Chương 26: Các ngươi chờ đó cho ta

----------------------------------------------------
- Lã sư huynh… - Lâm Phàm hét.
Lã Khải Minh nhìn thấy Lâm Phàm liền dừng bước, nhìn thấy lệnh bài mà Lâm Phàm vắt ngang bên hông, không khỏi cười nói:
- Lâm sư đệ, chúc mừng đệ trở thành đệ tử ngoại môn nhất phẩm.


Lã Khải Minh không thích khoe khoang, nhưng vẫn sờ vào lệnh bài mới toanh bên hông mình, chứng minh hắn cũng đã trở thành đệ tử ngoại môn nhất phẩm.
Lâm Phàm tinh mắt, sao có thể không nhìn thấy, nở nụ cười:
- Cùng vui, cùng vui, chẳng phải Lã sư huynh cũng đã trở thành đệ tử nhất phẩm ngoại môn hay sao.


- Ha ha. - Hai người cùng phá lên cười.


Đồng thời lại so sánh phần thưởng, trong lòng hắn rất vừa lòng. Xem ra không phải tông môn keo kiệt với hắn mà là keo kiệt với tất cả mọi người đều. Phần thưởng của Lã sư huynh chỉ có bốn vạn Viêm hoa tệ, đương nhiên là đan dược thì giống nhau y đúc, toàn bộ đều là sáu viên.


- Lã sư huynh, huynh định đi đâu vậy? – Lâm Phàm hỏi.
Lã Khải Minh cười nói:
- Không phải vừa được ban thưởng sao. Ta định đến Công Pháp đường đổi thành công pháp. Tiền này ở trên người ta cũng vô dụng, chi bằng dùng nó để tăng cường thực lực.


Hai người cứ thế trò chuyện. Khi biết được Lã Khải Minh muốn đổi công pháp Thượng phẩm Nhân Giai cần đến năm vạn Viêm Hoa tệ, hắn liền muốn chửi mẹ nó. Đầu óc của tông môn thật khôn lỏi, vừa ban thưởng cho người ta xong đã có cách lấy lại ngay.


available on google playdownload on app store


Cơ mà Lâm Phàm cũng muốn đi đổi một chút, chung quy hắn cũng chẳng biết công pháp loại tấn công nào. Nói ra không phải khiến người khác chê cười sao.
- Lâm sư đệ, vậy còn đệ? – Lã Khải Minh hỏi.
Lâm Phàm cười:
- Ta đi nhận nhiệm vụ tiếp theo, xem có giặc cỏ gì đó ở đâu không.


Lã Khải Minh quan tâm nói:
- Sư đệ, vậy đệ phải cẩn thận một chút, tốt nhất là nên vào cùng tổ đội với các sư huynh đệ khác. Thực lực bọn giặc cỏ cũng không kém, một thân một mình khá nguy hiểm.
- Yên tâm, ta tự có toan tính. – Lâm Phàm cười nói.


Đương nhiên, nói cũng chỉ là nói mà thôi. Mình làm gì có chuyện đi tổ đội với người khác, chẳng nhẽ để người ta đoạt điểm tích lũy của mình hay sao.
Thực lực của mình hiện tại giết vài thằng đạo tặc chỉ là vấn đề cỏn con gì đâu.


Thật ra thì khu vực trong phạm vi của Viêm Hoa tông cũng không được thái bình cho lắm. Trong các toà thành lớn khác có lẽ an toàn, nhưng ở ngoài thành lại tồn tại rất nhiều kẻ giết người cướp của.


Bên cạnh đó còn một số kẻ tà ma ngoại đạo tu luyện các loại tà công vẫn đang bị Viêm Hoa tông truy nã. Mà những mục tiêu này chính là đối tượng cho các đệ tử rèn luyện.
Đương nhiên là vẫn có nguy hiểm. Dựa vào kí ức, số đệ tử ch.ết bên ngoài hàng năm cũng không phải con số nhỏ.


Sau khi tách Lã sư huynh ra, Lâm Phàm liền vui vẻ đi nhận nhiệm vụ.


Vận khí không tồi, hắn nhận được ngay một nhiệm vụ cách đó không xa. Chính là trên một con đường lớn cách tông môn 10 dặm, có một đám giặc cỏ xuất hiện, rất nhiều người đi ngang qua nơi đó đã ch.ết trên tay chúng. Đã thế phần thưởng của nhiệm vụ này cũng kha khá.


Lâm Phàm hắn lại thấy chuyện phần thưởng chẳng quan trọng nữa.
Bởi vì hắn sắp được phiêu bạt khắp chân trời rồi.
Nhận xong nhiệm vụ, hắn lập tức rời khỏi tông môn.
Có điều Lâm Phàm không nhìn kỹ, nhiệm vụ này có ghi rằng có thể có giặc cỏ có Tôi Thể tầng 9.


Còn Viêm Hoa tông thì trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không quay lại.
Nói cho cùng, cứ lang thang bên ngoài một vòng, chờ khi thực lực tăng lên tới trình độ ai ai cũng khiếp sợ rồi mới trở về khoe khoang, thì lúc đó sướng phải biết.
Mấy ngày sau.


Lâm Phàm đã có mặt tại địa điểm cần tới từ hôm qua, nhưng hắn vẫn đang mai phục. Hôm nay đám người ngựa xuất hiện phía trước kia chính là mục tiêu của hắn.
Những người này, từ hình thái đến tướng mạo đều vừa nhìn đã biết không phải là người tốt, hẳn là đạo tặc.


Về phần thực lực thì, còn phải nói, mạnh đến đâu khỏi nói cũng biết, dù sao cứ thế hấp chúng nó là được.
- Đứng lại!
Lâm Phàm hét lên một câu đúng chuẩn mực chính nghĩa bắt giặc.


Đám đạo tặc kia đang cười hô hố, nghe được giọng nói này không khỏi quay đầu lại. Chỉ thấy trên đỉnh núi nhỏ ở phía xa có một nam tử cầm Cửu Hoàn Đại Đao, nhếch cằm nhìn chúng, ánh mắt vừa thâm thuý vừa chính trực.


Một tên đạo tặc thân hình cao lớn, thần sắc dữ tợn khinh thường nhìn Lâm Phàm:
- Ngươi là kẻ nào?
- Ha ha. - Lâm Phàm cười lạnh, vỗ lệnh bài bên hông: - Thấy rõ không?
Tên đạo tặc nhìn thấy lệnh bài này, không khỏi kêu lên:


- Tam đương gia, hắn ta là đệ tử ngoại môn nhất phẩm của Viêm Hoa tông, nhất định là người Viêm Hoa tông đến vây giết chúng ta. Chúng ta chạy mau.
- Chạy cái con mẹ ngươi! - Tam đương gia vung tay gạt tiểu đệ tử này sang một bên, khinh thường nói - Chỉ có một mình ngươi?


Lâm Phàm cảm thấy tư thế của mình rất được, cười nói:
- Đương nhiên, chỉ có mình ta, đối phó với lũ đạo tặc bọn bây, chẳng nhẽ còn chưa đủ hay sao?


- Để ta đến xem, một thằng, hai thằng, đám đạo tặc bọn bây quá là không chuyên nghiệp. Có mỗi mười thằng mà cũng dám chặn thương đội, đúng là chán sống. Hôm nay ta đến để dọn dẹp toàn bộ bọn mi, bọn mi có phục hay không?


Lâm Phàm kiêu ngạo cất tiếng. Đám giặc cỏ này khiến hắn có chút thất vọng, cảm giác chém cũng chẳng bõ dính tay.
Có giết hết cái lũ này cũng chẳng được bao nhiêu điểm tích lũy.
Thôi vậy, đành coi như tiện đường kiếm chác chút đỉnh.


- Tam đương gia, thằng nhóc này kiêu ngạo quá thể, để ta đi xử nó! - Một tên đạo tặc nghe thấy đối phương chỉ có một người, làm gì còn sợ hãi, đại đao trong tay đã sớm ngứa ngáy khó chịu.
- Ừ. - Tam đương gia gật gật đầu, cũng tiện thể thử xem thực lực đối phương thế nào.


- Thằng nhóc, hôm nay cho mi hết đường về. - Tên đạo tặc xoay đại đao trong tay, bay thẳng đến phía Lâm Phàm chém xuống.
Lâm Phàm nhìn đối phương, cười hơ hơ, vung Cửu Hoàn Đại Đao thẳng tay chém cái roẹt, tức thì máu tươi tuôn trào.
“Điểm tích lũy +30.”


- Haiz, đồ rác rưởi. - Lâm Phàm cảm thán, sau đó nhìn về phía đám đạo tặc, bá đạo mà quát – Mấy tên khốn bọn bây chẳng lẽ không có đến một tên nào biết đánh nhau sao?
Tam đương gia nhìn Lâm Phàm, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, hiển nhiên là không để Lâm Phàm vào mắt, vỗ tay:


- Tất cả lên hết cho ta, chiêu đãi vị tiểu ca này cho tốt.
Lâm Phàm ngạc nhiên không hiểu lắm, ông mày theo dõi bọn bây lâu như vậy cũng chỉ thấy có mười thằng, còn có tên rắm nào nữa mà gọi.
Đúng lúc này, chuyện xảy ra sau đó khiến Lâm Phàm hết sức kinh ngạc.


Từ hai bên cây cối trái phải nhảy ra vô số bóng người, đếm đếm ít nhất cũng gần trăm người.
Cái đệt con mẹ, chuyện gì thế này?
Tam đương gia nhìn đối phương đã đần thối mặt, không khỏi cười:


- Thằng nhóc, ta biết thừa Viêm Hoa tông các ngươi liệt chúng ta vào nhiệm vụ. Lão tử chính là chờ các ngươi rơi vào bẫy để giết sạch từng tên. Thế nhưng không nghĩ đến hôm nay lại có thằng óc bã đậu dám đến một mình. Không tồi, dũng khí đáng khen, nhưng…


- Ha ha, cứ cho là đông hơn nữa đi, mi tưởng ta sẽ sợ hãi sao? Hôm nay để ta cho bọn mi biết sợ là gì.


Lâm Phàm thấy cảnh đó đã sớm trợn tròn mắt. Đéo gì không biết, nhiều người vãi chưởng! Cho dù ông đây có buff ‘Thân bất tử’ cũng con mẹ nó xử không hết đối phương. Nhưng mà không được rét, ít nhất cũng phải giữ được mặt mũi.


Tam đương gia còn chưa nói xong đã bị đối phương khinh thường chặn họng. Hắn không ngờ thằng nhóc này dám láo xược như vậy. Đúng lúc hắn đang chuẩn bị ra lệnh cho thủ hạ xông lên thì bị tên này làm cho kinh ngạc.


Lâm Phàm diễn màn chảnh chó xong thì không nhiều lời nữa, vắt chân lên cổ chạy mất hút luôn, không quển để lại một câu:
- Bọn bây chờ con mẹ nó đấy, vài ngày nữa ông sẽ quay lại tính sổ.
Lâm Phàm hắn đâu dễ dàng đổ máu chứ.
- Tam đương gia, hắn chạy rồi. – Đạo tặc hô lên.


Tam đương gia vung tay đánh bay tên đệ tử này:
- Lão tử thấy rồi, ai cần mi lắm lời. Tên đệ tử viêm Hoa tông đáng ghét, nhát như cáy mà cũng dám chọc lão tử, đúng là chán sống.






Truyện liên quan