Chương 1-2: Anh là chủ nhà - 2
Ô tô chầm chậm dừng lại trước cửa một nhà hàng sang trọng, vốn là sẽ ăn tại nhà hàng món Âu thế nhưng An Kì Khâm lại nói rất nhớ mùi vị truyền thống cho nên mới ghé qua đây. Thẩm Quân đối với quyết định này của anh trong lòng liền tràn ngập cảm thích.
Ngô Thừa nhìn người đàn ông tuấn tú từ trong xe bước ra lập tức khuôn mặt biến dạng, đầu óc có thắc mắc thế nhưng không tìm được Thẩm Quân. Căn bản là cô sớm đã chui vô toilet rồi.
Trước cửa nhà hàng lúc này có tới gần trăm người, phần đông là nhân viên công ti và nhân viên nhà hàng, nhìn vào cũng thật là quá khoa trương đi.
Lúc Thẩm Quân từ trong nhà vệ sinh bước ra lại tình cờ gặp Tô Hiểu Lệ bạn học đã lâu không gặp.
“ Hiểu Lệ, cậu càng ngày càng xinh đẹp a!”
Tô Hiểu Lệ hai mắt long lanh nhìn cô, giọng điệu rất vui vẻ:
“ Thẩm Quân, lâu không gặp rồi, thời gian qua sống có tốt không?”
Cô hào sảng vỗ vai bạn học:
“ Không sống cùng gia đình, rất tốt.”
Trên gương mặt Tô Hiểu Lệ thoáng một nét buồn khó hiểu. Một lúc sau mới lên tiếng:
“ Cậu còn bướng bỉnh sao? Mình...bây giờ quả thật rất...hối hận...”
Cô nghe mấy lời này thật sự có cảm giác người đối diện là giả mạo bởi trước đây Tô Hiểu Lệ đừng bảo là nói, đến nghĩ cùng chưa từng có hai từ này trong từ điển. Lúc này vì lí do gì lại hối hận?
Thẩm Quân vốn là định hỏi rõ nguyên do lại thấy phía đối diện một người đàn ông đi tới. Tô Hiểu Lệ vừa nhìn thấy người đàn ông này trên mặt liền xuất hiện căng thẳng, ánh mắt phức tạp nhìn cô:
“ Chồng mình tới rồi, khi khác gặp lại.”
Thẩm Quân quan sát người kia, dáng vẻ cũng gọi là rất tuấn tú đi, thế nhưng lại không khiến cô có một chút ngưỡng mộ. Hương thuốc lá ngày một đậm hơn, cô quay sang Tô Hiểu Lệ không hỏi gì nữa, nhè nhẹ gật đầu:
“ Được, khi khác gặp lại.”
Thẩm Quân đi ngược chiều, lúc đi ngang qua người đàn ông không hiểu vì sao có cảm giác anh ta đang nhìn mình, thế nhưng cô không chú ý lắm một mực bước thẳng.
Ngô Thừa suốt buổi tìm kiếm cuối cùng cũng thấy cô dáng vẻ lơ đễnh bước vào liền tức giận:
“ Thẩm Quân, cô bỏ đi đâu vậy?”
Thẩm Quân lúc này mới sực nhớ ra nhiệm vụ của mình liền quên mất Ngô Thừa hai tai đang xịt khói mà chạy đi tìm An Kì Khâm, anh ta lúc này lại bỗng dưng biến mất.
Điện thoại không ngừng vọng lại giọng nói ngọt ngào:“ Thuê bao qúy khách hiện không liên lạc được, xin qúy khách vui lòng gọi lại sau.” An Dĩ Dĩ không hề bắt máy.
Thẩm Quân vừa đi vừa cố gắng liên lạc, kết quả đụng trúng một người đi ngược chiều. Hỏa nộ của cô không ngờ lại bùng phát lung tung, một chốc liền thui đối phương thành thịt nướng:
“ Tên kia, đi đứng kiểu gì vậy, đường lối rộng sao nhất thiết đâm vào tôi?”
Anh nghe cô nói liền dở khóc dở cười. Rõ ràng là cô vô cớ đâm vào anh lại còn trách mắng. Cái này không phải vừa ăn cắp vừa la làng sao? Anh đối với thái độ này chỉ im lặng. Cô gái này quả thật không hề thay đổi tính cách này.
Hai anh em nhà họ An bỗng dưng biến mất hại cô ra nông nỗi này cô thật muốn xé xác ngay bọn họ. Trong mắt Thẩm Quân cô xưa nay vốn chưa từng xem trọng hai chữ “thục nữ”, bình thường “ăn to, nói lớn”, đối với người không vừa mắt liền rõ ràng thể hiện. Cái này là đối đầu với bà nội Diêu Hà và em nuôi Thẩm Chiêu Lệ a, rất kích thích.
“ Giám đốc Nguyên, thực xin lỗi, là do chúng tôi sơ xuất...mong anh rộng lượng bỏ qua...”
Sặc, một tiếng giám đốc Nguyên từ miệng Ngô Thừa vừa thốt ra cô liền nhìn thấy rõ ngày tháng sau này của mình sẽ rất khó sống. Đầu óc ngu ngốc này sao lại “biết” chọn người tức giận như thế?
Anh bề ngoài đang rất nghiêm túc thảo luận cùng mấy nhân viên trong công ti nhưng thực ra là đang thích thú gặm nhấm dáng vẻ hối lỗi của cô, trong lòng lại càng nảy sinh ý muốn trêu chọc. Thế nhưng trước hết phải đưa cô về gần một chút, như vậy ngày tháng về sau đều có thể trêu chọc rồi.
Bữa tiệc miễn cưỡng gọi là kết thúc êm đẹp, thế nhưng cô cả buổi cũng không có tâm trạng ăn uống, lúc này dạ dày biểu tình cũng chỉ có thể ăn tạm gói mì cá vàng Kokomi mà thôi. Xem ra thân hình cô sẽ rất có tìềm năng trở thành người mẫu a.
Anh đang ngồi trên salon, mở latop ra, sắp xếp vài thứ tài liệu, nghĩ lại dáng vẻ cô liền có chút dịu dàng. Căn phòng trước mặt khép nhẹ, đó là căn phòng do chính anh thiết kế dành cho người con gái anh yêu.
Điện thoại đổ chuông. An Kì Khâm một giọng hối thúc:
“ Nguyên Hạo, xuống mở cửa cho mình.”
Anh trái ngược lại, rất điềm tĩnh, rất từ từ trả lời:
“ Về đi, ai bảo cậu dám qua mặt mình?”
phũ phàng đuổi thẳng.
An Kì Khâm khuôn mặt trưng đầy khổ sở, chỉ tiếc là anh không có nhìn thấy. Anh ta trước khi rời khỏi còn thật “uất ức” hét to: “ trọng sắc khinh bạn“. Lại tiếc rằng anh “cố tình” không nghe thấy.
Cô nửa đêm thức dậy, on face đăng một cái tus:
Forever Alone: “ Hic hic, thà đâm đầu vào tường còn hơn.”
Forever Love: “ sao vậy?”
Fa:“ Sắp thất nghiệp rồi?”
Fl: “ Vì sao?”
Fa: “ Tôi mắng sếp trước mặt sếp...”
Fl: “ ngàn like”
Fa: “ Ngàn ngày ăn mì gói ý.”