Chương 11: Triền miên (18+)
Diệp Linh Yến sau khi hôn quấn quít cùng Thân Hạo Thiên, cô ta cảm thấy thật thỏa mãn. Cô gọi nhẹ:""Thiên, Ninh Ninh muốn vào phòng, ở đây rất không thuận tiện".
Thân Hạo Thiên tưởng rằng đó là Ninh Ninh yêu dấu, anh nhìn cô gái trước mặt bằng ánh mắt mơ hồ:" Bà xã, anh chiều em, anh sẽ cho em ăn no". Nói rồi, anh ôm ngang cô bế cô vào phòng trống gần đó nhất. Lúc này thuốc đã lên liều mạnh, Thân Hạo Thiên đưa bàn tay nóng rực kéo dây lưng váy của cô:""Em yêu, lại đây, ông xã yêu thương em.
Diệp Linh Yến cười tươi như hoa, cô ta nhẹ giọng,:""Hạo Thiên, em ngại..."
Anh cười gian tà, môi trượt trên lưng mịn màng của cô:""Đừng ngại, ngoan, anh sẽ cho em""
Ứm,á....!
Không nói gì nhiều nữa, bàn tay anh luồn vào qυầи ɭót đỏ chót của cô, nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay vào,:""Em đau không?""
Diệp Linh Yến giả vờ ngượng ngùng:"Ngại cái gì chứ, em muốn anh nữa là đằng khác""
""Ninh Ninh, anh yêu em nhất trên đời""
""A aaa...em...e...sướng quá!""
Tức khắc, anh vừa ʍút̼ lấy đầu v* bên này của cô, vừa xoa mạnh bên kia, chúng thật đầy đặn cũng thật mềm mại, mà mùi hương dịu dàng này làm anh càng thêm khẳng định chính là cô rồi.
Diệp Linh Yến nét mặt ửng hồng, cô đưa hai bàn tay luồn vào mái tóc nâu của anh, ấn sâu vào ngực mình,:""ɭϊếʍƈ chỗ kia của em đi, em... sắp..."
Thân Hạo Thiên cười thỏa mãn,:""Em dạng chân ra đi!""
Phút chốc, trong căn phòng tràn ngập mùi hương ám dục cùng với tiếng va chạm mãnh liệt...Hai tiếng đồng hồ trôi qua, họ cứ thế triền miên, cả thảy 69 tư thế. Anh liên tục gào lên tên người anh yêu nhất, mà cô cứ giả vờ mình là cô gái ấy....
Trong biệt thự, Doãn Ninh đang rất sốt ruột. Đã hơn ba giờ sáng, Thân Hạo Thiên vẫn chưa về, anh có chuyện gì sao? Cô lo lắng cho anh, rất lo...
Dưới sân viên biệt thự, một chiếc xe thể thao màu trắng bạc lao thẳng vào sân. Mấy tên vệ sĩ đó thật vô dụng, anh mới đánh một chút đã mở cửa ngay. Cũng phải, ai cũng biết thế lực của anh.
Người nồng nặc mùi rượu, Khánh Dạ Tước đi thật nhanh vào phòng khách. Doãn NInh nghe được tiếng xe, liền chạy thật nhanh xuống hỏi han lo lắng cho Thân Hạo Thiên.
Ai ngờ, người mà cô nhìn thấy là Khánh Dạ Tước. Lúc này, cô đang mặc chiếc đầm ngủ hồng nhạt, càng tôn lên nước da trắng như sứ của cô, mái tóc cô xõa nhẹ nhàng, ba vòng đẹp đến hoàn hảo. Còn anh, đã gần hai tháng không gặp, anh tuy nhìn có chút rũ rượi tuyệt vọng, nhưng vẫn là gương mặt cùng vóc dáng mê người ấy. Anh rất cao, hơn một mét chín, mái tóc rượu đỏ cùng đôi khuyên tai lần nữa lóe sáng lại làm cô nhớ đến cái đêm lần trước khi anh giả vờ là Thân Hạo Thiên mà làm ra loại chuyện đó với cô.
Doãn Ninh sợ hãi, sắc mặt trắng bệch:""Anh...ai cho anh vào đây?""
Khánh Dạ Tước nét mặt dịu dàng hẳn ra, anh đi tới gần cô. Một khắc sau, cô nằm gọn trong vòng tay anh. Do khoảng cách quá gần, anh có thể cảm nhận được mùi hương trên mái tóc cô, trên người cô. Đã lâu không gặp, anh yêu cô đến vậy, nhớ nhung cô không làm gì được, anh muốn biết cô có như vậy không?
"Ninh Ninh, em có nhớ anh không? Còn nhớ anh không?"". Gio ng điệu anh nhẹ nhàng nhất từ trước đến nay, cánh tay anh siết chặt lấy cô không còn một khe hở."Ninh Ninh, em biết tôi yêu em thế nào không? Yêu đến mức không có em, tôi không làm gì được, yêu đến mức, có thể kiềm chế nỗi nhớ chỉ vì sợ em sẽ làm điều dại dột. Nhưng mà anh quá yêu em, anh không đợi được nữa. Ninh Ninh, cho anh ôm em một lát""
"Khánh Dạ Tước, anh nên biết tôi ghét anh đến mức nào. Loại đàn ông chuyên đi dụ dỗ phụ nữ như anh có thể yêu ai sao? Không chừng lên giường mấy lần là anh đá tôi ngay!"". Cô nói bằng giọng xa lánh, cô rất gớm loại đàn ông thế này!
Khánh Dạ Tước cứ mãi giữ lấy cô không buông:""Ninh Ninh, anh không hiểu. Tại sao Thân Hạo Thiên làm gì em cũng nghĩ là hắn không có lỗi, là hắn tốt. Em phải nghe cho kĩ. Em là người con gái đầu tiên và cuối cùng mà tôi yêu, tôi cưng chiều. Những người phụ nữ kia cũng chỉ là thích bám theo anh, nhưng đó là chuyện trước đây, em là mãi mãi. Ninh Ninh, hôm nay anh đến đây tìm em, anh muốn đón em về..."
Chưa kịp nói xong, Doãn Ninh đã đẩy anh ra thật mạnh:""Cho dù anh có yêu tôi đến mấy, tôi cũng không thể báo đáp anh được. TÔI YÊU THÂN HẠO THIÊN, CHÚNG TÔI LÀ VỢ CHỒNG, ANH LÀ NGƯỜI NGOÀI, TÔI LÀ CỦA ANH ẤY!""
Cô tức giận và cảm thấy phiền phức tột độ:""Anh càng đến tìm tôi, càng quấy rầy tôi, tôi càng ghét anh mà thôi!""
Khánh Dạ Tước hai mắt đỏ ngầu, nước mắt tràn ra tới mi, anh cố gắng gượng lại. Thì ra, anh nhường cô, yêu thương cô, cầu xin cô, cô vẫn chán ghét anh. Anh như một con hổ kéo cô qua người mình, dùng nụ hôn mãnh liệt và sâu sắc nhất chiếm lấy cô. Anh rất tức giận, cũng rất muốn chiếm hữu cô. Một khắc sau, cô đã bị anh thảy mạnh lên giường lớn, tay vừa tháo cà vạt, anh vừa nói gầm lên:""Ninh Ninh, tôi đã cho em cơ hội, là em không nắm bắt. Ninh Ninh, cái gì của em cũng là của tôi, em nghe không?""
Không đợi cô trả lời, anh xé quần áo của cô ra, ba mươi giây sau, thân thể đẹp đến tì vết của cô hiện lên trước mắt. Ánh mắt anh đỏ hằn lên tia máu:""Em là của tôi! Ninh Ninh, tôi hứa, chỉ cần em theo tôi, em không cần làm gì cả,chỉ cần nằm trong phòng, mỗi ngày tôi có thể nhìn thấy em, ở bên cạnh em, tôi đảm bảo em sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời...""
Nói rồi, anh đưa dương v*t cực khủng của mình đâm tới điểm sâu nhất của cô. Anh chỉ là muốn cô bị trừng phạt một chút:""Ninh Ninh, em thích không?""
Doãn Ninh gượng giọng:""Anh mà còn làm gì tôi nữa, tôi sẽ...Ứm""
Khánh Dạ Tước cười tà mị, cơ bắp trên người do vận động kịch liệt mà đổ mồ hôi. Hình ảnh của anh, với người khác, chính là đẹp như một vị thần, là hình ảnh mà bất kì người phụ nữ nào cũng khao khát. Thế mà, cô lại cảm thấy đau đến tận xương tủy, cô chung thủy đến mức cảm thấy quá có lỗi với người cô yêu...
"Khánh Dạ Tước! Anh làm tôi ô nhục, phá hủy hạnh phúc của chúng tôi! Tôi hận anh!"
Anh càng ngày thúc vào càng mạnh," Ninh Ninh, em đau lắm không? Không sao! Em yêu hắn tới như vậy, cũng nên nếm một chút mùi vị nhục nhã nhỉ?""
Càng nói, cô càng đau, cả ở tâm hồn và thể xác. Thật ra, anh vốn không muốn đối xử với cô như vậy. Làm cô đau, anh còn đau hơn. Nhưng chỉ có như vậy, cô mới có thể hoàn toàn mang dấu ấn của anh, tự nguyện theo anh cả đời.
aaaaaa! Khánh Dạ Tước!.....Đừng......Dừng lại đi
Anh bỏ qua lời van xin của cô, hơn 10 tiếng đồng hồ cứ hành hạ cô. Cho đến khi, cả người cô nếu không là dấu hôn thì chính là vết máu bầm. Anh thật thô bạo...