngoài da, rất nhanh rồi cũng sẽ tốt thôi." Một y tá đi tới, thấy hai người biểu lộ nặng nề, không khỏi khẽ mỉm cười, an ủi hai người.
"Trời đã tối rồi, cậu còn không có ăn cơm đi, tôi đi mua chút gì cho cậu." Nhìn sắc trời dần dần tối xuống, Hàn Dạ nhìn một chút Tiêu Thần hỏi thăm.
"Không, tôi không muốn ăn, cậu có chuyện hãy đi về trước đi, một mình tôi ở đây là được rồi." Hạ Toa không có tỉnh lại, hắn như thế nào ăn được đây?
"Vậy cũng tốt, có chuyện điện thoại cho tôi, tôi đi về trước đây." Hàn Dạ cũng không kiểu cách, biết mình ở nơi này cũng là dư thừa, hướng Tiêu Thần gật đầu một cái xoay người liền hướng ngoài phòng bệnh đi tới.
"Hạ Toa, về sau anh sẽ không để cho em một mình ." Tiêu Thần nhìn Hạ Toa, giơ tay lên hôn một chút lên mu bàn tay cô, tự mình lẩm bẩm.