Chương 48: Mảnh vỡ kí ức (5)
Tối hôm đó, Mạc Tử Bắc đang ngồi trên ghế đọc sách kinh tế. Lâu lâu anh ngước lên nhìn khuôn mặt buồn ngủ của Vương Tử Huyên thì buồn cười.
- Huyên.
- Dạ?
Cô bé ngước mặt lên nhìn anh.
- Buồn ngủ thì đi ngủ đi.
- Không chịu.
Cô bé lắc đầu nguầy nguậy, cố mở to mắt ra. Bé cảm thấy kì lạ, lúc trước cứ mỗi tối đến là bé tỉnh hơn bao giờ hết, nhưng bây giờ bé buồn ngủ ríu cả mắt lại không dám ngủ, sợ khi tỉnh lại anh đi mất.
- Lại đây.
Mạc Tử Bắc đặt cuốn sách xuống bàn, tay ngoắc ngoắc cô bé lại. Vương Tử Huyên từ giường trườn xuống đi đến bên anh.
Anh ôm bé ngồi lên đùi, vuốt nhẹ tóc bé nói
- Ngủ đi.
- Không chịu, Huyên ngủ anh sẽ đi mất.
- Ngoan, anh sẽ không đi đâu hết.
- Anh hứa?
Vương Tử Huyên nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.
- Hứa.
Thấy câu trả lời chắc chắn của anh bé mỉm cười rồi rút đầu vào lòng ngực của anh, nhanh chóng trong ngực anh truyền đến hơi thở đều đều. Mạc Tử Bắc cười nhẹ, ôm cô bé đặt lên giường chính mình ôm bé chìm vào giấc ngủ, trên môi treo một nụ cười hạnh phúc.
Ba năm sau
Vương Tử Huyên năm nay đã tám tuổi, cô đã trưởng thành hơn so với năm trước.
Cô mỉm cười ngước lên nhìn anh đang dựa vào gốc cây hai chân dũi ra cho cô gối.
Mạc Tử Bắc cảm thấy có người nhìn liền cúi đầu xuống, bốn mắt chạm nhau, anh mỉm cười vuốt mặt cô hỏi
- Làm sao vậy?
Giọng anh dịu dàng như lá mùa thu rơi, khiến cô bị cuốn hút. Cô nhìn anh hồi lâu rồi nói
- Không có gì, chỉ là em rất vui.
- Vui?! Có thể nói cho anh nghe không?
- Nhưng, anh Tử Bắc, em muốn hỏi anh một chuyện.
- Được.
- Sau này trưởng thành có phải anh sẽ cưới vợ mà không cần Huyên nữa không?
- Tại sao em lại hỏi vậy?
Mạc Tử Bắc nhướng mày, thú vị hỏi lại cô
- Vì mấy bạn trong cô nhi viện nói vậy, họ nói sau này lớn lên anh sẽ không cần Huyên nữa.
- Không có, anh sẽ dùng cả đời này chăm sóc em. Sau này có cưới vợ cũng chỉ cưới mình em.
Anh nửa thật nửa đùa nói, Vương Tử Huyên vui vẻ nói
- Anh đã nói không được nuốt lời, sau này chỉ được ở bên cạnh em.
- Được. Vậy bây giờ nói cho anh biết, em vui gì được không?
- Em vui vì có thể ở bên anh mãi mãi.
- Ừ, anh cũng vậy.
Cả hai không nói gì, im lặng nhìn về phía biển. Bây giờ họ không cần gì cả, chỉ cần được ở bên đối phương là được.
Mạc Tử Bắc tay vuốt lên mái tóc mềm mại của cô, anh khẽ gọi
- Huyên.
- Dạ?
- Đợi sau này lớn lên, anh sẽ cưới em. Cả đời này, ngoài em ra anh sẽ không cưới ai hết.
- Vâng.
Vương Tử Huyên cười, mắt cô đã đỏ lên. Đừng nghỉ cô mới tám tuổi mà không biết gì, cô biết chứ đó là anh đang cầu hôn cô nha. Cô thấy hạnh phúc.
Mạc Tử Bắc nhìn xuống khuôn mặt đỏ ửng của cô, không kiềm chế được hôn xuống đôi môi mềm mại kia. Vương Tử Huyên mở to mắt kinh ngạc nhìn anh, môi mấp máy
- Anh...T...ử... Bắc...ưm~
Anh không bỏ qua giây phút nào, nhân cơ hội cô mở miệng anh đưa đầu lưỡi vào càng quét khoang miệng của cô. Môi của bảo bối thật mềm và ngọt nha. Mạc Tử Bắc tham lam hút hết mật ngọt của cô, một tay ôm lấy eo Vương Tử Huyên, một tay giữ lấy gáy của cô.
Khuôn mặt cô đỏ ửng, hàn lông mi run run hép hờ. Anh nhìn khuôn mặt phong tình của cô không nhịn được mà hôn sâu hơn, Vương Tử Huyên cũng vòng tay qua hong ôm lấy anh đáp trả nụ hôn. Được cô đáp trả anh cực thoải mái trong lòng a.
Một lúc sau, khi cảm thấy bảo bối anh thở không được nữa mới lưu luyến buông ra, kéo theo một sợi chỉ bạc lấp lánh. Vương Tử Huyên thở hổn hển, khuôn mặt đỏ lên như gấc vì xấu hổ vùi vào ngực anh. Mạc Tử Bắc cười cười, tay vuốt lưng cô, giúp cô thuận khí.
Vương Tử Huyên đập nhẹ vào ngực anh nói
- Anh...lưu manh.
- Haha...bảo bối, em thật dễ thương.
Anh vừa nói vừa xoa lấy bàn tay đang đỏ lên vì đánh anh.
- Có đau hay không? Hả?!
- Không có!
Vương Tử Huyên lắc đầu nhìn anh.
Anh áp trán mình lên trán cô, anh nhìn cô đầy sủng nịnh nói
- Bảo bối, anh yêu em.
Nói xong anh hôn nhẹ lên môi cô sau đó rời khỏi, Vương Tử Huyên cười hạnh phúc ôm lấy anh, khẽ nói
- Em cũng vậy, Tử Bắc.
Mạc Tử Bắc ôm lấy cô vào lòng, anh nhìn thiên hạ của mình mà mỉm cười. Có lẽ cả đời này, việc anh không hối hận là gặp được cô và yêu cô.
"Bảo bối, anh yêu em, rất yêu, rất yêu em"
Hiện tại, hay tương lai, anh vẫn sẽ mãi mãi yêu em. Bảo bối! Em là vô giá của anh.
************
Nam Cung Hạo Thiên nhìn khuôn mặt lúc khóc lúc cười của cô liền nhíu mày. Có khi gương mặt cô còn đỏ ửng lên khiến anh tưởng cô bị sốt làm anh bị doạ sợ.
Nhưng khi anh nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của cô thì đau lòng không thôi, rốt cuộc cô đã trải qua những gì mà trong mơ cũng khóc?
Nam Cung Hạo Thiện dịu dàng lâu nước mắt cho cô, anh khẽ nói
- Ngoan, đừng khóc, anh sẽ đau lòng.