Chương 25: Train To Busan 3

Lão trung niên doanh nhân khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, lão ta lách người rời đi khỏi toa.
Những người còn lại, ai nấy đều sốt ruột gọi điện thoại, kể cả Seok Woo cũng nhận được điện thoại của mẹ mình.


Corona444 biết được chuyện gì, hắn ta chỉ lặng lẽ nhìn sếp mình như dại ra, từ từ buông thõng điện thoại xuống.
Ở trong đại dịch zombies này, bất cứ lúc nào cũng sẽ có nguy hiểm tiềm tàng, ch.ết chóc sẽ trở nên vô cùng thường thấy.


Con tàu tốc hành cứ tiếp tục đều đều di chuyển, băng qua nhà ga Cheonan đầy ch.ết chóc.
Vô số người chạy trốn đuổi theo đập cửa tàu mong rằng nó sẽ mở ra, thế nhưng con tàu vô tình lướt qua qua mặc cho bọn họ bị bè lũ zombies đuổi giết.


Đi qua các khu dân cư, trên đường phố hỗn loạn ngổn ngang xe ô tô đâm vào nhanh. Những đám cháy bốc khói đen nghịt đầy trời làm cho những hành khách ngồi trên tàu đầy bàng hoàng.


“Kính gửi các công nhân. Hiện đang có nổi loạn ở các thành phố lớn, điều này đã gây ra nhiều thương vong giữa nhân dân và cảnh sát. Các vụ nổi loạn dẫn tới đóng cửa các thành phố lớn, kẻ nổi loạn đang nỗ lực hủy hoại cũng như chiếm đoạt tài sản chính quyền.”


“Chính vì vậy, chúng ta đang rơi vào trạng thái nguy cấp. Nhưng nhờ sự phản ứng nhanh chóng của chính phủ, rất nhiều cuộc nổi loạn đã bị ngăn chặn.”
“Các công dân. Xin hãy tỉnh táo trước những lời đồn vô căn cứ, và ở yên trong nhà để giữ an toàn...”


available on google playdownload on app store


Nhìn trên màn hình ti vi người đang phát biểu kia khiến cho Corona444 không khỏi khịt mũi coi thường.
“Đã là giờ phút nào rồi còn biên lời nói dối?”
“Hừ... Có thể thay đổi được cái con khỉ gì chứ?”
“Giấy còn có thể gói được lửa hay sao?”


Những hành khách trên tàu sau khi chặn lại cánh cửa ngăn cách đám zombies ở toa sau thì bắt đầu di tản lên các toa trên. Vì phía trước quá đông người nên nhóm của Corona444 đành phải dừng lại ở khoang nối giữa hai toa mà chờ đợi.
Được một lúc lâu, loa thông báo trên tàu lại vang lên.


“Xin hãy chú ý. Tàu sẽ dừng ở ga Daejeon. Quân đội đã dàn trận ở đó, họ sẽ bảo đảm an toàn cho đoàn tàu. Vậy nên khi tới nơi, xin mọi người hãy rời tàu.”
“Xin được nhắc lại. Ga Daejeon là trạm cuối cùng.”


Seok Woo nghe xong thông báo, anh ta nghĩ nghĩ một lúc xong đưa balo cho Corona444 nói: “Cậu Kim, trông Soo An giùm tôi một lúc nhé.”
“Sếp cứ yên tâm.” Hắn cũng đáp lại một tiếng để cho anh ta yên tâm chạy qua toa sau gọi điện thoại.
Người chồng to con cũng đứng bên cạnh không nhịn được hỏi Soo An.


“Này. Anh ta là ai? Bố cháu à?”
“Vâng.” Soo An mở to đôi mắt tròn xoe ngước lên đáp.
“Bố đẻ sao?”
“Vâng.”
Corona444: “...”
“Thằng nhóc kia, nhìn tôi vậy là sao. Chỉ là tò mò thôi mà.”
Nói xong người chồng lại tiếp tục hỏi Soo An: “Bố cháu làm nghề gì?”


Soo An ngây thơ thật thà, hỏi gì đáp đấy: “Bố cháu là giám đốc tài chính ạ.”
“À~ Giám đốc tài chính.”
“Vâng.”
“Có mà thứ đồ quỷ hút máu...”
Mặc dù nói khá nhỏ, nhưng cái giọng ồm ồm kia thì ai cũng nghe thấy được.


“Đừng có nói như vậy trước mặt con bé.” Người vợ bực mình đánh chồng mình ngăn cho anh ta không tiếp tục nói linh tinh nữa.
“Dạ, không sao đâu. Đó là điều mọi người vẫn nghĩ.” Dường như đã khá quen thuộc với tình huống như vậy, cô bé tỏ ra không có chuyện gì trả lời.


Không khí có chút lúng túng, cũng may người vợ là một phụ nữ thông minh, cô liền vội móc ra một gói đồ ăn trong túi xách rồi nói lảng sang chuyện khác.
“Cháu có muốn ăn một chút không?”


Corona444 cũng chẳng có hứng thú xen vào, từ khi chơi dại làm thay đổi độ khó của nhiệm vụ, hắn ta rất là an phận thủ thường, cứ làm theo cốt truyện mà hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.


Nhưng mà nghĩ lại, nhiệm vụ cấp D này cũng quá là đơn giản rồi. Chỉ cần theo sát, bảo vệ tốt an toàn của đứa bé Soo An này là được.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua. Đoàn tàu đã đến tới ga Daejeon.
“Không có ai cả.”
“Nơi này yên ắng quá.”
“Đã đến Daejeon chưa?”


“Sao không có ai vậy.”
Tiếng bàn tán xôn xao cửa những hành khách còn sống sót khi nhìn thấy khung cảnh hoang vắng của ga tàu qua khung cửa kính.
Toàn bộ sân ga trống trơn không một bóng người.
Hành khách lục tục xuống tàu, Seok Woo cũng dẫn theo con gái rời đi. Corona444 thấy vậy thầm hô không ổn.


Bây giờ hắn mới hiểu vì sao đây là nhiệm vụ cấp D rồi.
Seok Woo hoàn toàn không nghe lời khuyên ở lại tàu, mà cứ một mực dẫn con gái tiến vào trong nhà ga. Hắn cũng không thể đánh ngất anh ta rồi tống nhốt vào trong tàu được.
Bởi vì hắn không có cái năng lực đấy.


Corona444 không thể cách quá xa cô bé Soo An hơn mười mét. Chưa kể là bên trong nhà ga tràn ngập zombies, cô bé có được bảo đảm an toàn hay không cũng là một ẩn số.
“ch.ết tiệt!”


Cắng răng một cái, Corona444 vội vàng đuổi theo, trên đường còn không quên lượm nhặt trang bị chống bạo động của lực lượng cảnh sát để tự vũ trang cho bản thân.
Đoàn người đi thang cuốn từ từ tiến nhập vào trong nhà ga.


Xung quanh khắp nơi đồ vật ngổn ngang bừa bãi. Dọc được đi đều thấy rào chắn với dòng chữ cảnh báo khu vực cấm.
Seok Woo nhân lúc mọi người không để ý liền dẫn con gái rẽ vào bên trong một hành lang khác hướng đi với đoàn người.


Thế nhưng con gái Soo An đứng lại không tiếp tục đi theo, thấy vậy anh ta nhẹ giọng gọi: “Đi nào con.”
“Đi đâu ạ?” Bé Soo An nghiêng đầu không hiểu hỏi.
Seok Woo ngoái lại sau lưng như đang tìm ai đó đáp: “Chúng ta đi lối này.”
“Chỉ chúng ta thôi ạ?”
“Ừ, đi nhanh nào.”


Anh ta gấp ừ một tiếng nhanh tay kéo lấy tay con gái, toan rời đi thì phát hiện ra người đàn ông vô gia cư không biết từ lúc nào đã lại gần.
“Có chuyện gì sao?”
Chỉ thấy ông ta giọng lắp bắp cứ chỉ chỉ tay: “Tôi.. Tôi cũng đi lối này.”
“Sảnh chính đằng kia kìa. Đi theo mọi người ấy.”


Mặc kệ cho Seok Woo nói, người đàn ông vô gia cư vẫn tiếp tục đi vào hành lang: “Tôi đi với cậu. Tôi đã nghe hết cuộc điện thoại kia rồi. Họ sẽ đưa hai người đi, những người khác đều phải chịu cách ly.”
Vừa nghe xong Soo An liền phản ứng, cô bé rất thông minh, có lẽ đã biết được điều gì.


“Không sao đâu, Soo An.”
“Con sẽ nói cho mọi người biết.”
Soo An vừa nói vừa chạy đi, Seok Woo vội giữ con gái lại: “Con không phải làm thế.”
“Có chứ ạ!”
“Kệ người ta đi! Chúng ta đi một mình thôi!” Anh ta giữ chặt hai cánh tay Soo An, lớn tiếng.


Con bé nức nở nói: “Bố lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân. Thế nên mẹ mới bỏ đi.”
Từng câu từng chữ như vô hình khảm nạm lên trái tim của người bố Seok Woo.


Bất quá không để cho anh ta nói gì thì người đàn ông bỗng nhiên hô lớn lên và chạy đi khi nhìn thấy có bóng người ở cuối hành lang.
“Này! Chúng tôi ở đây!”
Seok Woo sợ gã ta sẽ phá hỏng kế hoạch của mình cũng đổi theo.


Vẫn luôn ẩn nấp ở gần đó, Corona444 biết được tình huống không ổn liền chạy ra bảo hộ Soo An đang đứng một mình.






Truyện liên quan