Chương 26
“Chuyện này là thế nào? Ai cho phép ngươi bước vào đây?” Thôi Ân Trạch xử lý xong quốc sự, vội vã chạy về tẩm cung đã thấy một đám người đang vây quanh Niệm Nghiễn thì giận tím cả mặt – Niệm Nghiễn còn chưa hồi phục, thân thể suy nhược, làm sao có thể để bọn người này làm phiền?
“Phụ hoàng, nhi thần rất nhớ đại hoàng huynh nên mặc dù chưa được người đồng ý, nhi nhần đã mạo muội tới thăm, không ngờ huynh ấy lại bị thương nghiêm trọng như vậy.” Chỉ là tiểu đệ đến thăm đại ca thôi, phụ hoàng đâu cần phát hỏa như thế chứ? Hơn nữa, một hoàng tử lại nằm dưỡng thương trong tẩm cung của hoàng đế – thật không hợp tình, hợp lý chút nào.
“Do ma giáo đã biết hoàng huynh ngươi là mật thám của triều đình nên mới đả thương y như vậy. Ngự y, sao ngươi lại ở đây? Thương thế của đại hoàng tử lại chuyển biến không tốt ư?” Nhìn Niệm Nghiễn nằm yên trên giường, gương mặt Thôi Ân Trạch thoáng chốc dịu dàng.
“Hồi bẩm bệ hạ, đại hoàng tử vừa rồi do kích động quá mức, lại cộng thêm thân thể suy nhược, nguyên khí hư tổn – phun ra một ngụm huyết. Đối với tình thế hiện nay của đại hoàng tử, tuyệt đối không thể chịu được xúc động quá mạnh.”
“Kích động quá mức? Thái tử, vừa rồi, ngươi đã nhắc tới ma giáo trước mặt đại hoàng huynh ngươi?” Thôi Ân Trạch không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác, sắc mặt lạnh như băng nhìn đứa con trai thứ tư của mình.
“Quay v
“Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần chỉ đem chuyện y được phong làm Quảng Thịnh Hàn vương nói cho y nghe, vẫn chưa hề nhắc tới ma giáo, không ngờ. . . . . .”
“Nghịch tử, cút mau cho khuất mắt ta!” Đứa con súc sinh này, thật vất vả mới có thế làm cho tâm tình Niệm Nghiễn tốt hơn một chút. Chuyện về đạo thánh chỉ kia vốn định khi y bình phục mới cho y biết, không ngờ, đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Niệm Nghiễn . . . . chỉ sợ sẽ hận hắn cả đời.
“Phụ hoàng. . . . . .” Nhân Triết quả thật không hiểu vì sao phụ hoàng lại nổi trận lôi đình.
“Ta kêu ngươi cút ra ngoài; còn ngươi, ngự y, nếu không được trẫm cho phép, không kẻ nào được bước vào tẩm cung nửa bước. Trái lệnh, chém!” Thôi Ân Trạch nghĩ có lẽ hắn phải đem bảo bối của mình giấu đi mới hy phọng không có kẻ nào làm phiền.
“Nhi thần cáo lui.”
“Vi thần cáo lui.”
Sau khi thấy mọi người đã ra khỏi phòng, Thôi Ân Trạch vội vàng lại gần long sàng, nắm chặt lấy đôi bàn tay sõng soài của Niệm Nghiễn, vẻ mặt lo âu nhìn người mà mình yêu thương.
Cảnh tượng này đã bị Thôi Nhân Triết nhìn thấy, khi bước ra tới cửa, hắn cố tình quay đầu lại nhìn. Phụ hoàng trời sinh là kẻ vô tình, hôm nay lại đối xử với một nam tử trưởng thành dịu dàng như vậy – người này còn là con của chính mình. Không thể nào, động tác này, sự dịu dàng này, ánh mắt thâm tình thế kia, giống như . . . . . . . . đang nhìn tình nhân yêu dấu . . . . . Không được nghĩ như vậy, họ chính là phụ thân và huynh trưởng của mình. Nhưng nếu, nếu . . . . . .
Sau hôm đó, Niệm Nghiễn không hề mở miệng nói chuyện. Dù Thôi Ân Trạch đút cơm cho Niệm Nghiễn ăn, hay nói chuyện phiếm chọc y cười, hoặc là đau khổ mà cầu xin – Niệm Nghiễn đều lạnh nhạt, dửng dưng. Ánh mắt lúc nào cũng vô hồn nhìn thẳng về phía trước – như đang chăm chú nhìn thứ gì đó – có lúc ánh mắt lại trống rỗng đến đáng sợ. Suốt ngày như kẻ mất hồn, thân thể càng lúc càng tiều tụy. Việc ăn uống thì không ngừng suy giảm, ban đầu mỗi bữa còn ăn được một chén cơm, đến giờ – ngay cả một muỗng cơm cũng nuốt không trôi. Vài hôm như vậy, Niệm Nghiễn trở nên gầy khô, đôi mắt hõm sâu, thâm quầng, vẻ mặt xanh mét – cắt không còn một giọt máu. Thôi Ân Trạch lo lắng, tự tay đút cơm cho Niệm Nghiễn. Chỉ vừa đưa được vào miệng, y liền nôn khan, phun hết đồ ăn thức uống ra bên ngoài. Hạ nhân đứng hầu bên cạnh, ai nấy đều lắc đầu thương cảm.
Thôi Ân Trạch thực sự sợ hãi, hắn chưa từng biết sợ bao giờ, lại càng chưa hề hối hận về những việc mình đã làm. Nhưng hiện tại, hắn đã biết sợ. Hắn sợ người mà hắn yêu thương nhất cứ như vậy mà ch.ết đi. Không! Không thể như vậy, thật khó khăn hắn mới được ở cạnh người này, không thể dễ dàng từ bỏ như thế được . . . Ngươi đã khiến cho ta yêu ngươi, ngươi phải sống để ta cũng khiến ngươi yêu ta.
“Niệm Nghiễn, ta cầu xin ngươi, ngươi hãy nói cho ta biết, ta phải làm sao ngươi mới chịu ăn uống? Mới có thể vui vẻ nói cười? Ngươi mau nói, muốn ta ch.ết ngay cũng được, chỉ cần ngươi . . . . hạnh phúc” Niệm Nghiễn lặng thinh như trước, khuôn mặt đã có động tĩnh, khóe miệng nhoẻn lên, nở một nụ cười trào phúng – như nói cho Thôi Ân Trạch biết điều hắn mong muốn chỉ là vọng tưởng.
“Ngươi nói đi, nói đi, ta phải làm sao bây giờ?”
Niệm Nghiễn lắc đầu, tiếp tục nhìn ra phía trước, hiện tại – y đã không còn có nơi dung thân, những người từng yêu thương Niệm Nghiễn, giờ này chắc đang hận y đến tận xương tủy.
“Niệm nhi . . . . .” Thôi Ân Trạch quỳ gối bên giường, nhìn con người từng bất khuất kiên cường, thà ch.ết chứ không cúi đầu mà nay lại khổ sở, tàn tạ nhường này. Lòng hắn đau như thắt, muốn khóc lại khóc không được. Đây chẳng phải là hậu quả của những chuyện mà hắn đã gây ra sao?
Lúc này, ngoài hiên, trời bỗng dưng đổ mưa tầm tã – gió to thét gào không ngừng nghỉ như muốn cuốn phăng tất cả, nước mưa sẽ rửa trôi, xói mòn tất cả . . . .
Nghe tiếng lách tách trên mái hiên. Mưa? Mưa sẽ tẩy sạch dơ bẩn trên thân thể ta được không?
Suy nghĩ lóe lên trong đầu, Niệm Nghiễn chẳng cần biết mình đang suy nhược thế nào, vùng vẫy đứng dậy. Thôi Ân Trạch kinh hoảng, phát hiện Niệm Nghiễn không còn là bức tượng thất thần nữa, vội dìu y đứng lên, chậm bước đưa Niệm Nghiễn ra cửa.
“Ngươi muốn ngắm mưa sao? Được, người đâu, mau đem áo bông với ô dù lại đây. Niệm nhi, chờ một lúc đã. . . . .” Nói hết câu, Niệm Nghiễn khoát tay Thôi Ân Trạch, một mình lôi thôi lếch thếch lê bước ra ngoài sân.
“Không được đi theo ta!” Niệm Nghiễn không muốn bất cứ ai quấy rầy mình, y muốn tịnh tâm – thả mình theo cơn mưa, phải, mưa——
Hiện tại, Thôi Ân Trạch không dám không nghe lời Niệm Nghiễn. Hắn chỉ còn biết ngơ ngác đứng ở cửa, tay cầm dù và áo bông, chăm chú nhìn theo – nếu bảo bối xảy ra chuyện, hắn sẽ chạy ngay tới mà ôm trầm lấy y.
Bởi vì vẫn nằm ở trên giường, y phục trên người Niệm Nghiễn chỉ là một chiếc áo mỏng màu bạc. Giờ đã sắp sang đông, từng giọt mưa thấm vào cơ thể – thật giống như những bông tuyết đọng lại trên người. Cảm giác buốt lạnh truyền từ ngón tay tới đại não, khiến Niệm Nghiễn vẫn mơ màng trở nên tỉnh táo hơn nhiều. Phải mất rất lâu, Niệm Nghiễn mới nhấc chân bước nổi một bước – nhưng y cứ như vậy mà đi, tới lúc ra tận giữa sân, tới lúc mưa to xối xả trút hết lên người.
Ông trời, nói cho ta biết, ta phải làm gì mới có thể buông xuôi tất cả, quên đi sỉ nhục, đau xót này? Hay là cứ để cho mưa to, gió lớn cuốn ta đi, đi đến một nơi không ai biết đến ta? Mau giúp ta, mau cuốn ta đi. . . . . .
” A. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Một tiếng la tê tâm liệt phế làm rung động cả hoàng cung dơ bẩn. Dùng hết sức lực mà la lớn như vậy, Niệm Nghiễn không chống đỡ được nữa, ngồi sụp xuống đất. Thôi Ân Trạch không suy nghĩ gì nhiều, nhanh chóng vọt ra, vứt bỏ ô dù lẫn áo bông – ngồi xuống đất cùng Niệm Nghiễn, dang tay từ phía sau ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo kia.
Hai người cứ thế ôm nhau giữa trời mưa, nước chảy trên người đã không thể phân biệt là nước mưa hay nước mắt. Thôi Ân Trạch tựa cằm lên vai Niệm Nghiễn. Dùng chính thân thể mình sưởi ấm cho y, nỉ non bên tai “Ngươi còn có ta, bảo bối, ta sẽ không rời bỏ ngươi . . . .”
Tiếng mưa rơi giòn giã như có thể cuốn trôi tất cả những thanh âm hỗn tạp khác. Nhưng giọng nói dịu dàng, trầm thấp kia lại vang vọng bên tai Niệm Nghiễn, len lỏi vào trong lòng y, khiến nó trở nên ấm áp, yên bình.
Hai người ôm nhau như vậy cho đến khi Thôi Ân Trạch cảm thấy người trong lòng không còn động tĩnh gì nữa – phát hiện Niệm Nghiễn đã hôn mê – liền nhanh chóng bế y vào phòng. Thân thể cả hai đều lạnh như băng, nhưng Thôi Ân Trạch lại vui sướng khó tả vì đêm nay hắn đã có thể cùng chia sẻ một chút buồn bực trong lòng Niệm Nghiễn với y – Thôi Ân Trạch cảm thấy khoảng cách giữa hai người đang dần được rút ngắn lại.
. . . . . . .
Từ lúc Niệm Nghiễn bước ra khỏi cửa, Nhân Triết vẫn chăm chú dõi theo y, nhìn thân thể gầy yếu run rẩy trong mưa, nhìn y khó khăn mà bước từng bước nhỏ, quần áo trên người thì ướt nhẹp, quấn chặt lấy từng đường cong cơ thể.
Nhân Triết chưa từng thấy ai đẹp như vậy, tuy Niệm Nghiễn chỉ quay lưng về phía hắn, nhưng kể từ bước đi đầu tiên của y – hai mắt Nhân Triết không thể rời khỏi dáng người đó. Vì cớ gì, trong một con người lại có thể tồn tại hai tính cách đối ngược nhau như vậy? – Kiên cường hòa lẫn nhu nhược, yếu đuối. Vì cớ gì bước đi kia chậm rãi, kiên định lại khiến cho kẻ khác đau lòng đến thế này? Vì cớ gì tiếng khóc không ra hơi kia lại rung động lòng người?
Thấy Niệm Nghiễn tuyệt vọng, thê thảm như vậy, Nhân Triết phải gồng mình đến căng cứng, bóp chặt khe cửa gần bên mới có thể xua đi ý nghĩ muốn chạy tới mà ôm y vào lòng, tim đập loạn nhịp – không thể khống chế.
Tại sao người ôm đại ca trong ***g ngực lại là phụ hoàng mà không phải là hắn? Hắn đã có thể nhìn rõ tham vọng của phụ hoàng : thân thể kiên cường, dẻo dai kia có bao nhiêu gợi cảm mê người; thần trí mạnh mẽ kia có bao nhiêu hấp dẫn, say hồn. Phụ hoàng nhất định không chịu bỏ qua một bảo bối quý giá như vậy.
Nhưng phụ hoàng không hề hay biết người kia cần được quan tâm và yêu thương, che chở như thế nào. Phụ hoàng nhất định không hề biết, nhất định không, chỉ có hắn mới biết. . . . .
Mê luyến huynh trưởng của chính mình – Nhân Triết hắn điên rồi, nhưng hắn có phải là người điên duy nhất đâu?