Chương 53: Em chính là vợ anh

.
Trang Nhã Khinh thật không ngờ, Mạnh Thiệu Phong sẽ tìm tới cửa, hơn nữa lúc cô vừa mới mở cửa đã bị Mạnh Thiệu Phong ôm vào ngực.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Trang Nhã Khinh tức giận, có phải Mạnh Thiệu Phong uống nhầm thuốc đúng không, vừa gặp đã ôm cô, lại còn ôm chặt như thế.


"Buông Nhã Khinh ra." Mạc Thiển hỗ trợ, nhưng không thể khiến Mạnh Thiệu Phong buông tay ra.


Đúng lúc ba vị sư huynh không có ở nhà. Đại sư huynh ra ngoài làm nhiệm vụ, không biết đến nước nào, Nhị Sư huynh có việc phải xử lý ở công ty, nhưng còn Tiểu sư huynh, Trang Nhã Khinh thật không biết dạo này Tiểu Sư huynh đi sớm về trễ làm chuyện gì. Cũng không còn cách nào khác, Thiển Thiển không biết võ, Trang Nhã Khinh cũng không chịu nổi nữa, cô nắm chặt tay của Mạnh Thiệu Phong, dùng lực bẻ sang một bên, anh ta lập tức buông tay ra. Trang Nhã Khinh còn chưa bỏ qua."Mẹ nó, ghê tởm như vậy, lại còn ôm tôi. Nếu không phải bà đây không chú ý, anh có thể ra tay được sao. Mẹ nó, đàn ông hèn hạ." Trang Nhã Khinh thật sự nổi giận, vừa nói tục vừa đá Mạnh Thiệu Phong. Mạnh Thiệu Phong cũng không phải là đàn ông trói gà không chặt, Trang Nhã Khinh hoàn toàn chưa đá đến anh ta.


Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa. Đá không tới đúng không? Cả người có võ để làm gì? Bị người khác ức hϊế͙p͙ trên đầu mà vẫn nhẫn nại, đó không phải là tác phong của Trang Nhã Khinh.


Chỉ thấy Trang Nhã Khinh tung người lên, sau khi xoay tròn một vòng, đá một cước vào mặt Mạnh Thiệu Phong, anh ta lảo đảo rồi ngã xuống đất. Trong nháy mắt mặt sưng lên, khóe miệng chảy máu.
"Mẹ nó, dám giở trò lưu manh với bà đây."


Mạnh Thiệu Phong bò dậy, dùng ánh mắt chăm chú đầy tình cảm nhìn Trang Nhã Khinh. Càng nhìn càng thấy giống Nhã Khinh, không chỉ giọng nói giống nhau, mà ngay cả ánh mắt cũng giống. Chính là vợ của anh ta, bà xã của anh ta.


available on google playdownload on app store


Lau máu nơi khóe miệng, Mạnh Thiệu Phong cười dịu dàng."Anh ôm vợ mình, sao đã thành giở trò lưu manh rồi."


Trang Nhã Khinh chấn động, Mạnh Thiệu Phong sẽ không biết chuyện gì chứ? Mặc dù khiếp sợ, nhưng Trang Nhã Khinh cũng không biểunói tràn đầy châm biếm và châm chọc. “Tôi nói này tổng giám đốc Mạnh, anh có một bà vợ điên, không phải bệnh điên cũng lây chứ, bản thân anh cũng điên rồi, không phải đi khắp nơi nhận vợ chứ?” Vợ? Anh ta vẫn còn mặt mũi gọi như vậy sao?


“Nhã Khinh, mặc kệ em có thừa nhận hay không, em vẫn là vợ của anh, đây là chuyện không thể thay đổi được.”


“Mạnh Thiệu Phong, anh đừng có mà chó điên cắn người. Chứng minh thư của tôi ở đó, tôi mới chỉ có mười bảy tuổi, anh nghĩ một cô bé mười bảy tuổi có thể kết hôn sao? Anh mắc bệnh hoang tưởng à?”


“Chứng minh thư cũng có thể làm giả.” Mạnh Thiệu Phong cố chấp cho rằng, Trang Nhã Khinh chính là vợ của anh ta.
“Anh nói, tôi giống vợ anh ở điểm nào?” Khuôn mặt bây giờ hoàn toàn khác với trước kia.


“Em có thể đi phẫu thuật thẫm mĩ.” Đúng vậy, Trang Nhã Khinh nhất định đã từng chỉnh sửa khuôn mặt. Khuôn mặt có thể thay đổi, có thể thay đổi tuổi tác, nhưng giọng nói và ánh mắt không thể thay đổi.
Trang Nhã Khinh không nghĩ ra điểm này đó…


“Cho dù anh có nói như thế nào, tôi cũng không phải vợ của anh, tôi mới không phải bà điên, tôi có điểm nào giống với bà điên kia chứ?” Trang Nhã Khinh hung hăng liếc Mạnh Thiệu Phong.


“Không phải, cô ta không phải vợ anh, vợ anh là Trang Nhã Khinh, chính là Trang Nhã Khinh em.” Không thừa nhận nhưng vẫn là vợ anh ta. Anh điều tr.a Trang Nhã Khinh, Trang Nhã Khinh bỗng nhiên xuất hiện ở thành phố A, không có bất kỳ hộ khẩu hay cái gì khác. Hơn nữa, không có tài sản ở thành phố A, hoàn toàn trống rỗng.


Anh ta điều tr.a lại thời điểm Trang Nhã Khinh ch.ết, theo người nhìn thấy tận mắt, sau khi tên sát thủ kia giết Trang Nhã Khinh đã mang thi thể của cô đi theo. Anh ta không thể không nghĩ như vậy. Lúc trước Trang Nhã Khinh chưa ch.ết, sát thủ mang cô đi, cô còn sống. Sau đó, cô biết Lệ Phương thuê người giết mình. Cho nên phẫu thuật thẫm mĩ quay về, nói không chừng chính là tìm anh ta báo thù. Điểm ấy hoàn toàn có khả năng.


“Haha, tôi không nói chuyện với kẻ điên.” Trang Nhã Khinh muốn đóng cửa, nhưng chân Mạnh Thiệu Phong lại chắn ngang, Trang Nhã Khinh không có cách nào đóng cửa lại được. Trang Nhã Khinh không muốn có nhiều khúc mắc với Mạnh Thiệu Phong, cô muốn báo thù, nhưng cô cũng muốn đoạt lại công ty, sau đó khiến cho Mạnh Thiệu Phong và Lệ Phương thân bại danh liệt đi làm ăn mày, đoạt lại toàn bộ những gì thuộc về cô trên người anh ta. Nhưng có nhiều liên quan đến Mạnh Thiệu Phong là điều cô không muốn.


“Nhã Khinh, anh biết em hận anh, em có thể đánh anh, mắng anh, thậm chí có thể giết anh, nhưng em đừng không thừa nhận mình là Nhã Khinh.”


“Tôi không phủ nhận mình không phải là Trang Nhã Khinh, nhưng tôi thật sự không phải vợ anh. Bây giờ, anh có thể lặn đi được rồi, đừng tới quấy rầy tôi, tôi không muốn thấy đồ lưu manh như anh.”


“Không, trừ phi em có thể chứng minh được em không phải vợ anh, nếu không thì anh sẽ không tin.” Chắc chắn Nhã Khinh không thể chứng minh, bởi vì chính là vợ của anh ta, đây là sự thật, ai cũng không thay đổi được.


Trang Nhã Khinh thả tay ra, để Mạnh Thiệu Phong vào nhà. Ôm hai tay trước ngực, không kiên nhẫn nói. “Được rồi, anh muốn tôi chứng minh như thế nào?”
“Nhìn đi, ngay cả động tác này cũng giống vợ anh như thế.” Mạnh Thiệu Phong không trả lời ngay, mà nhìn rõ toàn bộ động tác của Trang Nhã Khinh.


Trang Nhã Khinh tức giận thả tay xuống, để bên hông. “Đừng nói nhảm nhiều như vậy, nói đi, muốn tôi chứng minh như thế nào? Tôi không muốn dây dưa vấn đề này với anh.”
“Hộ khẩu của em đâu?”


“Không có.” Lúc trước làm chứng minh thư, ai còn nghĩ đến làm cả hộ khẩu. Không được, lần sau phải nhờ Dịch Nham hỗ trợ làm một bản hộ khẩu mới được.
“Không có là đương nhiên, vì hộ khẩu của em vẫn ở chỗ anh.” Mạnh Thiệu Phong lấy hộ khẩu của Trang Nhã Khinh ra từ trong túi áo.


“Haha, tôi chỉ trùng tên trùng họ với người trên đây thôi, không phải tôi. Tôi không phải người ở đây, cũng không phải là người thành phố C, hộ khẩu ở quê nhà.” Nhìn tên trên đây mà dám khẳng định cô là vợ anh ta, không có khả năng.


“Tôi vẫn còn cách khác.” Mạnh Thiệu Phong hứng thú nhìn chằm chằm cơ thể của Trang Nhã Khinh, dáng người Trang Nhã Khinh cũng thay đổi rất tốt. Mặc dù anh ta không thích Trang Nhã Khinh phẫu thuật thẩm mĩ, nhưng hiệu quả không phải tốt bình thường. Đã mười năm rồi anh ta chưa được gần gũi Trang Nhã Khinh.


Nghĩ đến điều này, Mạnh Thiệu Phong không tự chủ có phản ứng. Cơ thể có phản ứng là bản năng của con người.


Cảm giác bị nhìn như vậy rất là khó chịu. Rõ ràng bản thân ăn mặc chỉnh tề, nhưng bị nhìn như vậy giống như mình không mảnh vải che thân đứng trước mặt Mạnh Thiệu Phong. “Nhìn cái gì, cẩn thận tôi móc mắt anh ra. Có phương pháp gì thì nói thẳng.”


“Vợ tôi, đương nhiên không còn là xử nữ nữa. Nếu em vẫn là xử nữ, thì không phải là vợ anh.” Mạnh Thiệu Phong nói như thế.






Truyện liên quan