Chương 28
Sáng hôm sau, Nhân Triết không hề nghe lời Niệm Nghiễn đi tới Thái học viện. Vừa giải quyết xong một vài chuyện lặt vặt, hắn lại hướng Ngự Thấm điện chạy tới.
“Tại sao ngươi không đi nghe Lương thái phó giảng bài?”
“Đừng nhắc tới hắn, ta đã mười chín tuổi, chẳng lẽ vẫn phải như một đứa trẻ ngồi nghe hắn giảng đạo?”
“Ngươi không nên đối xử với Lương thái phó như vậy, ta thấy, hắn rất quan tâm tới ngươi.”
“Hắn? Hừ, người ti tiện như hắn, làm sao có tư cách quan tâm tới ta?”
“Tiểu Tứ, ngươi không thể nói như vậy được, dù gì đi nữa hắn cũng là ân sư của ngươi!”
“Ân sư? . . . . . .”
Nhân Triết dường như còn muốn nói thêm điều gì, lại nghe thái giám bẩm báo: “Lương thái phó ngoài cửa cầu kiến.”
“Đuổi hắn đi!”
“Tiểu Tứ, ngươi. . . . . .”
“Đại ca, đây là chuyện của ta, ngươi không cần phải bận tâm .”
Quả thật, Tiểu Tứ đã không còn là một đứa trẻ, một đại ca từ trên trời rơi xuống như y không đủ tư cách để quản thúc hắn. Nhưng, Niệm Nghiễn thật sự thương cảm khi thấy con người phong lưu, hòa nhã kia lại bị Tiểu Tứ đối xử như vậy. Tiểu Tứ cũng thật là, không biết tại sao lại có ác cảm với Lương Thiếu Như như vậy? Nói gì đi nữa, tình cảm mà Lương Thiếu Như giành cho hắn không phải là giả. . . . . .
“Hồi bẩm thái tử, Lương thái phó vẫn chờ ở ngoài, hắn nói nhất định phải gặp được điện hạ mới thôi.”
“Vậy cứ để hắn chờ đi.”
“Tiểu Tứ, ngươi hơi quá đáng!”
“Đại ca, không nói chuyện này nữa, ta muốn báo cho ngươi một tin vui.”
Vốn định khuyên răn Nhân Triết một chút, lại bị hai chữ “tin vui” kia thu hút, đối với tình cảnh của mình bây giờ, có thể có tin vui gì chứ? Đã nhiều ngày qua, Thôi Ân Trạch hạ lệnh không cho kẻ khác trước mặt Niệm Nghiễn nói về chuyện của triều đình, ngay cả Tiểu Tứ – nhiều lúc cũng ấp a ấp úng, Niệm Nghiễn không thể không lo lắng.
“Phụ hoàng đã quyết định, đầu năm sau sẽ xuất binh diệt trừ tàn quân của ma giáo, đây cũng là công của đại ca, khiến cho lực lượng ma giáo tổn thất không nhỏ a. . . . . .” Đột nhiên phát hiện Niệm Nghiễn mặt mày tắng bệch, “Đại ca. . . . . .”
“Tiểu Tứ. . . . phụ hoàng đang ở đâu?”
“Lúc này hẳn là ở ngự thư phòng, đại ca, ngươi muốn . . . . . .” lời còn chưa nói hết, Nhân Triết đã bị Niệm Nghiễn đẩy ra – một mình y lao ra ngoài, hướng về ngự thư phòng.
“Đại ca!” Nhân Triết tức khắc đuổi theo.
Lương Thiếu như vẫn đang quỳ gối ngoài cửa.
“Thái tử điện hạ dừng bước, xin nghe vi thần nói một câu!”
“Cút, ta không thèm đếm xỉa tới ngươi!” Nói xong, nhanh chân bước đi.
“Thái tử điện hạ.” Lương Thiếu Như lê gối, gắt gao ôm chặt lấy chân Nhân Triết.
“Van cầu ngài , xin hãy nghe vi thần nói một câu!”
“Cút ngay, ngươi đúng là đồ đê tiện!” Nhân Triết tuyệt tình, tung chân đá Lương Thiếu Như một cước. Lương Thiếu Như vốn là văn nhân yếu đuối, không chịu nổi một cước này, ôm bụng nằm xuống đất.
“Đừng để cho ta nhìn thấy ngươi một lần nữa!” Khi thốt ra những lời này, trên mặt Nhân Triết tràn ngập vẻ lạnh lùng, như muốn đem kẻ phía dưới xé tan thành từng mảnh – bỏ lại Lương Thiếu Như không biết sống ch.ết thế nào, Nhân Triết thẳng hướng ngự thư phòng mà bước vội.
Dường như một cước kia đã làm gãy một sương sườn, ***g ngực vô cùng khó chịu – một tiểu thái giám chạy ra muốn nâng Lương Thiếu Như dậy – y xua tay, vất vả đứng lên, lảo đảo vài bước, dựa vào cây cột đá bên cạnh, há miệng thở dốc. Nhưng tất cả những đau đớn này đều không bằng một câu “đồ đê tiện” của thái tử – hai chữ đó đã phá hủy tất cả tự tôn của Lương Thiếu Như.
Tại sao? Ta đã làm việc gì sai? Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ta có chăng cũng chỉ là yêu thương ngươi mà thôi, ngay cả việc cầu xin ngươi quan tâm đến mình – ta cũng không có quyền sao? Tất cả đều không phải lỗi của ta, ta chẳng biết phải làm gì, tại sao ngươi không chịu nghe ta nói? Tất cả mọi người có thể mắng ta, nhưng một câu nói của ngươi còn sắc nhọn hơn cả dao kiếm.
Đau đớn thể xác không thể kìm nén, chua xót trong lòng lại càng mãnh liệt, nước mắt khẽ rơi trên khóe môi – Lương Thiếu Như không thèm lau, chỉ hận một cước kia sau không giết ch.ết mình cho rồi?
——————————————————
Không để ý thị vệ ngăn cản, Niệm Nghiễn xông thẳng vào ngự thư phòng – chỉ thấy Thôi Ân Trạch vẻ mặt bình thản, ánh mắt tha thiết không rời khỏi Niệm Nghiễn – càng khiến y thêm tức giận.
“Truyền lệnh của trẫm, không ai được phép vào đây. Trái lệnh, chém!.” Bảo bối của hắn đến đây chắn chắn là muốn hỏi chuyện xuất binh diệt trừ ma giáo.
Ngự thư phòng to như vậy chỉ còn lại hai người, không ai nói một lời, ánh mắt chỉ nhìn nhau như đang giằng co – ánh mắt Thôi Ân Trạch hết sức dịu dàng, trìu mến – ánh mắt Niệm Nghiễn lại như sắp phun ra lửa.
“Tại sao?” Niệm Nghiễn cố gắng kìm nén xúc động.
“Tại sao cái gì?” Thôi Ân Trạch mỉm cười tinh nghịch mà hỏi lại. Hết thảy mọi chuyện đều như hắn dự đoán. Bảo bối a, không lâu nữa ngươi sẽ nằm gọn trong tay ta.
“Ngươi biết rồi còn hỏi, tại sao lại xuất binh?” Niệm Nghiễn nổi nóng, triều đình và ma giáo song hành tồn tại hàng trăm năm qua – nước sông không phạm nước giếng – có xảy ra chuyện gì đâu?
“Việc này a, không có gì quan trọng, chẳng qua nguyện vọng của ta là sớm ngày diệt trừ ma giáo mà thôi!” Lời nói nhẹ tựa lông hồng, dường như chuyện này không hề liên quan tới mình.
Niệm Nghiễn nghẹn lời, đúng vậy, y có quyền gì mà ở đây chất vấn? Hắn vốn là kẻ thù lớn nhất của mình, hai người vốn là nên ở trên chiến trường mà phân cao thấp – ta sống ngươi ch.ết. Mà hiện nay, lại ở vào tình huống này – Niệm Nghiễn bị hắn độc chiếm, nuôi như nuôi một con thú cưng. Hình ảnh những ngày sống trong hoàng cung lại hiện lên trong đầu, Niệm Nghiễn oán giận – thân thể mềm nhũn do xúc động mạnh, sắp sửa ngã xuống lại bị Thôi Ân Trạch ôm trầm vào người, vùi đầu y vào trong ***g ngực.
Cứ như thế này, ta biết ngươi sẽ càng hận ta, nhưng đây là điều duy nhất ta có thể làm, vì ta biết – ma giáo chính là điểm yếu chí mạng của ngươi. . . . . .
“Buông ta ra. . . . . .” Hơi thở mong manh, Niệm Nghiễn lại như một con búp bê vô tâm – không vui, không buồn. Có lẽ nếu ta bị điên thì thật tốt, như vậy sẽ không phải khổ sở hơn nữa
Thở dài một hơi, nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của người đang nép trong lòng ngực. Kỳ thật, chỉ cần y mỉm cười một lần với hắn, dù chỉ một lần thôi, hắn sẽ dừng tất cả những kế hoạch này lại. “Giang sơn xinh đẹp như vậy nhưng cũng không sánh nổi nụ cười của ngươi” – lời này Thôi Ân Trạch đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần, y nghe xong rồi mà vẫn không tin sao? Lại muốn dùng cách này để tr.a tấn bản thân – cũng chính là tr.a tấn hắn.
“Kỳ thật, ta có thể buông tha bọn họ.” Nếu y không chịu mở miệng, Thôi Ân Trạch chỉ có thể “vẽ đường cho hươu chạy”.
“Ngươi nói sao?”
Trong một khắc nghe được lời nói của Thôi Ân Trạch, đôi mắt Niệm Nghiễn lập tức sáng rỡ, lung linh chưa từng có. Ánh mắt này vừa khiến Thôi Ân Trạch say mê lại vừa khiến hắn chua xót không dứt – an nguy của ma giáo có thể khiến cho y hóa buồn thành vui – vậy mà chính mình chỉ có thể nhận được lạnh lùng, oán giận.
Niệm Nghiễn hoài nghi, không biết mình có nhìn lầm hay không? Kẻ duy ngã độc tôn này lại có vẻ mặt bi ai đến thế sao? Có điều, vẻ mặt này chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, sau đó lập tức biến mất – lại là vẻ lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy dục vọng độc chiếm như muốn lập tức ăn sống Niệm Nghiễn. Cơ thể Niệm Nghiễn không hiểu tại sao lại nóng lên, chữ “Ân” nơi ngực trái lại phát đau – nhắc nhở sự bạo ngược, vũ nhục của nam nhân này với mình.
Thôi Ân Trạch chưa nói hắn muốn y làm gì nhưng Niệm Nghiễn dựa vào hiểu biết của mình về nam nhân này cũng biết được y chỉ có thể lựa chọn hoặc là chính mình xuống địa ngục hoặc là để cho các huynh đệ của Mặc giáo ch.ết không nơi chôn thây.
Nhưng nếu chỉ cần một cái gật đầu đồng ý mà có thể xoay chuyển tình thế – Niệm Nghiễn nhất định sẽ làm. Y bây giờ đã không còn gì để mất, có mất thêm một chút tôn nghiêm nữa thì đã làm sao?
Thôi Ân Trạch dùng ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng của mình thúc giục Niệm Nghiễn hạ quyết định –
Niệm Nghiễn ước gì lúc này có thể có ai đó thôi miên mình – để y vứt bỏ linh hồn của bản thân, làm một con rỗ gỗ vô tâm vô phế, chỉ có như vậy mới có thể vượt qua địa ngục này. . . . . .
Niệm Nghiễn dùng thứ thanh âm không hề ẩn chứa một chút xúc cảm nào:
“Để ta gặp mặt bọn họ đi. . . . . .”