Chương 22
Chín giờ tối, bệnh viện thành phố.
Tiếng bước chân gấp gáp văng vẳng cả đoạn hành lang.
Tường bệnh viện sơn thành màu trắng ảm đạm, ngoài kia cửa sổ, hình dáng nhà lầu, sân trước đều đắm chìm trong màn đêm, chạc cây ngô đồng như thành móng tay của hàng trăm hàng nghìn bà mo, chúng nó soi ở ngoài kính nhe nanh múa vuốt, thực rồi lại ảo, làm lòng người ta không bình tĩnh được.
Sài Lập Tân bước nhanh hơn.
Hắn túa ra mồ hôi nhưng không thèm lau, chỉ rảo bước, ba bước thành hai bước cuối cùng là chạy.
Phía cuối là một cánh cửa, Sài Lập Tân đẩy ra.
Rầm –
Khác với hành lang vắng vẻ âm u, khu nghỉ ngơi rộng rãi ánh đèn chiếu sáng như ban ngày, y sĩ mặc đồng phục bệnh viện đến rồi đi, trên sô pha bên kia, Vương Phú Quý dáng người béo tròn nhìn thấy Sài Lập Tân lập tức đứng lên.
– Lập Tân! – Ông gọi.
Sài Lập Tân vội vàng bước đến hỏi:
– Cậu ấy thế nào rồi?
Vương Phú Quý mặt mày xám xịt.
– Đã phẫu thuật xong, bác sĩ nói còn phải quan sát thêm.
Nghe ông nói, sắc mặt Sài Lập Tân cũng không dễ nhìn, ánh mắt như ngưng đọng luồng sát khí, hắn đè thấp âm sắc lại hỏi:
– Rốt cuộc là sao thế này? M* nó là ai làm?!
– Là lão Tam Cao gia! Thằng chó ch.ết đó, buổi sáng không phải chúng ta bắt một người của nó sao? Khi đó…
Sài Lập Tân hỏi nguyên do, Vương Phú Quý cũng không gạt, ông nổi giận đùng đùng thuật lại tường tận mọi chuyện xảy ra cho hắn.
……
Thời gian trở về mười hai tiếng trước…
Ở bến tàu bên bờ sông, khi Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang hai người vì bạn gái Vương Tuệ – mối tình đầu tám năm trước của Sài Lập Tân – mà gây nhau. Rồi Sài Lập Tân không quay đầu đi thẳng.
Sau đó Hứa Tấn Giang làm gì, hắn không rõ cũng chẳng quan tâm.
Lúc ấy Sài Lập Tân giận nóng người rồi.
Mấy năm nay, hắn vẫn luôn coi Hứa Tấn Giang là anh em, cũng tự nhận không lừa dối gì y. Hứa Tấn Giang thì lại liên tục gạt hắn, chuyện Vương Tuệ, chuyện y thầm mến hắn. Sài Lập Tân không biết, rốt cuộc Hứa Tấn Giang còn giấu diếm hắn bao nhiêu chuyện?
Tên khốn kiếp này, lại còn ra vẻ tủi thân, cứ như bị thương chỉ có mình y.
M*.
Người muốn khóc rõ ràng là hắn mới đúng.
Sài Lập Tân xương cứng, tính tình càng cứng hơn, xưa nay thờ phụng luôn là lấy nắm đấm so bản lĩnh, đổ máu không đổ lệ.
Giờ từng chuyện từng việc, cứ như lấy con dao cùn cắt thịt hắn. Hứa Tấn Giang coi hắn là khỉ mà đùa giỡn, lừa hắn thật nhiều năm, lại bị cái tên này đơn phương tỏ tình, nói hai mươi năm anh em của bọn họ không làm được, Sài Lập Tân nghẹn khuất vô cùng, phải đi đâu để nói lý đây.
Một mình tha thẩn ở đầu đường, từ sáng sớm mãi cho đến tối, Sài Lập Tân không đi tìm Vương Tuệ, hắn không biết mình còn có thể đi đâu. Cuộc đời hắn tựa như con thuyền không có bánh lái, xung quanh đại dương mênh mông, hắn lại như con ruồi không đầu bay lung tung, hoàn toàn mất phương hướng.
Bởi vì tan rã trong không vui với Hứa Tấn Giang, chuyện đã hứa cũng không thể thực hiện.
Thấy hai mươi bốn giờ đã không còn nhiều nữa, Hứa Tấn Giang hình như cũng thật sự quyết tâm, không thấy bất cứ tin tức hay cuộc gọi. Nghĩ đến ngày mai, nghĩ đến lại một ngày 12 tháng 8 Sài Lập Tân liền đau đầu. Hắn đột nhiên không biết có nên nói rõ hết mọi thứ với Hứa Tấn Giang tiếp không, hay cứ làm bộ như không biết để mọi thứ y như cũ?
Sau đó, hắn liền nhận được điện thoại của Vương Phú Quý, nói cho hắn Hứa Tấn Giang bị tai nạn giao thông.
……
Sài Lập Tân chạy tới bệnh viện, lúc này gần mười phút rồi.
Từ lời Vương Phú Quý hắn biết được, sau khi hắn đi, Hứa Tấn Giang liền bắt đầu ra tay điều tr.a nội gián tiết lộ tin tức cho Cao gia. Rất nhanh đã tóm người ra. Tốp hàng vốn là buổi chiều cũng dưới mưu kế lừa gạt của y bị đánh tráo.
– Nội gián đã bị ta khống chế, lúc đó Cao lão Tam còn chưa biết. Hắn nhận được tin giả, tốp hàng đó vẫn đi theo con đường cũ đã định, vì bảo đảm không có sai sót hắn còn tăng số người gấp hai. 2h30 chiều, gần kho hàng đường Hoa Sen, cục trưởng Trần Trì đích thân dẫn người bắt lính của Cao lão Tam như bắt ba ba trong rọ, một lưới bắt sạch! Thật sự quá đã…!
Vương Phú Quý trên mặt cười chợt lóe qua, nháy mắt vừa hận nói:
– Cao lão Tam thằng chó điên này có lẽ là thua quá khó coi liền xé mặt ra tay ngay, thằng chó ch.ết!
Xe Hứa Tấn Giang đang giữa chừng chạy tới club “Mê Dạ” lọt vào phục kích.
Tiềm Long thành thái bình rất nhiều năm, mặc kệ dưới ngầm sôi trào nhưng ít nhất ở mặt ngoài, thế lực khắp nơi đều duy trì một trạng thái cân bằng vi diệu.
Mà nay hiển nhiên có người nôn nóng, muốn phá vỡ sự cân bằng này.
– Đúng rồi, Lập Tân, mày mau qua đi! Thiếu gia cậu ấy ở phòng theo dõi, bác sĩ đề nghị giờ không thích hợp di chuyển thiếu gia, đợi tình trạng ổn định chút, bọn chú đưa thiếu gia về Hứa gia. Bệnh viện người nhiều mắt tạp, nhưng tầng này giờ đều có người của chúng ta, tạm thời chắc là không có vấn đề.
Nhanh chóng nói rõ ngọn nguồn, Vương Phú Quý vội đẩy hắn đi gặp Hứa Tấn Giang.
Sài Lập Tân gật đầu. Lúc đến, hắn đã nhìn thấy bọn bảo vệ của công ty bảo toàn Hứa gia tốp năm tốp ba trông ở mỗi cửa ra vào. Bên ngoài tòa nhà còn có rất nhiều cảnh sát Trần Trì phái tới. Xem ra chuyện Hứa Tấn Giang bị tập kích đã kinh động khắp nơi.
Sài Lập Tân đi vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Cách tấm cửa kính trượt, khi thấy Hứa Tấn Giang nằm ở trên giường bệnh, ánh mắt Sài Lập Tân hơi hơi lấp lóe, nhịn không được siết chặt tay.
Lúc này Hứa Tấn Giang vẫn còn đang trong hôn mê.
Y không nhúc nhích, bị một đống máy móc thiết bị chữa bệnh bao quanh, đầu, trên người khắp nơi đều quấn băng, mới cách mười hai tiếng, Sài Lập Tân đã suýt không nhận ra y.
Theo Vương Phú Quý nói, trong quá trình truy đuổi xe Hứa Tấn Giang mất lái đâm vào dải phân cách ven đường làm xe bốc cháy. Sài Lập Tân từng táng thân biển lửa, hắn biết rõ nó đau thế nào, khỏi nói bởi vì va chạm mà làm cả người gãy xương vỡ nội tạng.
Là lỗi hắn sao? Nếu hắn không nói chuyện Cao gia cài mai phục trước cho Hứa Tấn Giang, có phải tất cả sẽ không xảy ra không? Giống như hiệu ứng bươm bướm, là hắn thay đổi hướng đi hôm nay mới dẫn tới mắt xích sau đó thay đổi.
Sài Lập Tân đứng ở cửa không nói gì, mặt không chút thay đổi.
Giống một hòn đá ngoan cố.
12 tháng 8 ngày mai, mọi thứ lại bắt đầu một lần nữa. Hứa Tấn Giang sẽ lông tóc vô thương, thậm chí y sẽ không nhớ rõ hôm nay mình từng bị những đau khổ này.
Dù an ủi bản thân như vậy nhưng vẫn không thể ngăn Sài Lập Tân nhìn Hứa Tấn Giang nửa ch.ết nửa sống trước mắt, cổ họng đắng chát, trong lòng dâng lên từng đợt khó chịu. Tựa như nhiều năm về trước, Li Hoa ch.ết, hay sớm hơn trước, như khi mẹ hắn bỏ lại hắn vậy.
Kết quả là, hắn sẽ luôn thành một mình.
M* nó ch.ết tiệt thật.
– Đừng ch.ết.
Cách lớp cửa kính, áp cả bàn tay lên cửa, giọng Sài Lập Tân thấp chát.
Mà đúng lúc này, Hứa Tấn Giang đang trong hôn mê thân thể thoáng run, ngay sau đó, y mở mắt.
Như biết Sài Lập Tân ở ngoài cửa vậy, y nhọc nhằn nghiêng đầu qua, nhìn về phía hắn.
Ánh mắt ấy cả đời Sài Lập Tân khó quên.
Hắn không tự chủ được lui ra sau một bước.
Mà Hứa Tấn Giang cả người run hơn, y nhìn chằm chằm Sài Lập Tân, giơ tay lên muốn nhổ mấy ống cắm trên người, đôi mắt sáng không bình thường, bên trong đều là cuồng nhiệt như sau đó muốn nhào tới Sài Lập Tân.
Một người bị tai nạn giao thông nặng, trải qua phẫu thuật không lâu vẫn đang trong gây mê có thể mạnh bao nhiêu?
Hình dáng điên cuồng của Hứa Tấn Giang làm Sài Lập Tân cũng phải chấn động.
Cứ như một giây này, linh hồn sống nhờ trong thể xác y, không phải Hứa Tấn Giang hắn biết.
Các loại máy móc theo dõi phát ra tiếng cảnh báo chói tai.
Đoàn đội y tá bác sĩ lập tức chạy tới.
Bọn họ không lưu tình chút nào đẩy Sài Lập Tân ra, sau đó như thủy triều tràn vào phòng chăm sóc đặc biệt. Các tiếng kêu la, tiếng ngăn kéo kéo ra, những âm thanh linh tinh hòa vào nhau.
Sài Lập Tân nhìn cảnh này, bỗng quên phản ứng.
Hắn nhìn Hứa Tấn Giang như con sư tử cuồng bạo, mấy bác sĩ y tá cùng nhau ra trận cũng không áp chế được y. Giữa bóng người lay động, tầm mắt Hứa Tấn Giang xuyên qua kẽ hở đám người từ đầu tới cuối nhìn chằm chằm hắn, cố chấp mà điên cuồng.
Đợi Sài Lập Tân lấy lại tinh thần thì áo may ô đã ra mồ hôi lạnh.
Mà Hứa Tấn Giang cũng rốt cuộc như hao hết sức lực.
“Nhịp tim quá nhanh! Sóng thấp thất thường như rối loạn nhịp tim!”
“Tiêm Amiodarone vào !”
Trong phòng chăm sóc đặc biệt lại lần nữa rối loạn, lần này lại là bởi vì nhịp tim Hứa Tấn Giang đột nhiên tụt xuống.
“Rung nhĩ, mau, chuẩn bị sốc điện –!”
“Thả!”
“Không phản ứng, lần nữa! Nạp điện – thả!”
“Tiêm Adrenalin vào cho bệnh nhân!”