Chương 13: Chân tướng
Thân Hạo Thiên giống như từ trong mơ tỉnh dậy, đưa tay quờ quạng chỗ trống bên cạnh. Phát hiện thấy Doãn Ninh đã không còn ở đây, anh kéo chăn che đi thân dưới hướng tới phòng tắm vang lên tiếng nước chảy. Chắc cô đang tắm! Ý nghĩ biến thái làm anh đẩy mạnh cửa ra, đập vào mắt là phần lưng trắng mảnh khảnh của người con gái. Anh tiến tới ôm eo mịn màng của cô:" Ninh Ninh, anh muốn tắm cùng em!"
Thất thần, Diệp Linh Yến lập tức quay mặt lại:"Thiên, em không phải cô ấy!".
Dường như cả thế giới sụp đổ, anh ngay tức thì đẩy cô ra, sắc mặt u tối, đưa tay tát vào mặt cô một cái thật mạnh. Diệp Linh Yến lăn xuống sàn, tay ôm má rỉ máu,"Thiên, là em thấy anh say rượu mới đưa anh về. Em, em không ngờ tới, anh lại...em cũng không muốn". Tuy là diễn, nhưng cũng phải diễn cho "sắc nét". Thân Hạo Thiên đứng hình, cô ta nói anh cưỡng bức cô ta, anh thế mà lại đem cô ta hành hạ suốt một ngày đêm?. "Cô nói thật chứ?". Diệp Linh Yến khóc đến mắt sưng đỏ, cũng không biết lấy cảm xúc ở đâu,:"Ừm, nếu anh không thích, tôi...tôi đi ngay".
Thân Hạo Thiên thấy phiền, anh kéo tay cô lại,:"Tôi hi vọng cô không nói chuyện này cho ai biết, tôi sẽ kí séc cho cô."
"Được".
Mười phút sau, Thân Hạo Thiên ném lên giường tấm séc 50 ngàn NDT, sắc mặt lạnh lùng:"Cầm đi! Nhớ là đừng nói chuyện này cho ai biết, nếu không...."
Vừa tính nói thêm điều gì đó, người đàn bà trước mặt đã lao tới ôm ngang eo anh:"Anh chính là muốn lừa dối Doãn Ninh sao?"
"Tôi không lừa dối, rồi sẽ có lúc, tôi sẽ phải nói cho cô ấy biết!"
Không nói lời nào nữa, hai người liền đi ra khỏi khách sạn. Diệp Linh Yến hất tóc mạnh ra phía sau, lại cố tình để lộ vai áo trắng nõn.
Thân Hạo Thiên mở cửa xe,"Cô muốn lên xe tôi hay tự về, dù sao tôi cũng có lỗi!"
Diệp Linh Yến lắc đầu:"Cảm ơn anh! Tôi tự về, kẻo người khác hiểu lầm!"
Anh không nói nhiều liền phóng xe đi nhanh.
Diệp Linh Yến cười nhẹ nhàng liền lấy điện thoại ra chụp hình khách sạn gửi cho một số điện thoại...
Hoàng Thất Li Hương,
Sau một hồi lăn lộn vật vã, Khánh Dạ Tước vòng tay qua eo cô,:"Đừng rời xa anh, em chỉ cần ở lại đây, cả đời này em sẽ là người hạnh phúc nhất."
Cô cười trừ,:"Tôi biết anh tiền không thiếu, nhưng mà tôi đã nói là sẽ đồng ý sao?"
Khánh Dạ Tước vùi đầu vào cổ cô:"Anh ép em phải đồng ý đấy!"
Trong lúc đang vui vẻ thì chuông điện thoại của Doãn Ninh reo lên. ch.ết mất, Hạo Thiên! Chắc anh ấy đang tìm cô!
Nghĩ vậy, hai chân cô liền bước nhanh xuống giường. Nhưng có lẽ có vật gì đó túm lấy eo cô,:"Để anh xem ai gọi cho em."
Thì ra người đàn ông này lại đa nghi đến vậy, anh ta không biết những ai đa nghi quá sẽ có nguy cơ bị bệnh mất trí nhớ sớm hơn những người còn bình thường sao?
Màn hình điện thoại chính là cái tên của một cô gái. Người đàn ông cười nhẹ, mái tóc rượu đỏ hơi rối cũng được vuốt lại chút. Anh đi tới trước mặt cô:"Là bạn em sao?"
"Đừng nhiều chuyện"
...
Cuộc đối thoại kết thúc, cô liền mặc quần áo vào thật nhanh, ánh mắt dò xét nhìn anh:"Tôi về đây! Có gì để sau hãy nói".
Khánh Dạ Tước làm nũng, gương mặt lại hiện lên ý gian tà:"Em quên đồ này!"
Doãn Ninh mở túi ra xem thử, sắc mặt hiện lên vẻ vối rối,:"Tên điên nhà anh! Tôi quên gì chứ?"
Lợi dụng khi cô còn đang tìm đồ, anh đi tới khóa trụ cô trong lòng, nói khẽ bên tai cô:"Mang anh đi cùng với. Anh không muốn em trở về bên người kia"
Doãn Ninh đôi khi thấy mình cũng thật đê tiện, rõ ràng không yêu lại ở dưới thân người ta cầu hoan,:"Anh lại như vậy rồi. Xin lỗi, đêm qua tôi khiến anh hiểu lầm."
Khánh Dạ Tước hơi thất vọng...Không sao! Sớm thôi, cô sẽ phải khóc lóc cầu xin anh."Được rồi, anh đưa em về!"
Doãn Ninh hất cánh tay đang vuốt mặt cô ra, giọng điệu hất hủi:"Không cần!"
....
Thân Hạo Thiên lái xe thật chậm để nghĩ về đêm qua, anh thật là cầm thú. Lỡ như Doãn Ninh mà biết, hai người thật không còn đường lui rồi. Chiếc xe thể thao sang trọng dừng một chút bên đường, chợt một bóng dáng quen thuộc đi qua mắt anh. Doãn Ninh? Em làm sao lại ở đây?
Anh cố tình lái xe theo cô về tới nhà. Thật khéo, tuy xuất phát từ hai nơi nhưng lại về cùng nơi cùng lúc. Thân Hạo Thiên mở cửa xe,:"Em vừa đi đâu?"
Doãn Ninh nghe được giọng nói thân thuộc, cô quay sang nhìn anh:"Vậy còn anh?"
Thân Hạo Thiên bối rối,:"Anh...anh vừa đi gặp khách hàng xong". Nói xong anh mới thấy mình thật ngốc, có ai lại hẹn khách vào lúc sáng sớm thế này chứ, cùng lắm mới có 7h sáng. Nhưng Ninh Ninh vẫn như bị bùa mê, cái gì anh nói cô cũng tin."Còn em thì mới đi dạo về, là cảm thấy mệt nên đón taxi về."
"Ừm! Bà xã, vào nhà thôi!"
...
Hai người cứ như vậy mà che giấu đi sự việc xảy ra trước đó. Chỉ có trời mới biết, lừa dối càng lâu, đau khổ càng sâu. Nếu tình yêu thật sự sâu sắc như họ nghĩ, thì đáng lẽ trước khi làm điều phản bội với người kia, hai người họ phải nhìn kĩ đối phương là ai, phải giữ lòng mình không được rung động...