Quyển 2 - Chương 13: Manh mối
“…Thất bại, kế hoạch mai phục lần này hoàn toàn thất bại, bởi vì có kẻ nằm vùng tiết lộ bí mật nên cả kế hoạch hoàn toàn thất bại…. Tử vong tổng cộng 71 người, trong đó, thành viên chiến đấu tinh nhuệ 14 người, thành viên nội vi 2 người, thất bại vô cùng nghiêm trọng, tổ chức kẻ phản nghịch trong nước Czech hoàn toàn tê liệt…”
“…Thất bại, buông bỏ hòn đảo X ở Azores, toàn bộ căn cứ ở đó đã bị nhiễm virus T, kế hoạch thất bại, số người tử vong…”
“…Thất bại, từ bỏ trợ giúp đội đặc nhiệm ở Bắc Cực, xác nhận toàn bộ thành viên đã hóa thành quỷ hồn, kế hoạch thất bại, tất cả hi sinh…”
“Đủ rồi, đừng nói ‘kế hoạch thất bại’ nữa… Cậu ấy so với chúng ta còn đau khổ hơn. Trong số chúng ta, cậu ấy… là người coi trọng đồng đội nhất, giàu tình cảm nhất, cho nên… đừng nói…”
“Thế nhưng, Lăng… Ta biết hắn là người đau khổ nhất, khó chịu nhất, nhưng thất bại chính là thất bại, đây là điều không thể trối cãi…”
“Lý, ngươi!”
“Sở Hạo? Ngươi làm sao vậy?”
Tiếng một người nam tử vang lên đánh thức hắn, Sở Hạo phát hiện ra mình không ngờ vừa rồi lại thất thần, trong đầu nhớ về quãng thời gian khi còn ở địa cầu. Người vừa gọi tỉnh hắn chính là Trương Hằng.
“Không sao, chỉ là nhớ lại một số chuyện cũ…” Sở hạo day day mi tâm, khẽ mỉm cười đáp.
Trương Hằng kỳ quái thoáng nhìn qua Sở Hạo: “Hả? Là chuyện gì vậy? Chẳng nhẽ trước kia ngươi từng có kinh nghiệm đi vào đường cống thoát nước à?”
Sở Hạo cũng không trả lời mà chuyển đề tài: “Nói đến cống thoát nước… Trương Hằng à, ngươi không biết chứ khi ta lên mạng tìm hiểu tư liệu về thế giới này đã tr.a được một số thứ rất thú vị.”
Trương Hằng lập tức bị hấp dẫn hỏi: “Hử? Thứ gì thú vị? Nói ta nghe một chút…”
(Quả nhiên… tính cách tên này siêu cấp tò mò.)
Sở Hạo mỉm cười: “Vampire xuất hiện là do một trận bệnh dịch lớn. Vào một ngày của năm 2009, trận dịch đó bắt đầu bùng phát, mà ngọn nguồn của nó tựa hồ chính là thành phố này đây. Người bị lây bệnh sẽ sợ ánh sáng mặt trời, lửa, bạc, triệu chứng như thế na ná bệnh chó dại. Nhưng những người đó không đánh mất thần trí, chỉ là sinh thêm cái tật thích hút máu người. Người bị hút máu không bao lâu cũng nhiễm bệnh và trở thành vampire.”
Trương Hằng nghe thấy mùi ngon liền vội vàng hỏi tiếp: “Sau đó thế nào? Chuyện gì xảy ra nữa?”
Dịch bệnh xuất hiện vô cùng đột ngột, người bị nhiễm không biến thành cái loại Zombie như trong phim mà chỉ sợ ánh sáng mặt trời thôi, dáng vẻ không khác gì nhân loại bình thường. Hơn nữa bọn họ còn có thể phản lão hoàn đồng, miễn dịch với hầu hết các loại bệnh tật khác. Chính vì như thế, phạm vi lây lan vốn đã được kiểm soát nhưng giới đương quyền cao tầng lại ngầm phóng túng cho nó tiếp tục lan tràn, nhất là mấy tên mắc bệnh nan y và tuổi già sắp ch.ết thì lại càng tích cực. Do đám người đó phối hợp với nhau nên dư luận cũng bị đè ép xuống. Chỉ trong vòng hai ba năm, xã hội loài người nhanh chóng chuyển biến thành xã hội vampire như những gì đã thấy trong Daybreakers. Trong giai đoạn ấy, nhân loại sẽ chỉ bị đồng hóa chứ không có vụ thành lập trại ‘bò máu’ như bây giờ, khá là hòa bình. Cho nên có thể thấy, số lượng vampire tăng lên vì trận bệnh dịch thì ít mà do dục vọng của giới cao tầng lại cực nhiều.”
Sở Hạo mỉm cười, trong nụ cười đó thoáng hiện chút đùa cợt: “Mà thực ra có một vấn đề không được nhắc tới trong phim, đó là lai lịch của loại virus gây bệnh, nó đến từ đâu, hơn nữa… Uhm, lúc trước ta không nói cho những người khác nghe chuyện này, khi ta tìm kiếm trên internet thì thấy ở những thành phố vampire khác, hệ thống cống thoát nước của bọn họ đều rất bình thường. Cảnh sát và quân đội còn định kỳ tiến vào các đường ngầm để thanh lý người thoái hóa. Mà chỉ duy nhất cái thành phố chúng ta đang đứng đây là không như vậy… Cống thoát nước to lớn dị thường, chính sách của quân đội khác biệt, từ trong phim cũng có thể nhận ra điều ấy. Thậm chí đến cuối cùng, khi số lượng người bị thoái hóa quá nhiều, giới lãnh đạo mới cho thanh lý những kẻ lẩn trốn ở tầng trên, song việc đi sâu vào bên trong lại không thấy ai nhắc tới. Chẳng biết ngươi có để ý không nhưng công ty huyết dịch nơi Edward đang làm chính là cơ sở sản xuất máu lớn nhất thế giới. Tại sao lại như vậy?”
Trương Hằng nghe xong mà sững sờ, hắn tò mò hỏi: “Tại sao?”
Sở Hạo mỉm cười buông tay nói: “Ta cũng không biết, cho nên mục tiêu lần này của chúng ta là kiếm điểm đệ nhất, hoàn thành nhiệm vụ đứng thứ hai, sau cùng… ta muốn tr.a ra rốt cục trong đường cống ngầm này có cái gì, ngọn nguồn của trận bệnh dịch thần bí kia đến từ đâu, đây đều là những điều ta muốn biết.”
Trương Hằng suy nghĩ một chút rồi đột nhiên hỏi: “Nói lại chuyện lúc trước, tại sao ngươi lại chọn ta đi cùng? Ta rất ngạc nhiên đấy. Đừng giải thích rằng do ta có bản năng sát thủ gì đó, trên thực tế, tên J kia, cả Ares nữa đều có kỹ năng lợi hại hơn ta. Hơn nữa ngươi là pháp sư, vậy thì càng cần có chiến sĩ cận chiến đi cùng bảo vệ mới phải. Còn ta là cung thủ, chúng ta tạo thành tổ hợp sẽ chịu nguy hiểm rất lớn. Cho nên, ngươi vì sao lại chọn ta?”
“Bởi vì vận may của ngươi.”
Sở Hạo thản nhiên nói: “Vận may của ngươi không tốt, nhưng nếu nhìn từ góc độ khác thì có thể coi rằng nó đang bảo vệ ngươi, khiến ngươi không thể ch.ết được. Theo ta biết, ngươi vì có thể kiếm nhiều tiền hơn nên sẵn sàng tiếp nhận một số nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm. Ví dụ như vụ hành thích tên chính khách ở sân bay là một trong số đó. Nhưng cho dù những nhiệm vụ ấy có nguy hiểm, đáng sợ đến đâu thì ngươi cũng chưa từng gặp nạn khi thi hành bao giờ. Nhiều nhất là nhiệm vụ đó thất bại mà thôi. Bằng không ta vì sao lại chọn ngươi đi trộm cái va li mật mã kia chứ? Công ty ấy thực ra là một bộ phận ngoại vi của tổ chức C. Tổ chức bọn ta đã mất không biết bao nhiêu đặc công tinh nhuệ ở đó rồi. Chỉ có mình ngươi vận khí tốt đến đáng sợ mới vào ra được chỗ như thế…”
“C, tổ chức C?”
Trương Hằng đột nhiên la hoảng, ngón tay run run chỉ vào Sở Hạo: “Tổ chức C! Ngươi biết nó là tổ chức C mà còn dám phái người vào trộm đồ! Mà kẻ bị phái đi đó lại còn là ta nữa chứ? Đúng, đúng rồi… đối nghịch với tổ chức C là tổ chức kẻ phản nghịch, ngươi là thành viên của tổ chức kẻ phản nghịch à? Mẹ kiếp, ta vậy mà còn sống, tham dự vào tranh đấu giữa hai tổ chức các ngươi vậy mà còn sống…”
Sở Hạo giật mình nhìn Trương Hằng, hắn thoáng suy nghĩ một chút liền hô lên: “Đúng rồi, ngươi tiếp nhận nhiệm vụ của ta… Ngươi biết sự tồn tại của tổ chức C và Kẻ phản nghịch… Ngươi và ta cùng thuộc một thế giới…” {*}
Thanh âm hai người đều rất lớn, ngay khi Sở Hạo dứt lời, hắn và Trương Hằng đều đồng thời biến sắc tập trung nhìn lại. Hai người thoáng liếc nhau rồi chạy vội tới khúc ngoặt phía trước. Đằng sau bọn họ xuất hiện bốn năm con ‘người dơi’ đang hùng hục đuổi theo.
“Chúng ta hiện tại đều là thành viên tiểu đội luân hồi, chuyện trước kia tạm thời đừng nói vội, lần sau nhỏ giọng một chút, chúng ta đều đang làm nhiệm vụ: “Sở Hạo vừa chạy vừa nói với Trương Hằng.
Trương Hằng cũng tỏ vẻ thận trọng, liên tục gật đầu: “Đúng, đúng, chúng ta vẫn còn đang trong nhiệm vụ… Chẳng qua ngươi xác nhận mấy tên thoái hóa này không phải vì ‘vận may’ của ta đưa đến chứ?”
“…Ta làm sao biết…”
Sở Hạo trong lòng thầm nói, ngoài miệng chỉ ậm ừ cho qua. Bỗng hắn đột đột dừng bước, mà Trương Hằng chạy sau cũng vậy. Trước mặt bọn họ liên tục vang lên tiếng bước chân, hơn nữa nghe thanh âm thì tựa hồ số lượng người thoái hóa còn nhiều hơn đám đang truy đuổi rất nhiều.
Trương Hằng thở dài, vốn định kéo cung từ trên vai xuống nhưng Sở Hạo bỗng đưa tay ngăn cản : “Không được, hiện tại tất cả cạm bẫy còn chưa bố trí xong, chúng ta mà giao chiến với người thoái hóa bây giờ thì những tên khác sẽ kéo tới đông hơn. Nhiệm vụ của chúng ta là tận lực kéo dài thời gian… Đi bên này, thông đạo dẫn xuống dưới!”
Trương Hằng nhìn lối đi đen kịt bên cạnh mà sắc mặt phát khổ, nhìn trước nhìn sau một chút mới đành theo sau Sở Hạo.
Hai người chạy cực nhanh, thoáng cái liền tới khu vực sâu hơn, nhìn một chút thì đây hẳn là tầng thứ ba. Chỗ này càng thêm tối tăm, đèn treo bên tường vô cùng lờ mờ, thậm chí có cái đã bị giật mất. Nếu như không phải còn chút ánh sáng ‘lờ mờ’ đó thì không gian tầng này đen kịt khỏi nhìn luôn.
Sau khi Sở Hạo dẫn theo Trương Hằng chạy tới đây, hắn nhắm mắt trầm mặc hai ba giây mới hướng về một phương khác tiếp tục di chuyển.
Trương Hằng một mực theo sát phía sau, không khỏi tò mò hỏi: “Ngươi tựa hồ có mục tiêu sẵn?”
Sở Hạo vừa chạy vừa đáp: “Trong đường cống thoát nước này có một số gian phòng khá lớn, hẳn là nơi lúc trước chứa vật liệu hoặc là phòng nghỉ của công nhân, vẫn phải đi xem xét một chút, đương nhiên, chỗ đó cũng có thể là căn cứ của người thoái hóa… Thế nào? Ngươi sợ à? Ta tưởng Trương Hằng ngươi trước giờ là kẻ trời không sợ đất không sợ cơ mà.”
Trương hằng trên mặt ửng hồng, lập tức dùng thanh âm rất khốc trả lời: “Đó là đương nhiên, ch.ết ta còn không sợ thì ngại gì đám thoái hóa này. Ngươi dẫn đường, ta theo!”
(Tính cách… Đúng như dự đoán…)
Cứ như vậy, hai người một trước một sau dốc sức chạy. Trước sau mấy lượt liên tục gặp người thoái hóa đuổi theo. Không thể làm gì khác, sau khi Trương Hằng bắn ch.ết một tên, Sở hạo phải sử dụng cấm quang thuật mới thoát được truy binh. Trước mặt hai người hiện giờ là một cánh cổng rỉ sét, bên trên có một kẻ thoái hóa đang treo ngược người. Hình dáng tên này khá nhỏ, có lẽ dà do một đứa trẻ mười một mười hai tuổi chuyển hóa thành.
Ngay khi Trương Hằng giương cung định bắn ch.ết nó thì Sở Hạo bỗng cản lại, mà Trương Hằng cũng phát hiện ra điều không đúng. Bởi vì tên thoái hóa này sau khi phát hiện ra bọn họ lại không hùng hổ xông lên cắn mà run rẩy lui sát vào cánh cửa, tựa hồ rất sợ hai người Sở Hạo. Thân hình nó cực kỳ gầy yếu, lớp da dính sát vào xương, hơn nữa trải rộng trên người toàn là vết cắn.
“Khống chế nó… Cho ta năm giây!”
Sở Hạo chỉ kịp nói với Trương Hằng mấy lời như vậy rồi nhắm mắt lại, đến khi mở ra hai đồng tử đã hóa thành mờ mịt, đồng thời đưa tay chỉ về kẻ thoái hóa mà Trương Hằng đang chế trụ gắt gao.
“Mị Hoặc thuật!”
---------------------
{*} ý nói hai người đều biết và sinh hoạt trong một mặt nào đó của xã hội. Người bình thường sẽ không hoặc rất ít khi dính dáng với cái ‘mặt’ ấy… Vẫn thường nghe mấy câu: cùng thuộc giới hắc đạo, cùng thuộc giới nhà giàu…vv Nói như vậy chắc mấy lão hiểu??? …Nhức đầu >.