Chương 23: Train To Busan 1
Bên trong trạm tàu điện ngầm.
Lúc này có một nam thanh niên đầu tóc rối bù xù hớt hải lôi kéo một người đàn ông đã ngoài ba mươi mặc vest đen đang bế một bé gái chạy vội lên trên tàu cao tốc.
Bị kéo theo chạy vội vã một đoạn dài, cuối cùng thì người đàn ông kia cũng không nhịn được mở miệng nói: “Cậu Kim, không cần phải vội thế đâu.”
Người thanh niên được gọi là cậu Kim có thân phận thật là một người chơi, biệt danh Corona444, cũng chính là người đã kích phát nhiệm vụ cấp D lần này. Thế nhưng điều đó cũng không phải mong muốn của hắn.
“Quả thực con mẹ nó số con rệp mà!”
Corona444 cũng là một người tham gia nhiệm vụ sống sót chờ tới khi quân đội tới giải cứu. Bất quá xuất thân của hắn tại thế giới Alive có một chút đặc thù, làm một nhân viên trong sở nghiêm cứu dưới lòng đất của tổ chức X.
Vì thế mà hắn biết được một bí mật kinh thiên động địa.
Nguồn gốc của đại dịch này chính là do tổ chức X đã gây nên nhằm thử nghiệm đặc tính của virus, cũng như là tìm kiếm những người sống sót để nghiên cứu tác động của virus ảnh hưởng tới họ.
Và cả cái thành phố trên đảo cách xa đất liền hoàn toàn bị phong bế cũng như cách biệt với thế giới bên ngoài, những gì chiếu trên ti vi hoàn toàn dàn dựng. Chính phủ quốc gia còn lờ mờ có liên quan mật thiết tới tổ chức X.
Sau khi thu thập đủ bằng chứng vật chứng thì hắn lập tức sử dụng thuyền trốn vào thành phố Seoul tìm đại sứ quán Mỹ. Những tưởng sẽ kiếm được đánh giá cấp S, thập trí là cấp SSS trong truyền thuyết thì...
Biến cố xảy ra. Tổ chức X thình lình tràn vào tấn công đại sứ quán, giết ch.ết toàn bộ những người ở đây cực kỳ dã man. Corona444 trốn trong thùng rác mới may mắn thoát được một kiếp, thế nhưng ống đựng virus đã bị hắn đánh vỡ trong quá trình trốn chạy.
Thế là đại thảm họa mới xảy ra trên khắp Đại Hàn Dân Quốc. Nhiệm vụ cấp D được hệ thống buông xuống nhằm bổ cứu sửa chữa sai lầm này, hắn liền bị cưỡng chế tham gia.
Ngồi trên ghế chờ tàu chạy, Corona444 nghĩ lại cuộc đời của mình không khỏi cảm thấy trạnh lòng.
“Đúng rồi! Có một cô gái nhiễm bệnh lọt lên trên tàu. Phải nhanh chóng tìm lấy cô ta.”
Đáng tiếc là cho dù hắn có biết trước được kịch bản, nhưng kế hoạch luôn sẽ không theo kịp diễn biến. Không chỉ có một người nhiễm bệnh leo được lên tàu, mà là năm người, ở năm toa khác nhau.
Corona444 chưa kịp hành động gì thì tàu đã chạy. Hắn và toàn bộ hành khác đều bị nhốt lại cùng với năm con zombies.
Ở khu nhà vệ sinh toa 11. Cô gái mà hắn muốn tìm đang nằm trên sàn, không ngừng lên cơn co giật. Một nữ nhân viên của tàu đang đi kiểm tr.a giữa các toa thì phát hiện ra được cô gái này.
Thấy được người dưới đất đang dãy dụa co giật, nữ nhân viên không hề suy nghĩ nhiều mà liền chạy tới kiểm tra.
“Thưa cô? Thưa cô, cô có sao không?”
“Thưa cô, cô sao vậy?”
Nhưng dù có gọi thế nào thì người dưới đất cũng không hề có phản hồi. Nữ nhân viên cũng không hề có nghiệp vụ y tế, chỉ có thể gọi bộ đàm thông báo lên trưởng tàu: “Một ca khẩn cấp ở toa 11!”
“Có một hành khách đang lên cơn co giật, xin được trợ giúp...”
Nhanh chóng báo cáo tình hình hiện tại cho nhân viên y tế của tàu xong, nữ nhân viên tiếp tục lung lay gọi cô gái kia: “Thưa cô? Cô nghe được tôi chứ?”
“Phải làm sao đây?”
Nữ nhân viên hoảng hốt rối hết cả lên khi thấy cô gái kia bỗng nhiên ngừng co giật, bất động tựa như đã ch.ết.
“ch.ết... ch.ết người rồi...”
Điều này làm cho nữ nhân viên phát hoảng, đang lóng ngóng chỉnh lại bộ đàm để gọi lại thì sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng răng rắc vặn vẹo của xương cốt. Nữ nhân viên không tự chủ được từ từ quay đầu lại nhìn.
Grừ... Grào!
Chỉ thấy ngay trước mắt là một hàm răng trắng đang chảy rãi dòng dòng bất ngờ chộp thẳng tới cái cổ của nữ nhân viên.
Ahhh!
Một tiếng la thất thanh vang lên vì sự đau đớn. Nữ nhân viên hoảng sợ bỏ chạy, nhưng cô gái kia vẫn bám chặt lấy không buông, hàm răng không ngừng ghim sâu vào trong cổ. Hai tay hai chân cô gái bám chặt lấy nữ nhân viên tựa như một con đỉa đang hút máu.
Nữ nhân viên vừa rên rỉ thống khổ vừa cố hết sức để gỡ cô gái kia ra khỏi người mình. Cũng không biết từ lúc nào đã tiến sâu vào bên trong toa tàu, nơi mà đang có cả một đội bóng chày đang ngồi.
“Gì vậy?”
“Hai người kia đang làm trò gì?”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Diễn phim sao?”
Nhóm cầu thủ bóng chày và các hành khách xung quanh rì rầm hỏi. Bất quá, câu trả lời rất nhanh được gửi đến bọn họ bởi hai con zombies đã hoàn toàn chuyển hóa xong.
Grào!
Thảm họa trên chuyến tàu sinh tử đã chính thức được bắt đầu.
Corona444 đang đi các khoang tàu để tìm kiếm cô gái bị lây nhiễm thì thấy một nam nhân viên nét mặt tràn đầy kinh sợ chạy về hướng ngược lại, vừa đi anh ta vừa hô hào thúc dục những người còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Mau lên! Mọi người chạy mau đi!”
“Đứng dậy mau!”
Nhận ra mình đã chậm, Corona444 không nói lời nào cũng quay đầu thục mạng chạy.
Ahhh....!
“Ôi chúa ơi!”
“Cái quái gì vậy!”
“Những người kia bị điên rồi sao?”
Các toa tàu hỗn loạn vô cùng. Người người chạy trốn sô đẩy lẫn nhau. Những người ở toa khác thì vẫn ngơ ngác không hiểu gì, hiếu kỳ đứng nhìn về phía sau.
Corona444 chạy tương đối nhanh, thoáng cái đã vượt lên dẫn đầu dòng người.
Bỗng nhiên hắn bắt gặp sếp của mình cũng đang ưỡn cổ lên hóng hớt phía đằng sau. Thấy vậy hắn cũng cuống lên gào lớn.
“Chạy ngay đi sếp!”
[Quên không báo trước với các bạn hữu. Chủ nhật là ngày nghỉ nên sẽ không đăng chương nhé.]
[Do mốc thời gian của hai bộ phim khác nhau là khác nhau. Vậy nên phần này sẽ không hoàn toàn giống trên bản điện ảnh.]