Chương 19: Alive 3
“Vậy? Em tên là Sunny? Là người nước ngoài sao?”
Kong nhìn thẻ tên trước ngực nữ cảnh sát hỏi. Cậu cũng hơi tò mò vì sao cô lại sử dụng tên tiếng anh mà không phải tiếng Hàn. Thêm vào vốn hiểu biết của cậu về ngành cảnh sát sẽ không cho người có quốc tịch nước ngoài làm nhân viên.
Như biết được nghi hoặc của Kong, Sunny mỉm cười đáp: “Ba mẹ của em đều là người Hàn, nhưng sinh em ra ở Mỹ nên mới lấy cái tên này á.”
“À mà Oppa tên là gì vậy?”
Kong nghe thấy Sunny gọi mình thân mật như vậy cũng thấy hơi ngượng.
Oppa là một đại từ xưng hô của người con gái dành cho người con trai nhiều tuổi. Và đúng là hiện tại nhìn ngoại hình của cậu cũng phải cỡ hai mươi mấy tuổi, lớn hơn nữa cảnh sát Sunny ít nhất một hai tuổi.
Ngoài ra cách xưng hô thế này cong mang ý nghĩa yêu thương, rất thân mật, biểu đạt sự tôn trọng của người con gái với người con trai mình thích rất nhiều.
“Không phải chứ? Nhanh như vậy đã có tình cảm rồi!”
Bất quá là do Kong nghĩ nhiều thôi.
“Anh tên là oppa, à không phải! Là Kong.”
Sunny thấy được sự lúng túng kia cũng nhoẻn miệng cười một tiếng, nụ cười tự nhiên rạng rỡ dường như làm không khí hòa hoãn đi rất nhiều.
Vì thế mà Kong cùng với Sunny trò chuyện với nhau tương đối tự nhiên.
Hai người hỏi han trao đổi với nhau về cuộc sống, sở thích, công việc... Nhằm xây dựng độ thiện cảm kéo gần quan hệ. Còn chuyện gia đình, tuyệt nhiên không có nhắc tới nửa điểm.
Hiện tại đã là tận thế, bản thân còn lo chưa có xong, huống chi là người thân, không biết sống ch.ết ra sao. Nói tới lại khiến lo lắng bất an.
Ngồi một lúc, bỗng nhiên bụng của Sunny kêu lên ùng ục.
“Em đói sao?” Kong nhìn thoáng qua hỏi.
Sunny gật gật đầu đáp lại, cô là một kiểu người ăn ngay nói thật, rất trọng tình cảm.
Kong bảo cô ngồi ở ghế chờ, rồi chạy tới tủ bếp lấy một hộp mỳ, nửa trái táo cùng một chai nước suối.
Điện nước của thành phố vẫn còn cung cấp. Thế nên việc đun một ấm nước nóng chỉ mất có mấy chục giây, lại hãm mỳ mấy chục giây nữa đã có thể ăn được.
Nữ cảnh sát Sunny gắp vắt mì lên, miệng nhỏ chu lên thổi phù phù, ăn đến là vui vẻ.
Thế mới nói “Một miếng khi đói bằng một gói khi no”.
Sunny ăn chớp nhoáng cái đã sạch sẽ tô mỳ, đến một chút nước cặn cũng không còn. Lại thêm nửa trái táo, một bình nước suối nữa thì cuối cùng cô nàng mới thỏa mãn nằm dựa người ra ghế sofa xoa xoa cái bụng đã căng lên một vòng.
“Đã no chưa? Muốn ăn thêm bánh quy nữa không?”
Kong một bên thu dọn bát đũa trêu một câu, ấy thế mà cô nàng này lại muốn ăn thật. Cậu vội vàng cười trừ một cái, coi như chưa hề nói gì.
Nói đùa đâu, thực phẩm thiếu thốn, cậu còn muốn sống hơn một tháng nữa a.
“Thôi, em qua phòng chị anh lấy quần áo thay rồi nghỉ ngơi đi.”
“Em biết rồi. Cảm ơn Oppa. Chúc anh ngủ ngon...”
Cũng chẳng phải thật là nhà mình nên Kong không kiêng dè gì cho Sunny sử dụng phòng của chị gái. Còn cậu thì trở về phòng mình khóa trái cửa lại, không tiếp tục ngủ ở phòng khách nữa.
Trời về đêm, cả khu chung cư đều yên tĩnh đến rợn người. Bên trong phòng, Kong nhàn rỗi ngồi mở máy tính lên coi một lát xem tài liệu học tập của nước bạn so với nước nhà có gì khác biệt hay không.
Kết quả là...
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Cũng không có hàng triệu sinh linh bị ch.ết đi trong tay Kong.
Ngày thứ 2!
Buổi sáng bảy giờ.
“Với thông tin chúng ta có cho tới nay, thì nhiễm trùng máu do vết thương hoặc vết cắn từ những người bạo loạn là nguyên nhân duy nhất để nhiễm bệnh. Vậy nên hãy cố gắng tránh bị cắn bởi người nhiễm bệnh.”
“Một người bị lây nhiễm, phát ra các triệu chứng bạo lực và ăn thịt người. Khả năng thể chất, khứu giác, và thính giác của họ đặc biệt được tăng cường, người dân nên chú ý không nên gây ra những tiếng ồn lớn hay việc sử dụng các loại nước hoa có mùi hương mạnh.”
“Một số người cho rằng họ là con người, mở cửa sổ hay cửa ra vào. Nhưng bọn họ đã không còn là con người...”
Kong cùng với Sunny ngồi ở phòng khách, vừa ăn sáng vừa coi thông báo ở trên ti vi.
Cũng may đài ti vi sử dụng sóng vệ tinh, vì thế mà ngồi trong nhà vẫn có thể cập nhật được các thông tin quan trọng ở các địa phương, thành phố khác.
“Đại dịch zombies đã lan rộng ra khắp cả nước rồi.”
Sunny thấy thế vội an ủi: “Oppa, anh đừng có bi quan như vậy chứ. Trước lúc đi làm nhiệm vụ tối qua, em nghe được trưởng quan nói rằng quân đội đã được triển khai. Một khu an toàn đang được thiết lập. Có lẽ nhất nhanh thôi đội cứu hộ sẽ tới giải cứu chúng ta.”
“Mong là bọn họ nhanh lên một chút. Lượng thức ăn hiện tại nhiều nhất cũng chỉ đủ cho hai chúng ta dùng trong vài ngày nữa mà thôi.”
Đây là lời nói thật, nhưng không hoàn toàn đủ. Về lượng thực phẩm tích trữ ở trong balo đồng hồ, chỉ khi bất đắc dĩ Kong mới đụng vào, còn không thì cố gắng ăn uống tiết kiệm chỗ đồ ăn ít ỏi trong tủ bếp.
[Các bạn đọc thấy giải trí thì hãy thích (like) chương, tặng đề cử, tạo động lực cho mình nhé.]
[Cố gắng ngày mai sẽ hoàn thiện Map này he he...]
[Cảm ơn bạn Corona444 đã đóng góp ý tưởng. Thực sự gợi ý này vô cùng hợp với thế giới Alive. Rất muốn gửi tới cho bạn một thứ gì đó để cảm tạ. Bất quá, khi nhìn bốn xung quanh căn phòng nhỏ đơn sơ thấy chẳng có gì cả. Thôi thì đã là một tác giả nghiệp dư, vậy sẽ gửi tặng một nhân vật trong Map tiếp theo.]
[Mọi yêu cầu về ngoại hình, tính cách, giới tính, độ tuổi... bạn có thể gửi tới tài khoản zalo hoặc trực tiếp comment vào phần bình luận. Rất mong nhận được sự phản hồi sớm nhất của bạn trong hai ngày tới.]