Chương 19: Nhập viện (cận cao trào)
Mấy ngày nay Thân Hạo Thiên quả thực không có đến công ty, giao hết việc cho thư ký giúp. Giờ phút này anh cũng giống như Khánh Dạ Tước hai tháng trước, chỉ có điều không sánh nổi dáng vẻ tiều tụy của người đàn ông kia lúc đó. Anh vừa uống rượu vừa cười, hai mắt híp lại. Anh tự trách mình quá mức vô dụng, để công ty sụp đổ, còn người mình yêu nữa...Khánh Dạ Tước...cướp đi tất cả của anh.
CẠCH!
Diệp Linh Yến bước vào biệt thự, gương mặt xanh mét. Hình như hôm nay anh ốm hơn, giống như mất đi 10kg. Tim cô đau, thật sự rất đau. Ban ngày cô đến, anh sẽ xem cô như vật thế thân, kéo váy cô lên ra vào mạnh mẽ, tay lại che đi gương mặt cô...anh chán ghét cô...Sau đó cô mua đồ ăn cho anh ăn, vì đồ ăn cô nấu anh không ăn. Chiều nào cô cũng đến thăm anh, kết quả...anh say bí tỉ như gã điên. Tống Doãn Ninh đó quả thật làm cô hận càng thêm hận, rất hận.
Thẩm Đan Nghi (người này xuất hiện trong chap 2 hay 3 gì đó, yêu Khánh Dạ Tước) sau khi điều tr.a ra tin tức của Doãn Ninh liền bày ra kế hoạch thật hoàn mỹ. Cơ thể ướt nhèm nhẹp vừa được"yêu thương" xong liền lái xe đi mua sắm.
Hoàng Thất Li Hương,
Doãn Ninh tỉnh dậy, trong đầu rất chóng mặt, từng hình ảnh đêm qua như hiện lên mồn một. Cô thế mà lại chảy nước nhiều đến thế, lại còn hôn anh không ngừng. Vì xấu hổ, cô xoay người qua tránh mặt anh. Đôi chân trắng ngọc thon dài đặt xuống sàn, dòng nước ấm nóng từ giữa hai chân cô chảy ào ào."Á!"
Khánh Dạ Tước từ trong cơn ngủ say giật mình,:"Gì vậy vợ yêu?"
Mặt mày cô tái xanh nhìn hai chân mình, trời sáng rồi, hắn sẽ cười cô.
Anh ngồi dậy lộ ra thân trên cao lớn rắn chắc 8 múi với nước da đồng quyến rũ cũng ướt nhẹp lao tới sau lưng cô. "Người đẹp, em làm sao lại la lên".
Nói rồi nhìn xuống sàn, phát hiện ra rất nhiều nước đang chảy. Anh cười lớn, đưa người đến ôm cô vào lòng:"Nhìn đi, là em quá ɖâʍ đãng, đến nỗi nước chảy như suối vậy. Thế nào, anh giàu kinh nghiệm nhỉ?"
Vừa muốn phủ định lời nói của anh, cô bỗng nhiên ngất đi. Khánh Dạ Tước hốt hoảng, gương mặt tái xanh cùng đôi tay nổi gân ôm chặt lấy cô:"Ninh Ninh, em làm sao vậy?"