Chương 47: Thì ra là em tự cho mình thông minh thôi
"Nếu là vị hôn thế, có nghĩa là còn chưa kết hôn. Nếu đã chưa kết hôn, vậy thì có gì tốt mà cô khoe ra? Kết hôn rồi còn có thể ly hôn, đừng dựa vào cái gọi là vị hôn thê. Chỉ cần Tĩnh Thiên muốn, vị hôn thể của anh ấy rất nhanh sẽ chuyển thành người khác."
"Tôi..."
"Được rồi, còn ngại mình chưa đủ mất mặt sao? Đi sửa sang một chút, thay quần áo đi, tôi đưa cô về nhà." Hạ Tĩnh Thiên cầm bộ chiếc váy màu vàng. Chiếc váy này thật sự Trang Nhã Khinh chưa từng mặc, bởi vì cô không thích màu vàng, ghét nhất cũng là màu vàng. Hạ Tĩnh Thiên biết, nhưng lúc mua quần áo cậu đang rất vội, cho nên những nhãn hiệu quần áo hợp với Trang Nhã Khinh đều gói lại, cho nên...
"Có phải cậu hơi quá đáng rồi không? Tốt xấu gì cũng là vị hôn thê của Nhị sư huynh, suy cho cùng cũng phải nể mặt sư huynh một chút chứ?" Mạc Thiển lại không đành lòng.
Trang Nhã Khinh nhìn Hạ Tĩnh Thiên, lại nhìn cô gái đang thay quần áo trên tầng."Sẽ không, Nhị sư huynh không thích người phụ nữ kia, hơn nữa người phụ nữ kia cũng không phải là người tốt, để cho cô ta biết khó mà lùi."
Hạ Tĩnh Thiên muốn nói lại thôi.
"Nhị sư huynh, có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng."
"Về sau đừng như vậy, cha cô ấy và cha anh là bạn tốt trên thương trường, làm như vậy anh khó có thể nói rõ được."
Trang Nhã Khinh bị đả kích, cảm thấy không thể tin được."Ý của anh là em tự cho mình thông minh đúng không?"
"Không phải, ý của anh không phải vậy. Ý anh là có một số việc em không nên can thiệp vào."
"Em hiểu, mỗi người đều có việc riêng tư, em cũng không thể tùy hừng, tùy tâm sở dục như ở Lăng Thiên môn. Anh cũng có gia tộc của mình, có công ty của mình, có trách nhiệm của mình, em không nên quan tâm quá nhiều." Lúc này Trang Nhã Khinh mới hiểu được, đã hiểu bản thân sau nhiều năm được cưng chiều, tạo ra thói quen xấu, tự cho mình là đúng, lấy bản thân là trung tâm. Cô làm những chuyện này mà không suy nghĩ đến cảm nhận của sư huyh.
Hạ Tĩnh Thiên luống cuống, muốn giải thích."Ý anh không phải vậy, em đừng hiểu nhầm ý của anh." Nhã Nhã có thể tùy tâm sở dục như vậy, đó là coi cậu như người một nhà, cậu không dám tưởng tượng dáng vẻ khách khí, coi mình như người xa lạ của Nhã Nhã.
"Tĩnh Thiên, em xong rồi. Em mặc nó có đẹp không?" Con gái độc nhất của nhà họ Lâm, Lâm Yên mặc chiếc váy màu vàng đi xuống, vừa vặn ngắt lời của Hạ Tĩnh Thiên.
"Thiển Thiển, mình dẫn cậu ra ngoài hóng gió."
"Được." Nhã Khinh cần bình tĩnh một chút."Tiểu Nguyệt, chúng ta đi chơi thôi."
"Con muốn đi chơi."
"Dì dẫn con đi chơi công viên được không?"
"Được, con muốn chơi trò bắn súng." Đi chơi, trẻ con đương nhiên là cảm thấy vui vẻ rồi.
"Nhã Nhã." Hạ Tĩnh Thiên không phát hiện ra một chút tức giận nào ở Trang Nhã Khinh, bình tĩnh như chưa từng phát sinh chuyện gì. Nhưng càng là như vậy, Hạ Tĩnh Thiên càng cảm thấy hoảng hốt. Cậu thà để Nhã Nhã mắng cậu hoặc đánh cậu còn hơn là nhìn Nhã Nhã trong tình trạng này, bình tĩnh đến đáng sợ.
“Sao thế? Nhị sư huynh, em không sao. Nơi này giao lại cho anh, em đưa Thiển Thiển và Tiểu Nguyệt đi chơi.”
“Vậy... nhớ về sớm một chút.”
Vốn nói là đi công viên, nhưng lại quên mất hôm nay là Chủ nhật, công viên trò chơi chật ních người, người lớn đều nhân thời gian nghỉ ngơi vào ngày Chủ nhật đưa con mình ra ngoài chơi.
“Bây giờ nhiều người lắm, để hôm khác đi.”
“Ừ, vậy đến chỗ nào?”
“Nếu không thì chúng ta đi xung quanh xem có trường học nào không, cứ để Tiểu Nguyệt chơi như thế này cũng không phải là cách hay.”
“Được.”
Trang Nhã Khinh sử dụng bản đồ xem bên cạnh có trường học nào không, tìm được xung quanh chỗ này có hai cái. So sánh hai cái một chút, Trang Nhã Khinh cảm thấy mọi phương diện của nhà trẻ dành cho người giàu đều tốt hơn một chút. Nhưng lại xảy ra một vấn đề chính là Tiểu Nguyệt đến từ nơi khác, không có ở đây, mà ngôi trường này phải có hộ khẩu ở đây mới được phép nhập học.