Chương 44: Hoang Đảo Sinh Tồn 13

Ăn xong bát mì khoai tây với thịt bò đóng hộp xong thì Kong mới nhận ra bản thân đã nghĩ nhầm về quản gia Hùng, ông bác dù sao cũng đã chăm sóc theo dõi cậu lớn lên, tình cảm thân nhân hiển nhiên là có.


Chỉ là do lần trước mời ông bác cùng nhau lên thuyền phao thì lại nhận được lời từ chối, sau đó khiến cho Kong rấy lên lòng cảnh giác.
“Cậu chủ còn đói không? Nấu thêm bát nữa nhé?”
Quản gia Hùng từ trên khuôn mặt hiện lên sự quan tâm không hề giả trân.


Kong cảm thấy nên tiết kiệm đồ ăn đóng hộp, sau này có dịp thì lấy ra ăn cho đỡ thèm, dù sao cũng sẽ phải đợi ở trên hoang đảo một thời gian dài.
“Không cần nấu thêm đâu bác Hùng. Gom hết đồ đóng hộp bỏ vào trong balo đi, chỗ thức ăn này nên để dành.”


“Được được... Bác đi làm ngay.”
Trong khi chờ quản gian Hùng thu gom thực phẩm, Kong hóa thân thành quan chỉ huy, chỉ huy mọi người thu thập toàn bộ những vật có thể di chuyển được cho lên thuyền phao để vận chuyển lên trên đảo.


Về việc chờ cho du thuyền trôi dạt vào bờ biển bãi đá ngầm thì cậu cũng không có suy nghĩ nhiều, cái này có quá nhiều biến số, làm chắc ăn chắc vẫn tốt hơn.
Kong chèo thuyền phao qua lại giữa hai nơi đến tận hoàng hôn vẫn chưa xong.


Chiếc du thuyền đang có xu hướng trôi theo hướng khác nên cậu phải thả mỏ neo và dùng rất nhiều dây để neo nó lại vào một tảng đá.
Còn về năm người mới tới đảo được Kong phân công vận chuyển đồ đạc từ bờ biển mang vào trong căn cứ trước khi thủy chiều lên...


available on google playdownload on app store


Công việc có nhiều người sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Việc nặng có ba người đàn ông khuân vác, việc nhẹ có bốn nữ sinh làm.
Đoàn người nối đuôi nhau theo con đường mòn mang theo vật tư trở về khu căn cứ.
Bữa tối đã tới.


Lúc này bảy người quây quần xung quanh đống lửa ở trong căn cứ và thưởng thức bữa ăn thịnh soạn do đầu bếp chuyên nghiệp chế biến.
Quả nhiên người trong nghề ra tay, mấy thứ rau dại bình thường cũng trở thành sơn hào hải vị.


Ba cô gái trong nhóm nhạc của Tô Mộc Tranh ăn như hổ đói. Cũng không thể trách họ được, bị lưu ở trên du thuyền bữa có bữa không nhiều ngày thì ai cũng như thế thôi.
“Cậu chủ. Thật không ngờ nha, nơi này hoàn toàn là tự tay cậu xây dựng?”


Quản gia Hùng nhìn ngó bốn xung quanh khu căn cứ tấm tắc khen không thôi.
Bốn phía xung quanh có rào gỗ che chắn, công trình bên trong thập phần đầy đủ. Từ đây suy ra chắc hẳn hai người sinh hoạt trên đảo không hề khổ sở như ông bác đã nghĩ.


Đến ngay cả tên đầu bếp Adam cũng nhìn cậu với con mắt khác, sự coi thường đã biến mất mà thay thế bằng một sự tôn trọng tựa như hai người cùng chiến binh kính nể nhau.


Có cơ hội trò chuyện trong bữa tối, Kong cũng biết được tên Adam này không chỉ là đầu bếp nổi tiếng, hắn ta còn là một chuyên gia sinh tồn hoang dã. Hắn có vốn hiểu biết vô cùng phong phú về các loại thực vật hoang dã, cũng như cách thức chế biến chúng để có được mỹ vị cao nhất.


Cho nên Kong dứt khoát trao quyền đảm nhiệm cơm nước cho Adam.
“Nếu anh có kinh nghiệm cao như thế thì từ nay trở đi anh sẽ đảm nhiệm cơm nước của khu căn cứ.”
“Việc đó là điều hiển nhiên, dù sao tôi cũng là đầu bếp.” Adam sảng khoái chấp nhận.
Kong quay sang những người khác và hỏi.


“Còn ba cô, có kỹ năng, năng khiếu gì không?”
Cô gái tóc vàng tên Mai dường như rất sợ hãi Kong sau chuyện trên du thuyền. Cô ta hơi run run nói: “Em không biết nấu ăn... Nhưng nếu anh bảo em làm gì thì em sẽ làm nấy, kể cả ngủ với anh cũng được. Chỉ cầu mong anh đừng bỏ rơi em.”


Hai cô gái khác cũng ríu rít phụ họa, ý tứ đại khái cũng giống với Mai. Chỉ cần cho bọn cô ăn uống thì muốn lên giường lúc nào cũng được.


Giờ khắc này Kong bỗng nhận ra trong nhóm bốn cô gái, Tô Mộc Tranh quả thực là rất đặc biệt, cô nàng vào trong giới showbiz cũng có vài năm, chưa hề bị quy tắc ngầm. Có lần này bị ép buộc lên du thuyền cũng không biết lý do là gì.
Về phần ba cô gái kia mời chào, Kong hoàn toàn không thèm liếc mắt.


Nữ sắc. Suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt, máu mủ tanh hôi. Là cái bẫy luân hồi đau khổ vô lượng kiếp, sa chân vào lục dục biết bao giờ mới thoát khỏi?
Như là cao nhân đã giác ngộ đồng dạng, Kong vô cảm nhìn ba cô gái chậm rãi nói.


“Cần lao vi tiên thủ. Năng cán dĩ đắc thực. Vô vi thực thổ địa. Thực cức thế cho nhanh.”
“Ba người các cô từ ngày mai nghe theo chỉ đạo của Tô Mộc Tranh. Bắt đầu học tập thanh lý cỏ dại, giặt rũ quần áo, rửa chén bát các loại.”


Nói xong Kong cũng mặc kệ ba cô gái có nghe hiểu hay không, cậu dẫn theo Tô Mộc Tranh trở lại nhà gỗ để nghỉ ngơi.
Tô Mộc Tranh mặc dù vẫn luôn sinh hoạt chung với Kong nhưng mà trước kia là chỉ có hai người, lúc này nhiều ra mấy cặp mắt vẫn khiến cho cô nàng đỏ mặt thẹn thùng.


Những người còn lại tự mình dựng tạm lều trại mà qua đêm, còn nếu không cả dựng được thì chui vào trong nhà tắm, nhà vệ sinh mà ngủ tạm. Cái này thì Kong cũng không quản được, cũng không có dự tính tới sẽ có thêm người tới trên đảo mà chuẩn bị xây thừa ra căn nhà gỗ. Mà có biết cũng không có dư thời gian, để có được quy mô căn cứ như hiện tại cũng đã không có dễ dàng gì rồi.


Tô Mộc Tranh đi vào trong nhà gỗ dưới ba đôi mắt đầy ngen ghét đố kị của ba cô gái. Ba người bọn họ từ lúc lên đảo cũng đã biết được ở nơi đây muốn được sống thoải mái nhất định phải lấy được lòng của cậu chủ tập đoàn.
[Đồng Bằng Sông Hồng. Ngày 14 Tháng 3 Năm 2021.]


[Phần hoang đảo này nếu dàn trải ra cũng phải mấy chục chương. Như thế thì dài quá rồi, vì vậy tui sẽ đẩy nhanh tình tiết cho mau kết thúc.]






Truyện liên quan