Chương 22: Thiên đường chẳng qua là địa ngục
.
Dáng vẻ này rất không thích hợp, Trang Nhã Khinh tìm nơi để tẩy trang. Vừa rồi mới chỉ là hơi buông thả bản thân một chút, buông thả nội tâm mới điên cuồng như vậy, bây giờ cô cảm thấy có lẽ cứ như vậy đi, dù sao cũng có chút bất luân bất loạn(1) rồi.
(1) Bất luân bất loạn: không phù hợp.
Lái xe tới một nơi có tên là Thiên đường của nhân gian. Xe của Trang Nhã Khinh vừa mới dừng lại, lập tức có người đến đón. Nhân viên phục vụ nhận chìa khóa trong tay Trang Nhã Khinh, Trang Nhã Khinh lại cho thêm tiền boa, khó có dịp Trang Nhã Khinh hào phóng một lần như vậy, vừa ra tay chính là một vạn tiền boa. Nhân viên phục vụ kia cực kỳ vui vẻ. Người đến nơi này đều là những người có tiền, nhưng có nhiều người lại khinh thường việc cho tiền boa, không ngờ hôm nay vận khí của anh ta lại tốt như vậy, lại để cho anh ta gặp phải một người như vậy. Không biết người kia là con gái của gia tộc lớn nào, chắc là lần đầu tiên tới nơi này rồi.
Không phải tiền của mình nên Trang Nhã Khinh sử dụng cũng rất rộng rãi.
Trang Nhã Khinh nhìn bảng hiệu Thiên đường của nhân gian sáng lấp lánh được treo ở trên cao kia, cười châm chọc. Thiên đường của nhân gian sao? Nếu phải nói, chỗ này chỉ sợ có thể gọi là địa ngục ở trần gian thôi.
Dây buộc tóc ở trên đầu bỗng nhiên thay đổi, lộ đôi mắt ra. Hiện lên tia sáng thèm muốn, Trang Nhã Khinh nhẹ nhàng chạm vào sợi dây buộc tóc trên đầu mình, nhẹ giọng nói, giống như đang tự nói một mình vây."Vui vẻ sao? Biết mày đói bụng, những thứ này, chắc chắn là chuyện của mày rồi. Có điều là cẩn thận một chút cho tao, đừng để người khác phát hiện, nếu không sẽ cực kỳ phiền toái đấy."
Dây buộc tóc bỗng nhiên lắc mạnh.
Trang Nhã Khinh nở nụ cười, đi vào "Thiên đường của nhân gian" này.
Vì sao nhắc tới địa ngục giữa trần gian, Trang Nhã Khinh lại cảm giác được Huyết Nhan cực kỳ kích thích. Từ quyển sách làm thế nào để khống chế Huyết Nhan cô biết được Huyết Nhan là vật cõi âm, rắn vốn là động vật máu lạnh, chứ đừng nói đến chuyện sống nhiều năm như vậy, như thế này cũng đủ để là con rắn đặc biệt rồi. Huyết Nhan không ăn thịt, nó ăn linh hồn, đặt biệt càng là linh hồn nhiều oán hận lại càng là đồ ăn ngon của nó.
Trang Nhã Khinh trải qua nhiều năm như vậy, đã thân thiết với Huyết Nhan đến độ tâm ý tương thông, cho nên lúc Huyết Nhan hưng phấn, cô đương nhiên sẽ biết. Có thể khiến Huyết Nhan hưng phấn chỉ có thể là linh hồn có oán hận rồi.
Ngẫm lại cũng đúng, ở nơi như thế này, linh hồn có oán hận cũng rất nhiều, có người ở trong này táng gia bại sản, cuối cùng tự sát ở đây. Hoặc nếu không tự sát ở đây, sau khi ch.ết thì đây cũng sẽ là nơi khiến cho bọn họ nhớ nhung không buông tha.
Bên ngoài rất yên tĩnh, càng đi vào sâu thì tiếng động càng lớn. Nơi này hầu hết đều là đàn ông, ngoại trừ nhân viên phục vụ sòng bạc.
Ở đây mọi loại âm thanh đều có. Nếu thắng, cười rất to. Nếu thua, khóc rất lớn.
Trang Nhã Khinh cũng không nhìn mà đi thẳng đến thang máy. Tầng một là cấp bậc thấp nhất trong sòng bạc, cô không thích.
Ngoài thang máy, có một cô gái trang điểm rất đậm, mặc bộ quần áo rất hở, hơn nữa còn không mặc nội y, hai điểm lồi ra, có một ý tứ khác. Cô gái này cúi đầu chào Trang Nhã Khinh, lúc cúi đầu, rãnh sâu kia lại hiện ra trước mặt Trang Nhã Khinh.” Thật xin lỗi tiểu thư, xin hỏi cô có bao nhiêu thẻ?”
Tầng trên, nếu không đủ thẻ thì không thể đi lên. Tầng một là nơi kém cỏi nhất, cho dù mình có bao nhiêu cũng có thể đi vào, nhưng tầng trên lại khác. Mỗi tầng đều có khoản tiêu thấp nhất của nó.
Trang Nhã Khinh đưa chi phiếu mà Trần Khải đưa cho cô.
“Cô gái đó cười nói. “Cô có thể lựa chọn tuỳ ý từ tầng một đến tầng bảy.”
“Tầng bảy”
Cô gái đó ấn số bảy cho Trang Nhã Khinh, Trang Nhã Khinhđi vào, cô gái đó lập tức ra ngoài. Cô ta vẫn phải trông coi chổ này.
Từ thang máy đi ra, bên ngoài cũng có một cô gái đứng như vậy. Cô gái này xinh đẹp hơn cô gái vừa nãy rấy nhiều. Chắc phải dựa vào cấp bậc ở nơi này để lựa chọn phụ nữ rồi.’Thiên đường của nhân gian’ này tổng cộng có hai mươi tám tầng, không biết sắc đẹp của cô gái đứng ở tầng hai tám như thế nào nhỉ? Trang Nhã Khinh nghĩ.
Đổi thẻ, Trang Nhã Khinh bắt đầu tìm nơi để ra tay. Trang Nhã Khinh chọn chổ rất đơn giản, nơi nào thiếu người thì tới chổ đó, chỗ nào nhà cái đẹp trai thì tới chổ đó. Mặc dù nếu so ra thì còn kém hơn các sư huynh của cô, nhưng ít nhất cũng phải là người nhìn được, nếu không thì lúc cô nhìn trong lòng sẽ không thoải mái.
Cách chơi ở chỗ này cũng khá đơn giản, chính là chia từng lá bài rồi lần lượt mở ra, xem cuối cùng ai là người lớn nhất, không có một chút kỹ thuật nào, chỉ cần vận may.Đã từng nhìn Thần bài trên phim ảnh thì biết, chơi bẩn, có lẻ rất dễ dàng. Cái Trang Nhã Khinh học được không phải là chiêu thức gì khác, chính là làm thế nào để lán đổi bài.
Thật ra, lúc trước Trang Nhã Khinh cũng không ngờ, lão già lại có thể dạy cô những thứ này.
Về sau, trải qua quá trình cô đeo bám dai dẳng, cộng thêm bị thức ăn ngon hấp dẫn, Trang Nhã Khinh mới biết được hoá ra năm đó lão già chính là Thần bài nổi tiếng một thời. Có điều là người giỏi còn có người giỏi hơn, về sau lão già gặp được một đối thủ, chính là gặp tại ‘Thiên đường của nhân gian‘ này. Năm đó lão già rất phóng khoảng, đánh bài khắp nơi, có chút dương dương tự đắc, cảm nhận được mình chính là Thần bài vô địch thiên hạ rồi. Về sau, trong lúc vô ý đến nơi này, thắng rất nhiều trận, cuối cùng có một người xuất hiện, cuối cùng đánh bại ông.
Trước lúc cô rời khỏi núi lão già đã từng nhắn nhủ, nhất định phải tới đây đánh bài, đánh bài đến lúc người nọ xuất hiện, sau đó so tài với người đó. Bởi vì, Trang Nhã Khinh đã có thể thoái mái thắng lão già rồi.
Còn nữa, lão già muốn biết người nọ còn ở đó hay không, không phải có câu nói rằng, chỉ có đối thủ mình công nhận, mới có thể trở thành người bạn hiển bản thân mình mà không cần nói sao. Đương nhiên, những lời này cũng chỉ giới hạn ở cao thủ mà thôi.
Lúc Trang Nhã Khinh bắt đầu, lập tức thu hút không ít ánh mắt, dù sao phụ nữ tới nơi này cũng rất ít, còn là cô gái nhỏ như vậy, phải nói là cô bé, lại càng không có, cho nên người đánh giá Trang Nhã Khinh cũng nhiều hơn một chút rồi.
“ Em gái, có phải em tới nhầm chỗ rồi không?” Có một người đàn ông có vẻ thô tục tiến lại gần, ánh mắt giống như đang lột quần áo của Trang Nhã Khinh vậy. Trang Nhã Khinh rất ghét những ánh mắt như vậy, dung một chút mưu kế nhỏ, phi một vật nhỏ vào trong mắt người kia.
“Mắt tôi, có gì đó đang chạy trong mắt của tôi.” Tên đàn ông kia hét lớn, chì là không có ai xen vào việc của người khác để ý người đàn ông này.
Có người cảm thấy chắc chắn là Trang Nhã Khinh chỉ tới nơi này chơi đùa, muốn thắng chút tiền, lập tức chơi một ván với Trang Nhã Khinh. Có người đơn giàn chỉ là tới xem cảnh tương vui vẻ lại muốn nhìn một chút xem cô bé này tới nơi này làm gì? Sẽ thua sạch như thế nào?
“Người nào tới đánh cuộc với tôi?” Trang Nhã Khinh hỏi. Liếc nhìn đám người xung quanh không biết lúc nào đã chạy tới chỗ này chen chúc một chỗ.
“Tôi.” Có một người đàn ông xuất hiện từ trong đám đông. Anh ta thua nhiều hơn thắng, sắp bị đuổi xuống tầng dưới rồi. Lúc này cuối cùng cũng thấy quả hồng mềm rồi, không nhéo quả hồng mềm này thì nhéo cái gì?
Nhưng người đàn ông này tính toán sai rồi, một ván đã thua sạch số thẻ mình có.
“Không được, tôi còn muốn chơi một ván nữa, cô nhất định là dực vào vận may.’ Người đàn ông không phục.
Chẳng quà là không ai cho người đàn ông này cơ hội, quản lý song bạc nhanh chóng đưa người đàn ông này ra ngoài. Từng người từng người bước ra, rồi từng người từng người thất bại. Dĩ nhiên lúc này Trang Nhã Khinh khiến người khác phải nhìn mình bằng con mắt khác.
Quả nhiên có những người không thể chỉ xem vẻ ngoài, nước biển không thể đo bằng dấu. Không nghĩ tới cô bé còn nhỏ tuổi như vậy cũng có thể có kỹ thuật đánh bài hay như vậy.