Chương 2: Xấu xí...thật sao?
Kiều Tiểu Phí năm nay 20 tuổi, sinh viên năm 2 ngành quản trị kinh doanh của trường đại học Tân Niên. Hai năm vào trường với bảng thành tích vượt bật của mình, nghiễm nhiên cô sinh viên Tiểu Phí trở thành cái tên vô cùng sáng giá.
Hội học sinh, một trong đoàn hội nổi tiếng khắt khe ở khâu tuyển chọn thành viên lại có thể đích thân Hội trưởng xuống mời cô tham gia.
Đó là một buổi sáng vô cùng âm u và mờ mịt. Bầu trời đầy mây đen che phủ,một tia nắng hiếm hoi cũng không len lỏi qua được. Đầu hành lang, một thân hình cao lớn, mái tóc đen được trau chuốt kĩ lưỡng. Gương mặt tuấn tú bất phàm, trên môi luôn nở nụ cười thân thiện. Điều kì lạ là xung quanh chàng trai hoàn mỹ ấy đứng không một sinh viên nào dám đến gần. Muốn ch.ết sao, sinh viên nào ở trường Tân Niên mà không biết vị Hội trưởng hội Học sinh này. Bề ngoài tiêu sái phi phàm nhưng lại cực kì...cực kì biến thái. Nghe đồn truyền thuyết vị thần long thấy đầu không thấy đuôi này rất ít khi xuất hiện trước mọi người nhưng lời nói của hắn lại vô cùng có trọng lượng. Vì vậy không một ai ngu ngốc mà dám bước lên bắt chuyện chỉ sợ sơ sót cái gì đó không biết lại mất mạng như chơi.
Lúc bấy giờ từ trong đám đông, một vị đàn anh lớn tuổi trong trường để xua tan bầu không khí có phần cổ quái này liền lấy hết dũng khí tiến lên hỏi:
- Hội trưởng Lâm, không biết hôm nay anh đến đây tìm ai?
Ngước khuôn mặt tuấn tú lên, Lâm Thất từ tốn đáp lời:
- Tôi tìm Kiều Tiểu Phí, sinh viên năm 2 khoa quản trị kinh doanh. Có thể dẫn đường được chứ?
Vị đàn anh lớn tuổi vội vàng tươi cười lấy lòng:
- A, tìm Tiểu Phí sao...Vâng được, Hội trưởng theo tôi
Tiểu Phí đang vô cùng buồn bực rõ ràng sáng nay cô biết chắc trời sẽ mưa nên đã bỏ sẵn ô mang theo. Không hiểu sao bây giờ tìm lại thì không thấy, tí nữa chắc lại phải đội mưa về rồi.
- Tiểu Phí, Tiểu Phí...mau mau...Hội trưởng Lâm đang tìm cậu. Bạn học Kiều Kiều hớt ha hớt hải chạy vào thông báo.
- Hội trưởng Lâm sao...là người nào...tớ không quen.
Bạn học Kiều Kiều vội vàng tốt bụng giải thích:
- Trời, là Hội trưởng Lâm Thất của Hội Học sinh, vị thần long thấy đầu không thấy đuôi đang tìm cậu đó.
- À...là Lâm Thất sao?
- Sao, cậu biết Hội trưởng Lâm sao?
- À...không...tớ không quen...hihi
Đi theo bạn học Kiều Kiều ra ngoài, Tiểu Phí phát hiện rất nhiều sinh viên đang tụ tập xung quanh lớp mình sôi nổi bàn tán, mà trung tâm vòng tròn đang đi tới là một sinh viên vô cùng đẹp mắt. À, không thể dùng từ đẹp mắt mô tả người đang đi đến này được mà chính xác phải dùng là anh tuấn bất phàm mới đúng, Tiểu Phí lặng lẽ suy nghĩ.
-Người nào là Kiều Tiểu Phí. Giọng nói từ tốn cất lên
À, thì ra là anh ta đang hỏi mình. Kiều Tiểu Phí thầm nghĩ.
- Chào Hội Trưởng, em là Kiều Tiểu Phí, không biết anh tìm em có việc gì không?
- À...là cô sao... Vẻ mặt ngạc nhiên đến không thể ngạc nhiên hơn của vị Hội trưởng biến thái. Thì ra anh ta cũng không phải chỉ có một biểu cảm duy nhất nhỉ? Cô lại âm thầm suy nghĩ
- Vâng, là tôi. Có chuyện gì sao ạ?
- QUÁ XẤU...Thật đúng là không thể nhìn tài năng mà đoán tướng mạo được...Chậc chậc...
Ax, cũng quá tổn thương người rồi. Vị Hội trưởng Hội học sinh này không những anh tuấn bất phàm thôi mà còn độc mồm độc miệng nữa chứ.
Cô, Kiều Tiểu Phí năm nay mới 20 tuổi chỉ cao 1m50 thôi lại nặng 60kg. Nhưng nếu như quan sát kĩ thì cô cũng không nặng bao nhiều đâu nhỉ?:)):)) Có lẽ vậy? Theo cô phụ nữ chẳng phải như mẹ cô nói phải có da có thịt một tí. Trên mặt cô chỉ là nổi vài chục cái mụn xấu xí thôi sao. Thật ra nổi mụn là do cô phải thức khuya dậy sớm để ôn tập có được không. Nếu mà không chăm chỉ tôi luyện như vậy thì làm sao mới vào trường 2 năm mà vô số học bổng, tài trợ lớn nhỏ trong nhà trường này cô có thể ẵm hết và chắc chắn vị trí nhất trường của mình đây. Vừa nghĩ cô lại vừa tự cảm thấy cảm phục chính mình. (TG có lời: chứng tự luyến bản thân là đây).
- Xấu xí...có sao...Hội trưởng có phải anh nói quá không?:-D:-D:-D
- Nói quá sao...Tóc tai thì xơ xác, lộn xộn. Làn da thì đen đuốt đầy mụn. Tôi đang tự hỏi không biết cô có nhận được tiền mặt bằng từ lũ mụn đó không mà nuôi nhiều như thế? Vóc dáng thì một mẩu ngắn ngủn, thân hình thì như cái thùng phi di động...Theo cô như thế vẫn chưa đủ xấu sao. Nếu cô muốn tôi có thể tiếp tục.
- Ax, Hội trưởng anh thật là giết người không cần súng rồi:shoot: Cô tự hỏi lẽ nào mình từng đắt tội với anh ta
Được rồi cô công nhận, anh ta quả là không nói quá tí nào. Từ năm cấp 1 cô đã bị bạn bè trêu chọc vì ngoại hình chẳng mấy nổi bật và có phần xấu xí của mình. Lúc bé, tụi bạn vẫn hay trêu cô là Vô Diện xấu xí. Thật sự là vô cùng, vô cùng tổn thương và đau lòng. Nhiều lần cô tự hỏi xấu xí là cái tội sao chứ. Những năm cấp 1 và cấp 2 tần suất trêu chọc đó chẳng những thuyên giảm mà còn có xu thế tăng lên khiến cô nhiều lần chỉ muốn bỏ học ở nhà.
Nhưng lên đến cấp 3 cô quyết tâm phải khiến họ không cần chú ý quá nhiều đến vẻ bề ngoài của cô nữa. Cô chăm chỉ học tập, cố gắng như điên. Ba tháng hè ở nhà trong khi các bạn cô tham gia các hoạt động vui chơi giải trí, cô lại cắm đầu vào học ngày học đêm, quên ăn quên ngủ. Vô năm học cô lại càng cố gắng gấp đôi, không tham gia các sinh hoạt trong trường hay quan hệ bạn bè cùng lứa, toàn bộ quyết tâm của cô đều đặt ở việc học. Và dường như không phụ những nỗ lực cô đã bỏ ra, mọi người dần ít trêu ghẹo ngoại hình của cô. Họ chỉ biết cô học sinh Kiều Tiểu Phí 3 lần là học sinh giỏi quốc gia, 2 năm liền huy chương vàng môn Toán Thế giới. Điều đó làm cô vô cùng hài lòng.
Nên cho đến bây giờ cô vẫn không ngừng nghỉ cố gắng hơn nữa. Với cô học tập thật sự vô cùng mệt mỏi nhưng những mệt mỏi ấy lại không bằng một phần trăm sự xấu hổ khi bị trêu chọc năm xưa.