Chương 15: Tìm Gái 2

Ngọc Trinh nghe xong lời Tổng Giám đốc nói, miệng nhỏ mở lớn, hai mắt trợn trừng.
Nhìn điệu bộ này khiến cho Trương Tam Phong phần nào thoải mái hơn một chút, cậu cũng không muốn mất thêm thời gian để trêu chọc cô nàng này.


“Nói đùa với em thôi. Vào việc chính, anh muốn tìm kiếm một huấn luyện viên võ thuật. Tốt nhất là tuyển thủ đã từng thi đấu ở các giải quốc gia.”
“Dạ dạ... Không đuổi việc em là được. Mà anh kiếm huấn luyện viên làm gì, đằng nào anh chả sắp ch.ết rồi?”


Trương Tam Phong mặt mày đen kịt lại hắng giọng nói: “Đấy là việc của anh mày. Tiền bạc không thành vấn đề, nội trong tối nay phải có người đấy biết không.”
Ngọc Trinh: (~ ̄▽ ̄)~
“Còn không mau đi tìm ngay đi!”


Nhìn cái bộ mặt đáng ghét của cô nàng, Trương Tam Phong quát một tiếng rồi liền tắt điện thoại.
“Xì! Cái thằng cha ch.ết tiệt. Gọi gái thôi mà còn đòi yêu cầu cao như thế mà cái gì. Đúng là sở thích biến thái mà!”


Ngọc Trinh làu bàu dùng xe công vụ rời khỏi công ty, một mạch hướng tới thiên dường Trần Duy Hưng tìm người.
Trong sân nhỏ nhà Trương Tam Phong.
Trương Tam Phong mặc một thân quần áo thể thao rộng rãi và bắt đầu vận động làm nóng cơ thể.


Hai thanh vũ khí lạnh cũng được mang ra để tập vung vẩy cho quen tay. So với kiếm thì cậu vẫn ưu thích sử dụng rìu hơn, đặc biệt cây rìu CF này được thiết kế vô cùng ngầu lòi bá bạo.


available on google playdownload on app store


Hơn nữa tích thực dụng của rìu cao hơn kiếm rất nhiều. Đơn cử như trong chiến đấu, rìu không chỉ có sức sát thương cao mà còn có khả năng phá phòng thủ. Sau chiến đấu thì chặt cây đốn củi, phá cửa cái gì đều thuận lợi hơn kiếm rất nhiều. Thế nhưng kiếm cũng không phải hoàn toàn vô dụng, trong nhiều trường hợp thì nó sẽ có tác dụng riêng của nó.


Việc luyện tập vũ khí, ngoài vũ khí ra thì bia ngắm, hình nộm là thứ không thể thiếu.
Mấy khối thân cây xanh si Trương Tam Phong xin được ở nhà hàng xóm đối diện được sử dụng làm bia cho cậu luyện bổ củi.
Phập!
Lưỡi rìu CF sắc bén găm sâu vào khúc cây, và nó...
Mắc kẹp luôn ở đó.


“Này không ổn rồi. Có lẽ nên chuyển qua chơi gạy bóng chày.”
Đang đánh nhau với zombies mà vũ khí bị mắc kẹt lại như thế này thật không ổn. Mất vũ khí, thậm trí là mất luôn cả mạng.


Suy cho cùng thì gậy bóng chày tương đối tối ưu hơn, nếu lực lượng đủ lớn, chỉ cần một gậy là đủ để đánh trấn thương sọ não hoặc trực tiếp gãy luôn cột sống cổ của zombies luôn.
“Nhưng mà mình vẫn thích dùng rìu hơn.”


Trương Tam Phong vô cùng xoắn xuýt việc vũ khí sau này của bản thân, thế nhưng cậu là một người có lý trí. Đam mê mà không thực tế thì cũng chỉ có thể xếp lại sau.


Đổi lại thành một cây gậy bóng chày, Trương Tam Phong chuyển sang thân cây lộc vừng trồng bóng mát trước cửa nhà Đặng Thùy Dương là bia tập đánh.
Bộp! Bộp! Bộp!...


Mỗi một cú vung gậy đều là toàn lực, thân cây lộc vừng vì thế mà liên tục vang lên những âm thanh va chạm chắc nịch, vỏ cây cũng bong chóc ra một mảng lớn.


Đang khí thế bừng bừng nện thân cây. Bỗng từ trong nhà truyền tới tiếng thét đầy giận dữ nhưng giọng nói lại mười phần khả ái hoàn toàn không có nửa điểm hung ác.
“Thằng đầu hói nào kia! Mày không cho ai ngủ trưa à!”


Trương Tam Phong đánh đập cây lộc vừng quên cả trời đất bị tiếng hét kia làm cho giật mình. Cậu nhìn qua thì nhận ra Đặng Thùy Dương mặc một thân quần áo ngủ màu hồng phấn, tay phải dơ cao chiếc dép bông kiểu dáng gấu trúc hùng hổ chạy ra ngoài cổng.
“Anh Phong!?”


Bốn mắt nhìn nhau, tình cảnh có điểm lúng túng.
Trương Tam Phong họ nhẹ mấy tiếng cười nói: “Xắp tới giờ ăn cơm tối rồi, anh qua gọi em dậy. Còn nhớ buổi hẹn tối nay không?”


Đặng Thùy Dương khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cô nàng chỉ hận không có cái hố nào để mà nhảy xuống. Cuối cùng cũng chỉ có “Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách”.
Nhìn theo bóng dáng đã biến mất vào trong nhà, Trương Tam Phong gãi gãi mái đầu địa trung hải cười khổ.


“Phải mau trong chữa khỏi bệnh mới được.”


Xem thời gian đã gần tối, cũng không thể đứng trước cổng nhà người khác mà phá phách được nữa, Trương Tam Phong quyết định đi cắt tóc xong trở về nhà tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi. Cơ thể vừa mới chuyển biến tốt một chút, không nên quá sức, phải hiểu “Giục tốc bất đạt”.


Vì đầu hói cả mảng lớn nên chẳng còn kiểu tóc nào phù hợp, Trương Tam Phong dứt khoát cua trọc lóc.


Thời tiết gần tết âm lịch về tối bắt đầu trở lạnh, không thể tùy ý mà ra sân giếng tắm, Trương Tam Phong đun mười ấm nước siêu tốc đổ đầy vào chiếc chậu thau. Tắm rửa qua loa cho sạch mồ hôi trên người rồi cậu thay một bộ quần áo ngủ thoải mái, trèo lên ghế sofa nằm lướt xem nhiệm vụ Vạn Giới.


Nhiệm vụ (E) [Đổi mới sau 4:32:43]
Robinson ngoài đảo hoang: Sống sót tối thiểu một tháng ở hoang đảo [Người tham gia 10/10]
World War II: Giết ch.ết tối thiểu mười tên lính Đức Quốc Xã [Người tham gia 50/50]
....


Có rất nhiều nhiệm vụ tốt đều đã chiếm hết danh ngạch. Trương Tam Phong tính toán sơ sơ thấy số lượng người chơi hạng E cũng phải tới một ngàn người.
“Không biết bọn họ là người ở đâu? Có cùng một tỉnh với mình hay không?”
“Bất quá cũng không liên quan tới bản thân.”


Vừa mới tắt giao diện bảng nhiệm vụ, bên ngoài cổng nhà Trương Tam Phong vang lên động cơ ô tô. Một lát sau xuống xe có hai cô gái, bọn họ một mạch tiến thẳng vào trong nhà của cậu.
Ngọc trinh dẫn theo một cô gái trẻ tuổi khác trong bộ đồ võ phục màu trắng đai đen hồ hởi gọi.


“Tổng Giám đốc ơi, tìm được người rồi! Đúng yêu cầu của anh luôn nhé.”
Trương Tam Phong nghe được tiếng thư ký gọi, cũng vội vàng chạy ra đón tiếp vị huấn luyện viên.
Thế nhưng...
“Ngọc Trinh! Đây là sao?”


Trương Tam Phong chỉ tay vào cô gái trẻ đẹp chỉ mặc duy nhất một bộ võ phục khiến để lộ ra khẽ rãnh sâu mê người tạo ra bởi bộ ngực thiếu nữ đôi mươi tròn trịa căng mọng mà hỏi.
Cậu đâu có yêu cầu cô ta đi tìm ả đào. Cái mà cậu muốn là huấn luyện viên dậy võ thuật!


Trông thấy ánh mắt đầy giận dữ của Tổng Giám đốc, Ngọc Trinh hơi rụt cổ lại giải thích.
“Cô gái theo yêu cầu của anh cơ bản là không thể tìm được, nên là em mới nghĩ ra là anh muốn chơi Cosplay. Anh cứ yên tâm đi, đây là rau sạch á. Ẻm ấy bán thân để lấy tiền chữa bệnh cho em trai.”


“Không nghe phò kể chuyện, không nghe nghiện trình bày!” Trương Tam Phong gằn giọng lên.
Điều này khiến cho cô gái được Ngọc Trinh dẫn đến vô cùng ủy khuất, đôi mắt to tròn long lanh nước như sắp khóc.


“Ài~ Thôi được rồi, Ngọc Trinh đưa cô ấy về. Số tiền đã thỏa thuận thì cứ trả đi, dùng tài khoản của anh.”
Ngọc Trinh cũng biết mình đã làm sai, hai cô gái nhanh chóng lên xe ô tô và rời đi.
Còn lại một mình Trương Tam Phong đứng ở trong sân nhìn theo mà lắc đầu thở dài.






Truyện liên quan