Chương 20
Trong cơn mưa phùn lất phất, làn gió lạnh lùng thổi trên mặt đất ẩm ướt.
Mọi người vẫn đứng yên chỗ cũ, giống như chưa từng phát hiện trên áo đã thấm mưa, ánh mắt một khắc vẫn không rời lôi đài.
Thử hỏi trong chốn giang hồ, mấy ai có thể tận mắt chứng kiến cao thủ so chiêu? Hôm nay đại hội võ lâm, một người vốn là bảo chủ của võ lâm đệ nhất bảo, đơn độc đối phó với tam đại chưởng môn trong cửu đại môn phái cùng hai bang chủ lớn, một cuộc chiến như thế, rất khó gặp đó nha, cho nên làm sao vì chút mưa phùn mà bỏ qua được?
Gió lạnh thổi trong mưa, tiếng chuông leng keng trên lôi đài không ngừng vang lên, bóng người đang trên không chợt quay ngược lại, thoắt ẩn thoắt hiện trong đám người, khiến mọi người khó có thể phân rõ ai với ai? Trừ chưởng môn Võ Đang và một số cao thủ võ lâm khác có thể phân biệt được, nhưng cũng chỉ lờ mờ thấy quang hoa như lưu vân lóe lên, một nén hương trôi qua, thắng bại vẫn chưa định.
Thắng bại có thật chưa định? Người đi đường không cần xem cũng biết đám người Triệu Trường Khánh không phải là kẻ thắng. Năm chọi một, thời gian một nén hương, vậy mà cũng chỉ khó khăn lắm mới ngang tay với Triệu Hồng Lân. Nếu là một chọi một, năm người chẳng phải sẽ sớm thất bại rồi sao? Càng nghĩ sâu xa, càng thấy ảo diệu, chỉ sợ Triệu Hồng Lân chưa dốc toàn lực, mà chỉ đang kéo dài thời gian cho nhi tử thoát khỏi phạm vi Võ Đang mà thôi.
Mắt thấy tam đại môn phái sắp bại, chưởng môn Võ Đang mỉm cười, mà chưởng môn Hoa Sơn thì khó nén nửa vui nửa buồn. Vui chính là môn phái khác cũng chẳng so được với mình, còn buồn chính là trừ Thiếu Lâm Võ Đang ra, các môn phái khác chẳng có chút tiến bộ gì cả. Chỉ cần Triệu Hồng Lân muốn, lấy tâm cơ cùng thân thủ của y, muốn kích phá cửu đại môn phái quả thực dễ như trở bàn tay! Nghĩ đến đây, mọi người đều cảm thấy trong lòng lạnh giá.
Bỗng dưng, Triệu Hồng Lân quát một tiếng, tầng tầng lưu vân đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt, rồi sao đó, ánh sáng tắt ngúm, hết thảy đều trở lại bình thường. Triệu Hồng Lân thu kiếm, đứng ngạo nghễ ở giữa, ánh mắt lạnh lùng mang ý cười nhìn quét qua năm người đang đứng bất động, khóe miệng khẽ nhếch, thái độ tà mỵ vô cùng. Trong chớt mắt, thân ảnh tuyệt sắc đã biến mất, chỉ để lại chúng giang hồ đã bị câu đến nửa hồn phách.
Một hồi lâu, mọi người mới hồi phục tinh thần, bỗng thấy vai phải của năm người kia đều thấm đẫm máu, rõ ràng đã bị Xuất Vân kiếm của Triệu Hồng Lân gây thương tích, vết thương sau khi được điểm huyệt cầm máu vẫn đang chảy máu không ngừng, thật là một thanh quỷ kiếm.
Năm đại chưởng môn bang chủ liên thủ cũng làm cho Triệu Hồng Lân chạy thoát, tình thế lúc này đã lâm vào xấu hổ, chưởng môn Võ Đang liền ra mặt, mỉm cười nói: “Các vị giang hồ bằng hữu, võ công của Triệu Hồng Lân cao thâm, hôm nay để y đào tẩu, ngày khác sẽ trở thành mối họa của võ lâm. Nếu không chê, các vị có thể nghỉ tạm ở Võ Đang, chờ sau khi có tân võ lâm minh chủ, đến lúc đó sẽ hiệu triệu thiên hạ, dùng toàn lực truy bắt phụ tử Triệu Hồng Lân, để võ lâm có thể trở lại yên bình như xưa!”
Danh vọng các phái xác thực không bằng Võ Đang, mà võ công thì càng không sánh được. Xuất phát từ các loại lo lắng, chưởng môn Hoa Sơn chờ nói xong, lập tức ôm quyền thi lễ, cất cao giọng nói: “Võ Đang cùng Thiếu Lâm Tự đều nổi danh, hôm nay danh dự Thiệu Lâm đã không còn, trong chốn võ lâm ai có thể xứng ngôi võ lâm minh chủ bằng chưởng môn Võ Đang? Ta, phái Hoa Sơn nguyện cùng võ lâm, thề tiêu diệt những tên bại hoại đáng xấu hổ kia!”
Nếu ngay cả chưởng môn phái Hoa Sơn cũng đã lên tiếng, thì các môn phái khác đương nhiên cũng không ý kiến. Triệu Trường Khánh lúc này cũng không còn sự lựa chọn nào khác, bọn họ không bằng người, tự nhiên không cách nào thu phục võ lâm được, nếu có thể kết minh với toàn võ lâm để tiêu diệt Triệu Hồng Lân, đó cũng không phải là biện pháp tệ, vì vậy lập tức chắp tay đồng ý. Mà Bạch Vân đạo trưởng và Hạ lão gia cảm thấy chắc chắn Triệu Tĩnh sẽ cùng đi với Triệu Hồng Lân, cho nên nếu tìm được Triệu Hồng Lân, sợ gì không tìm được Triệu Tĩnh, bởi vậy cũng nguyện ý gia nhập. Dưới đài, giang hồ hảo hán tất nhiên theo chưởng môn Võ Đang mà hô to đến trời rung đất lở.
Trong đám người cũng có một số ít chỉ lạnh lùng xem xét, giống như đang nhìn một trò khôi hài nhàm chán, chờ đến khi chưởng môn Võ Đang mời các chưởng môn đi vào thính phòng thương nghị phương án đuổi bắt Triệu Hồng Lân, có vài người đã xuống núi, mặc kệ lũ to mồm vì chính nghĩa kia.
Tết Trùng Dương đã qua, nhiệt độ thay đổi lại càng rõ ràng, ngày mưa cũng nhiều hơn.
Thời tiết âm u mưa liên miên, khiến các khách *** trà lâu buôn bán rất đắt khách, một phần đại hội võ lâm mới chấm dứt không lâu, một ít người trong giang hồ không muốn vì vậy mà chia tay, gặp lão bằng hữu, lại càng có hứng ở lại nói chuyện phiếm trên thuyền, hoặc là lên Nhạc Dương lầu thưởng thức cảnh đẹp. Một số người không thể tham gia đại hội võ lâm thì ngồi ở tửu lâu hoặc quán trà nghe giang hồ đồn đại. Bởi vậy, các quán đều buôn bán rất tốt.
Chưa tới buổi trưa, tại một khách *** không lớn lắm ở ngoại ô Nhạc Châu, khách nhân ở đó cũng không ít, xem bộ dạng, phần lớn vốn là người trong giang hồ, số còn lại thì là đám bán hàng rong, hoặc là người qua đường, lo lắng rước lấy họa nên chỉ dám ở trong góc, uống trà xanh hoặc rượu thơm, chọn vài đĩa hoa quả và ít điểm tâm, lẳng lặng nghe mọi người nói chuyện, trong lòng cảm thấy cũng có chút nhàm chán. Nói đến nói đi cũng chỉ là Thiếu Lâm bị xấu hổ, Cần vương không ch.ết, còn cứu con của y – tiền nhậm võ lâm minh chủ Ngọc Như Hồng, hơn nữa lấy một địch năm, làm bị thương ba đại chưởng môn và hai đại bang chủ. Chuyện này đã truyền khắp giang hồ, ai ai cũng nói, đương nhiên cũng sẽ thêm mắm dặm muối. Bất quá, tuy đại đa số mọi người đã nghe chán, nhưng vẫn còn một số ít người qua đường chăm chú lắng nghe.
Người kể chuyện có lẽ cũng nhận thấy được tâm tính khách nhân, mà sau khi kể một đoạn, lại ra vẻ thần bí nói: “Hiện nay người trong giang hồ đã biết Triệu Hồng Lân không ch.ết, ngay cả tiền hoàng đế, mà nay đã được sửa thành Ý vương – lục vương gia Triệu Tĩnh cũng đã xuất hiện. Song sự thật thế nào chưa ai biết, có người nói cách đây hơn hai mươi ngày đã gặp qua Ý vương tại một trấn nhỏ ở Đông Kinh, sau đó liền biến mất, tại đại hội võ lâm cũng không thấy ai nhìn thấy hắn. Nhưng, ta có thể khẳng định, Ý vương Triệu Tĩnh quả thật có đến đại hội võ lâm, chỉ là hắn đã dịch dung nên không ai nhận ra. Nhưng sau khi Triệu Hồng Lân lao đi cứu nhi tử, hắn đã mất tích, có thể là hắn chạy trốn, hoặc là bị cừu nhân nhận ra mà giết ch.ết…”
“Lão già ngươi ít nói bậy bạ đi! Phụ… Ý vương còn lâu mới bị giết ch.ết! Ngươi dám nói lung tung, coi chừng ta gọi người giết ngươi!” Một hài tử tuấn tú chừng tám chín tuổi đứng bật dậy, khuôn mặt trắng nõn đầy tức giận, trợn trừng mắt đầy uy nghi, khiến mọi người giật mình kinh ngạc, một hài tử nhỏ tuổi sao có khí thế khiếp người đến thế?
Rất nhanh, ba tráng tử cao lớn đi bên cạnh hài tử đã đi tới, một người chắp tay với người kể chuyện tỏ vẻ xin lỗi đã quấy rầy, hai người khác thì khuyên thiếu chủ của mình không nên lo lắng. Nhưng hài tử không thèm nói lý, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm người kể chuyện, khí thế không thua gì đại nhân, tiếng nói non nớt vang lên, nhưng cũng đầy oai phong: “Ngươi khẳng định Ý vương đã xuất hiện ở đại hội võ lâm, vậy ngươi chắc cũng biết Ý vương đi hướng nào chứ?”
Câu hỏi này làm mọi người trong khách *** đều chú ý, nhìn hài tử một thân áo vải nhưng tràn ngập quý khí, trong mắt hiện lên vài tia kinh ngạc, cũng có vài phần dò hỏi.
Người kể chuyện bị hài tử khiến cho dở khóc dở cười, nhìn thấy ba tùy tùng theo sau có vẻ không làm gì được, vì vậy lạnh nhạt nói: “Lão chỉ là người kể chuyện, không nhìn thấy tận mắt, làm sao biết người đó đi đâu? Không lẽ ngươi cũng là cừu nhân của hắn?”
“Ai nói đấy là cừu nhân của ta, người đó là…” Ba người tùy tùng giật mình, hài tử cũng rất cơ trí, nhìn chằm chằm vào người kể chuyện, lạnh lùng nói: “Ta chỉ cần biết người đó đi đâu thôi, ngươi rốt cuộc có nói hay không?”
Hài tử tuy nhỏ nhưng khí thế lại khiến người khác không khỏi lui về sau nửa bước, người kể chuyện thất kinh sững sỡ, ngắm nhìn hài tử đứng trước mặt, nếu không nhìn lầm, tựa hồ vừa rồi hắn nhìn thấy trong mắt đứa nhỏ này hiện lên sát ý. Khí thế bức người như vậy làm sao người bình thường có được, nếu không phải hoàng thân thì chắc chắn là quốc thích. Vừa nghĩ đến đó, người kể chuyện chợt ngộ ra, nhìn đám khách nhân trong khách ***, rõ ràng cũng có không ít người đoán được.
Nhìn thẳng vào ánh mắt trong suốt sắc bén của hài tử, người kể chuyện cười cười, thẳng thắn thành khẩn nói: “Lão quả thật không biết Ý vương đi hướng nào, chỉ có thể khẳng định là hắn chưa ch.ết, nghe nói là bị hai người trẻ tuổi mang đi. Nhà lão còn có việc, xin phép cáo từ, tiểu ca nhi, bảo trọng!” Một lần nữa liếc nhìn qua đám khách nhân, người kể chuyện cũng cảm nhận được không khí khác thường, vì vậy vội vàng kiếm cớ bỏ trốn.
Hài tử đương nhiên nhận thấy hào khí thay đổi, nhưng vẫn bình tĩnh cười cười, ý bảo ba người bên cạnh ngồi xuống. Gọi tiểu nhị điểm vài món ăn, rồi chậm rãi thưởng thức, sau đó rời khỏi khách ***. Về phần phía sau nhiều thêm vài cái đuôi, hài tử chỉ mỉm cười như có như không, chân mọc trên thân người ta, thích đi theo thì cứ việc. Hài tử lên xe ngựa, ba người hầu còn lại đội mũ trùm mặt, sau đó một người đánh xe, hai người cưỡi ngựa đi theo hai bên, về phía Đàm Châu.
“Tiểu vương gia, Ý vương gia ở nơi nào không rõ, chúng ta đã tìm khắp nơi, nếu tiếp tục đi nữa, sợ rằng sẽ có nguy hiểm. Nếu ngài có điều gì bất trắc, thuộc hạ thật không biết nói với hoàng thượng thế nào, hay là ngài theo thuộc hạ về kinh đi!” Người đánh xe vẫn không từ bỏ ý định mà khuyên thiếu chủ của mình, cũng không nhớ nó đã không thèm để ý tới hoàng thượng đau khổ khuyên can, thì làm sao lại nghe một tên thị vệ như hắn được.
Quả nhiên, bên trong truyền ra thanh âm rầu rĩ, hài tử kiên quyết nói: “Tìm không được phụ vương, ta sẽ không quay về kinh, nhất định lần này ta phải tìm được người!”
“Nhưng chúng ta không biết vương gia đi đâu…” Đang muốn nói tiếp, người đánh xe đột nhiên dừng lại, ghim ngựa dừng xe nhìn chăm chú phía trước. Hài tử bên trong không biết phát sinh chuyện gì, vội nhô đầu ra hỏi: “Tô Lăng, chuyện gì vậy?”
Tô Lăng không trả lời, nhưng trước mắt xuất hiện mấy người đã nói lên đáp án. Năm người tuổi chừng ba mươi, khẩu khí không nhỏ, nói: “Tiểu tử, ngươi là con của Triệu Tĩnh đúng không? Ngoan ngoãn đi theo đại gia, miễn cho phải chịu đau đớn!”
Hài tử ngồi ngay ngắn trên xe ngựa, hừ lạnh: “Ban ngày ban mặt dám bắt hoàng thân, các ngươi tính tạo phản sao?”
Một người cầm chiếc bút to, nhã nhặn cười nói:” Không dám, không dám… Ha ha… chúng ta Thanh Phong trại có chuyện gì không dám làm? Hoàng thân thì sao, dù là hoàng đế tới, gia gia cũng dám giết!”
“Các ngươi… các ngươi chỉ là một đám sơn tặc, hồi phụ vương ta còn tại vị, chưa từng tiêu diệt Thanh Phong trại? Các ngươi vì sao lại muốn bắt ta làm con tin?”
“Hừ! Ngươi đi hỏi cái tên phụ thân ngu ngốc của ngươi đi, ngày xưa hắn từng hãm hại cả nhà Tề tướng quân bị trảm, ngay cả cấp dưới trung thành với Tề tướng quân cũng bị hắn vô tình giết ch.ết! Chúng ta vốn là một phân đội dưới trướng Tề tướng quân, đã tránh được tên hôn quân đuổi giết, vì báo thù cho Tề tướng quân, các huynh đệ đã lập nên Thanh Phong trại để chiêu binh mãi mã… Ngươi nói chúng ta muốn tạo phản? Nói rất đúng, chúng ta vì giết Triệu Tĩnh mà sống, nếu tìm không được hắn, vậy bắt ngươi cũng được, con của hắn rơi vào tay bọn ta, sợ gì hắn không ngoan ngoãn xuất hiện!”
“Tô Lăng, bảo vệ tiểu vương gia!” Hai thị vệ còn lại hét lớn một tiếng, vội vàng rút bội kiếm bên hông lao về phía năm người. Tô Lăng cũng rút kiếm bảo vệ tiểu vương gia.
Nhìn chăm chú vào trận đánh trước mắt, rất nhanh, hài tử phát hiện thị vệ của nó đã sắp không thể chống đỡ được, chẳng những bị thương, còn làm cho hai tên giặc cỏ tiến tới gần xe ngựa… May mà võ công của Tô Lăng không tệ, vừa chống đỡ hai tên, vừa kéo chúng ra xa. Song đối thủ cũng không phải là đèn cạn dầu, nếu không làm sao có thể đứng đầu một trại. Quỷ đầu đao ra chiêu ầm ầm, khiến người khó chống đỡ. Một lúc lâu sau, Tô Lăng dần ở thế hạ phong, chỉ có thể cố gắng chống đỡ, chứ không thể bảo vệ được ai. Một kiếm đâm thẳng về phía ngực của Quỷ đầu đao, nhưng huyệt Không Môn sau lưng lại bị lộ, tên còn lại liền chớp thời cơ đâm tới, hài tử cả kinh kêu to: “Tô Lăng cẩn thận!” Rồi sau đó phi về phía người nọ, gắt gao túm chặt lấy cổ gã, khiến cho gã phải quăng kiếm mà tập trung toàn lực hất văng hài tử ra.
Sau khi được cứu, Tô Lăng nhìn thấy tình cảnh trước mắt, không khỏi cả người toát mồ hôi lạnh… Tiểu vương gia mới học võ được bốn tháng, giờ tiểu vương gia làm vậy, thật sự rất nguy hiểm…
Song, cùng địch so chiêu, làm sao có thể phân tâm được. Quỷ đầu đao thấy sơ hở, liền lao vào, nhất thời huyết châu tóe ra, tay trái của Tô Lăng đứt lìa, ngực cũng bị thủng một lỗ lớn, máu chảy không ngừng.
“Không! Tô Lăng! Ngươi không thể ch.ết!” Hai mắt hài tử đỏ au, tay đang quấn trên cổ đối thủ càng thêm siết chặt. Người kia bị ép đến sắc mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, vội vàng túm lấy cổ tay của hài tử, dùng sức thật mạnh, sau đó vật hài tử qua vai, dễ dàng quăng được hài tử xuống đất. Cổ tay cùng lưng đau đớn làm cho hài tử kêu au au, đến mức suýt bất tỉnh!
Hai thị vệ còn lại thấy Tô Lăng bị giết, tiểu vương gia bị bắt, không khỏi sốt ruột vô cùng, như mất hết suy nghĩ mà liều mạng chém lung tung muốn cứu người. Nhưng hai người vốn đã bị thương, nay còn phải đối phó với ba tên, ngược lại làm cho cả người đầy máu, đột nhiên trước mắt tối sầm, hai người ngã xuống đất, cái gì cũng không thấy…
Không biết là do đau đớn hay sợ hãi, hài tử mở to hai mắt ngơ ngác nhìn thi thể của bọn họ, thật lâu vẫn không động đậy.
Năm người Thanh Phong trại nhìn nhau, đồng loạt gật đầu, quyết định để trại chủ bắt hài tử. Tên trại chủ vừa vươn tay ra, chợt hàn quang lóe lên, một thanh kiếm màu bạc cùng một thân ảnh đã chắn trước người hài tử. Người mới tới thon cao, đầy lạnh lùng nhưng cũng tràn ngập mỵ ý, không lẽ đây chính là người mà cả thiên hạ đều biết – Triệu Hồng Lân sao? Tuy dung mạo tầm thường, nhưng ai không biết thuật dịch dung của y cao siêu đến nhường nào?
Đúng là y, thật là y sao? Trại chủ Thanh Phong trại nhìn y không chớp mắt, giống như muốn nhìn thấu qua y, cũng như đang muốn xác định thân phận thật sự của y.
Không chờ bọn họ suy nghĩ, hàn quang chợt lóe lên vị trí trái tim từng tên, thủ pháp cực nhanh, đầy tàn nhẫn, trừ Triệu Hồng Lân ra thì còn ai?
Năm người mở to mắt mà ngã xuống, ch.ết không nhắm mắt.
Hài tử sững sờ nhìn một màn, trên mặt đờ đẫn, không mang theo một tia sợ hãi nào. Một đôi tay trắng nõn che đi hai tròng mắt của nó, nó cứng người một lúc, rồi vặn bung bàn tay kia ra, đi về phía ba thị vệ khí huyết đã tuyệt nằm dưới đất, thân thể nho nhỏ run lên nhè nhẹ: “Là ta hại ch.ết Tô Lăng và mọi người, nếu như không phải ta ngang ngạnh muốn xuất cung tìm phụ vương, bọn họ sẽ không phải theo ta tìm cái ch.ết, là ta hại ch.ết bọn họ!”
Trầm mặc trong chốc lát, một thanh âm vui mừng vang lên: “Kiến nhi, ta mang con đi tìm phụ vương.”
Y biết tên mình? Hài tử chấn động, xoay người nhìn kẻ xa lạ kia, lúc này mới đề phòng nói: “Ngươi là ai? Ngươi biết phụ vương của ta ở đâu sao?”
Xóa đi lớp mặt nạ, dung nhan như thiên tiên hiện ra, Triệu Hồng Lân ôn nhu cười, vươn hai tay ôm lấy hài tử: “Kiến nhi, chúng ta đi tìm phụ vương của con nhé!”
Triệu Kiến Thanh sững sờ nhìn y hồi lâu, hốc mắt dần đỏ lên, đột nhiên lao vào lòng y, khóc rống: “Cửu thúc công, con muốn phụ vương, con muốn phụ vương…”
Triệu Hồng Lân giật mình, tình cảnh như vậy, giống như đã từng phát sinh? Là lúc Triệu Tĩnh còn bé bị bắt cóc, khi đó Tĩnh nhi cũng như vậy, chỉ biết lao vào lòng y mà khóc… Cho tới bây giờ, người y muốn bảo vệ đã nhân cơ hội bỏ chạy, rốt cuộc phải tìm hắn ở đâu đây?
“Kiến nhi đừng khóc, chúng ta đi tìm phụ vương của con nào, tin tưởng cửu thúc công, nhất định chúng ta sẽ tìm được!” Ôm lấy Triệu Kiến Thành, Triệu Hồng Lân leo lên ngựa, lao về con đường cũ.
Cả đoạn đường không thấy bóng dáng Triệu Tĩnh đâu, trên người hắn cũng không còn nhiều ngân lượng, có lẽ vẫn chưa đi được xa.
Cont…