Chương 44: Mảnh vỡ kí ức (1)
Những ánh nắng gay gắt của buổi trưa khiến người khác phải khó chịu, trên con đường nhỏ một cô bé khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ thì thấy những người mặc áo đen, đi qua đi lại như tìm kiếm thứ gì đó làm cô bé có chút sợ hãi. Cô bé ánh mắt lơ đãng nhìn về phía trong hẻm, thấy một người con trai khuôn mặt đầy mồ hôi. Cùng lúc đó cậu con trai cũng đưa mắt nhìn về phía cô bé như muốn nói gì đó. Bé như hiểu ý, nhìn cậu cười híp mắt. Lúc này một tên mặc áo đen bước lại chỗ bé hỏi
- Cháu bé, cháu có thấy một bé trai tầm 9 tuổi?
- Dạ có, anh ấy chạy về phía kia.
Bé chỉ tay về phía ngược lại con hẻm, một người đàn ông mặc đồ đen ra lệnh rồi tất cả đều chạy theo hướng đó. Cô bé nở nụ cười tươi rói, nhưng bên trong tràn đầy sự chế giễu: ngu ngốc! Vậy mà đi tin lời một đứa con nít. (ôi! Đây là đứa bé mới 5 tuổi?) Bất quá bé không để ý nha, cô bé nhanh chóng chạy đến chỗ cậu con trai kia, cô bé mỉm cười hỏi
- Anh trai, anh có sao không?
- Cảm ơn em.
- Không có gì, mà tay anh đang bị thương sao?
Cô bé nhìn về phía cánh tay đang chảy máu của cậu lo lắng hỏi.
Cậu bé như nhận ra sự lo lắng trong mắt bé, liền lên tiếng an ủi
- Không sao.
- Chắc đau lắm.
Cô bé vừa nói vừa lục lọi trong cặp mình, một hồi tìm kiếm thì không thấy đâu hết. Cô bé ảo não bỏ cặp qua một bên, cậu nhìn thấy cười cười hỏi
- Sao vậy?
Cô bé lắc đầu rồi xé một bên váy của mình, cậu nhìn cô bé một cách kinh ngạc. Cô bé quỳ đầu gối xuống đất rồi tập trung băng bó vết thương cho cậu. Bé nói
- Sẽ rất đau, anh ráng chịu lát nha!
Khuôn mặt bé nghiêm túc chưa từng thấy, cậu bé nhìn gương mặt ửng đỏ vì nằng kèm theo vài giọt mồ hôi trên mặt cô bé liền vươn tay ra dịu dàng lâu đi. Cô bé mím chặt môi, một lúc sau cũng băng bó xong. Cậu bé mỉm cười nói
- Cảm ơn, anh là Mạc Tử Bắc, còn em?
- Em tên Huyên, Vương Tử Huyên.
- Tên em đẹp lắm, tên đẹp cũng như người vậy.
Mạc Tử Bắc vuốt mái tóc đen của Vương Tử Huyên nhẹ nhàng nói. Được anh khen, cô bé cười híp cả mắt
- Em phải về rồi.
Nói rồi, Vương Tử Huyên đứng lên phủi phủi đầu gối, đang định quay đi thì khựng lại. Cô bé nhìn anh nói
- Anh đang bị thương a, không thể bỏ anh lại đây được.
- Anh "ổn". Chưa kịp nói ra thì Mạc Tử Bắc thấy cô kéo tay anh nói
- Đi, em đưa anh về nhà em. Nhà em rất an toàn nha~
- Được.
Mạc Tử Bắc gật đầu, anh đứng dậy đi theo sau cô bé. Thật ra vết thương này so với mấy lần trước vẫn còn nhẹ a, bất quá anh không thể để tiểu thiên thần mất vui nha.
Đi được một lúc, phía trước liền hiện lên một căn biệt thự màu trắng. Vương Tử Huyên nhìn anh vui vẻ nói
- Đó là nhà của em.
Nói xong cô bé kéo tay Mạc Tử Bắc về phía trước. Đến trước cổng đã có người chờ sẵn.
- Mẹ.
Vương Tử Huyên buông tay anh ra chạy nhanh về phía trước, Mạc Tử Bắc có chút mất mát đi về phía trước. Mẹ Vương thấy bé con của mìn chạy nhanh đến liền lo lắng giang tay ra đón lấy
- Cẩn thẩn nào bé con, coi chừng ngã.
- Mẹ, mẹ xem con đưa ai đến.
Cô bé từ trong lòng mẹ Vương ngẩn đầu ra nhìn về phía anh nói. Mẹ Vương có chút lo lắng nhìn về Mạc Tử Bắc nói
- Cậu là?
- Anh ấy là bạn con, tên là Tử Bắc. Anh Tử Bắc, còn đây là mẹ em.
Vương Tử Huyên giới thiệu hai người xong liền kéo tay anh vào nhà miệng nhỏ khẽ nói
- Trời rất nóng nha, em đưa anh vào nhà.
Mẹ Vương nhìn bé con chỉ biết lắc đầu, sau đó cũng bước vào. Hi vọng bé con không chọn nhằm người...
Vương Tử Huyên dắt anh lên phòng mình, là con gái nhưng cô bé không thích màu hồng mà lại thích màu trắng, nên trong phòng bé hầu hết mọi thứ đều lấy màu trắng làm chủ đạo. Mạc Tử Bắc nhìn căn phòng có chút ngạc nhiên, không phải con gái đều thích màu hồng sao.
- Bảo bối, sao em lại chọn màu này làm màu chủ đạo? Không phải con gái đều thích màu hồng sao?
Cô bé rất tự nhiên thay đồ trước mặt anh, sau đó bĩu môi leo lên ngồi trên đùi anh nói
- Màu hồng rất bánh bèo, Huyên thích màu trắng trang nhã nha, còn anh Tử Bắc thì sao?
Vương Tử Huyên cũng không để ý đến cách xưng hô của Mạc Tử Bắc rất tự nhiên làm mọi việc trước mặt anh, như hai người đã biết nhau lâu rồi.
Mạc Tử Bắc lúc đầu có chút kinh ngạc đối với hành động của tiểu bảo bối này, nhưng anh cũng không có cảm giác bài xích. Liền thuận tay ôm eo bé nói
- Anh cũng thích màu trắng.
Vương Tử Huyên không nói gì liền dựa vào lòng ngực anh, hai mắt nặng trĩu. Mạc Tử Bắc nhìn bộ dạng đáng yêu của cô bé không kiềm chế được hôn nhẹ lên mặt cô bé.
- Ưm, Huyên muốn ngủ a~
Mạc Tử Bắc buồn cười trước hành động dễ thương của cô, anh muốn đặt bé xuống giường nhưng lại bị bé ôm chặt. Anh chỉ biết thở dài rồi ôm cô bé vào lòng rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ, trên môi vẫn nở nụ cười.
Mà mẹ Vương đứng ngoài cửa thấy vậy liền mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại xuống bếp nấu cơm. Bé con dậy sẽ thấy đói nha, không thể bỏ đói bé con được.