Chương 1-4
“ Thất Thất, ở đây sao ?”
Thất Thất từ bên trong lương đình ló ra, “ nương, con ở trong này !” chỉ thất một đội ngũ khổng lồ hướng lương đinh đi lại, Thất Thất cũng đã tập thành thói quen, mỗi khi nương xuất hiện, phía sau đều kéo theo một đống người.
“ Thất Thất, tại sao lại chạy loạn như vậy ?” Phu nhân nhẹ nhàng chất vấn, “ Diễm Nhi cũng không quản được con, nếu không phải con chạy loạn, lần trước cũng không rơi vào trong hồ….”
“ Phu nhân !” Nha hoàn bên người phu nhân nhẹ nhàng kêu một tiếng, đánh gãy lời thao thao bất tuyệt của vị phu nhân sắp khóc.
“ A, nhìn xem, ta lại đã quên…đến đây, Thất Thất, ta đã phái một người đến đây, về sau nàng sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn của con.” Nói xong, lão mụ phía sau vung tay, một người đi lên.
“ Phu nhân, tiểu thư !” Người vừa đến nhẹ nhàng thi lễ.
Phu nhân nhẹ nhàng “ ân” một tiếng, nói : “ Dực Chi, nàng chính là chủ tử về sau mà ngươi cần hầu hạ, cố gắng cho tốt, hiểu chưa ?”
Thân hình Dực Chi nhẹ nhàng phúc một cái nói : “Phu nhân yên tâm, Dực Chi chắc chắn bảo hộ tiểu thư an toàn, tuyệt đối không để xảy ra nửa điểm sai lầm.”
Phu nhân thấy vậy vừa lòng gật đầu, xoay người nhìn Thất Thất dạy bảo, “ Thất Thất, Dực Chi một thân võ nghệ, về sau sẽ không cần lo lắng con sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nàng ta sẽ bảo hộ con không rời một tấc.”
Thất Thất nhíu mày, nhìn về phía nha hoàn có thân hình lược hiến cao lớn. Bộ dáng thật là cử mĩ, chính là….
“ Nương, lần trước con bị trượt chân xuống hồ, không phải là có người muốn hhaijcon…hơn nữa….” Thất Thất vừa ngắm Dực Chi liếc mắt một cái “ cũng không cần tìm một người Gay đối với con bảo hộ một tấc cũng không rời đâu !”
“ Gay !” mọi người giật mình, “ có ý tứ gì ?”
“ Chính là tên nửa nam nửa nữ này đây !” Thất Thất chỉ vào Dực Chi nói.
“ Hồ nháo.” Phu nhân khinh xích một tiếng, sau đó lại thở dài đau thương, “ si nhi, si nhi ! Dực Chi, Thất Thất khi còn nhỏ đã mắc bệnh nặng, liền biến thành bộ dạng như bây giờ, tiểu thư về sau liền kính nhờ ngươi ra sức chiếu cố ! ai nha !”
“ Dạ.” Dực Chi gật đầu.
Thấy mọi người đều dùng ánh mắt thương hại nhìn mình, Thất Thất trừng lớn đôi mắt nhỏ, hét lớn : “ ta mới không phải ngu ngốc ! Người nãy rõ ràng là nam giả nữ mà…Uy ! chẳng lẽ các người đều không nhìn ra sao ? hắn là nam, nam !” Thấy mọi người đều có biểu tình không tin, Thất Thất trong lòng cười khổ, không thể nào, chẳng lẽ chính nàng thật sự không thể phận rõ được đàn ông đàn bà sao ?
Bên này nàng gấp đến độ giơ chân, bên kia cũng chỉ là tiếng thở dài không ngừng, tiểu thư thật sự là càng ngày càng ngốc, ngay cả nam nữ cũng không thể phân biệt được, si nhi a !
“ Dực Chi ! cố gắng chiếu cố tiểu thư thật tốt, có chuyện gì không hiểu có thể hỏi Diễm Nhi, ai nha!” Phu nhân thất vọng nhìn thoáng qua Thất Thất, xoay người mang theo đoàn người ly khai.
Nhìn mẫu thân mang theo đoàn người chậm rãi biến mất, chỉ còn lại cái gã gay kêu là Dực Chi đnag cúi đầu đứng bên cạnh nàng, Gay ! Thất Thất run sợ một chút, nàng vì sao lại gọi hắn là gay ? Quên đi, không nghĩ nữa ! Thất Thất tức giận đến quay quai hàm, xoay người trở lại lương đình ngồi xuống, tiếp tục ngẩn người.
Dực Chi cũng đi theo nàng vào lương đình, lẳng lặng đứng một bên, quả nhiên một tấc cũng không rời nha.
Thất Thất không kiên nhẫn, trừng mắt liếc hắn một cái, “ Uy ! rõ ràng ngươi là nam, vì sao lại muốn giả nữ chứ !”
“ Tiểu thư, nói đùa, Dực Chi rõ ràng là thân nữ nhi a!” Dực Chi cúi đầu, lẳng lặng nói.
Hừ lạnh một tiếng, thực nghĩ nàng ngu ngốc sao. Đằng khởi đứng lên, đi đến trước mặt hắn, tay hướng ngực hắn sờ soạng….
Dực Chi buông mâu, ánh mắt phức tạp nhanh chóng thay đổi, khi tay Thất Thất chạm đến thân thể hắn, thân người hắn cứng đơ nhưng vẫn chưa di động.
A ? mềm, thực sự có ngực a ! Nàng run sợ một chút, lại cẩn thận sờ sờ, nhu nhu, nhiều điểm , chạm chạm, giống như so với nàng còn lớn hơn nha ! Ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nghi hoặc nhìn về phía Dực Chi—khuôn mặt rất đẹp, da thịt vô cùng mịn màng, cặp môi vi mân, lông mi hơi hơi nhăn lại, đôi mắt trong suốt sáng ngời, giờ phút này lại đang không nháy mắt nhìn đôi tay nhỏ bé của Thất Thất đang nhu nhu sờ sờ trên ngực, ánh mắt mặc dù nhìn có vẻ trầm tĩnh không gợn sóng, Thất Thất lại nhạy cảm theo gương mặt đó cảm giác được một chút quỷ dị, có một chút thâm thúy có thể làm người khác hồn xiêu phách lạc.
Khi Diễm Nhi xuất hiện bên ngoài đình nhìn thấy chính là một màn tình cảnh ái muội — hai tay Thất Thất vuốt bộ ngực Dực Chi, đầu ngẩng lên, vẻ mặt si mê nhìn Dực Chi. Nàng biến sắc, “ Tiểu thư, người….”
Thất Thất quay đầu mỉm cười, “ Diễm Nhi, ngươi đã đến rồi !” nhưng tay vẫn không rời ngực người ta, lại quay đầu nhìn Dực Chi cười cười, ánh mắt ngừng ở yết hầu của hắn nhìn nhìn vài lần, rõ ràng là có hầu kết nha, nghĩ rằng che đi thì nàng không nhìn ra sao ? hắc hắc, nàng khẽ cười hai tiếng, rốt cục buông tha người ta, lui lại phía sau hai bước, sau đó xoay người bước xuống lương đình, “ Diễm Nhi, ta đói bụng !”
“ A…di…tiểu thư, một canh giờ trước không phải người mới ăn sao ?” Hơn nữa là sức ăn bằng một ngày thường của nàng.
“ Ta đói bụng !”
“ Tốt, chúng ta đi ăn cơm.” Diễm Nhi khinh hống nói.
Còn lại Dực Chi ngơ ngác đứng ở bên trong lương đình, nhifnt heo bóng dáng dần dần biến mất của hai người, ánh mắt thâm trầm nhưng có thể phun ra lửa, hắn nghiến răng nghiến lợi, nhu nhu chính ngực của mình, hắn lại bị ….lại bị tức ch.ết hắn mà ! Đây là cái nhiệm vụ quái quỷ gì, đã giả trang thành nữ không nói, lại còn bị một cái tiểu bạch khó coi sờ lui sờ tới a!
Bỗng dưng hắn nhớ tới thân phận hiện tại, ức chế xúc động có thể bóp ch.ết người, phi thân đến hướng hai nàng biến mất chạy đi.