Chương 69: Nam Đế trổ Thần Oai
Bắt đầu từ hôm ấy, Ngọc Động Chân Nhân lưu lại trong cung điện của vua họ Đoàn, mỗi ngày lại một toa thuốc huợt huyết lưu khí cho Đoàn Cẩm uống. Quả nhiên, hôm sau là lành bịnh như thường.
Sau khi phục hồi sức khoẽ, Đoàn Cẩm cảm thấy con người mình từ lúc uống được huyết con lươn chúa, trong cơ thể có hai hiện tượng lạ kỳ.
Hiện tượng thứ nhất là sau khi rời khỏi giường bịnh, sức lực mạnh vô cùng, sức lực ở chân tay càng lợi hại hơn nữa .
Trong buổi đầu rời khỏi ngọc sàng, cung nữ đến hầu hạ giúp chàng thay đổi xiêm y, Đoàn Cẩm y theo ngày thường dùng tay vịn lấy vai cung nữ.
Nàng cung nữ ấy mặt hoa liền đổi sắc, "ối cha ! " lên một tiếng, rồi ngất xỉu ngay trên mặt đất.
Đoàn Cẩm ngơ ngác chẳng hiểu chuyện chi, sau lại ngự y khám bịnh và nói rõ cung nữ ấy té ch.ết giấc nguyên do vì Đoàn Cẩm vịn lên vai cung nữ ấy quá mạnh, khiến nàng trật cả khớp xương vai, quá đau nên ngất đi.
Chàng không thể tin là mình lại có sức mạnh như thế, song khi chàng tự mình thử dùng tay ấn nhẹ lên bàn ghế vật dụng trong tẩm điện, hễ ấn tới đâu là những tiếng "rắc rắc !" vang lên đến đấy, liên tiếp ấn lún luôn mà híc ghế cây bằng danh mộc.
Đoàn Cẩm mới hiểu rõ là kết quả kỳ lạ của sự uống huyết con Kim Thiện vương, giúp chàng trở thành một người có thần lực kinh hồn như thế, trong dạ nửa sợ nửa mừng.
Hiện tượng thứ hai là sau khi bình phục vài ngày, cảm thấy da dẻ châu thân ngứa ngáy khó chịu vô cùng, không đầy nửa buổi trời, dưới lớp da mọc lên từng mụt đỏ bầm, những mụt màu đỏ ấy, ngứa xót phi thường. Chàng thử dùng tay khưới lên, nhưng vừa khượi phải, da chỗ ấy lập tức biến nên cứng rắn lạ lùng.
Trước sau chẳng tới hai ngày, khắp châu thân mọc lên từng miếng da cứng như vẩy cá, chắc chắn vô cùng, thử dùng dao nhọn cắt đi, nhưng chẳng hề hấn, mường tượng như có một lớp giáp sắt bao bên ngoài vậy.
Đoàn Cẩm mười phần lạ lùng chẳng biết vì sao ?
Đoàn Lão Hoàng Gia thấy con mình đã lành hẳn bịnh, bèn lựa ngày huỳnh đạo kiết nhựt, dạy Đoàn Cẩm bái sư cùng Ngọc Động Chân Nhân, đổi cách xưng hô thành thầy trò.
Lúc ấy Đoàn Cẩm chỉ mới mười bốn tuổi đầu.
Ngọc Động Chân Nhân chờ Đoàn Cẩm lạy mình nhận làm thầy xong mới nói :
- Đồ đệ vô tình giết được con Kim Thiện vương nơi hồ Phỉ Thúy, hút được linh huyết đơn huỳnh nơi cổ quái ngư. Không những tăng tiến thêm mấy ngàn cân thần lực, còn mọc lên một lớp da dày như hình vảy cá, đao thương chẳng phạm được. Đấy là phúc duyên trời ban riêng cho đồ đệ, song le đừng nên vì đó mà tự cao tự mãn, từ nay phải chuyên cần dụng công tập luyện võ nghệ mới đạt đến mức lực địch vạn nhân được !
Đoàn Cẩm hết sức vui mừng, nhất nhất vâng dạ theo lời chỉ giáo của sư phụ.
Ngọc Động Chân Nhân đầu tiên dạy chàng công phu bên ngoài, trong hoàng cung sắp năm cái lu lớn, mỗi lu chứa hơn phân nửa nước.
Loại nước ấy không phải là nước là mà là một thứ nước thuốc sền sệt như chất keo, mỗi ngày bắt Đoàn Cẩm ngâm mình trong lu ấy, mỗi lu ngâm hai tiếng đồng hồ.
Ròng rã ba tháng trời, Đoàn Cẩm phải ngâm mình trong lu thuốc như vậy.
Lúc ấy tay chân gân cốt khắp người của Đoàn Cẩm đã trở nên cứng rắn lạ thường, dùng đao thương chém vào người chàng chỉ nghe những tiếng "coong coong" chứ chẳng chút suy suyển da thịt .
Nhưng Ngọc Động Chân Nhân chưa cho đấy là thành công mà kêu Đoàn Cẩm đến trước mặt và nói :
- Cẩm nhi, ngoại trạng công phu của con hiện giờ chỉ mới luyện ở bước đầu , thân thể con chỉ có thể chống cự với loại đao thương, côn bổng tầm thường, nhưng không có thể chống lại với sức nhọn bén của đao kiếm đâm phải.
Ví như kẻ địch dùng bảo kiếm đâm vào ngực của con vẫn có thể đâm thấu qua suốt bên kia, như vậy con cần phải khổ luyện đến giai đoạn thứ hai nữa .
Chân nhân bèn sai cắt tả hữu trong cung ra sau ngự viện trồng một giàn rào tre, cao độ ba trượng rộng bốn trượng, giữa giàn tre buộc hai sợi giây thành hình như một chiếc đu, bốn phía đu treo bảy tám bao cát lớn.
Chân Nhân bảo Đoàn Cẩm ngồi trên chiếc đu, lại bắt tám tên cận thần giữ lấy đầu giây mỗi bao cát, hễ Chân Nhân hô một tiếng ra lịnh, là tám tên thị vệ lay động đầu giây, những bao cát ấy sẽ như cuồng phong bảo tố, bốn phương tám hướng tống, đẩy vào chỗ chiếc đu Đoàn Cẩm đang ngồi.
Chân Nhân bắt buộc Đoàn Cẩm không được ngồi trơ một chỗ trên đu để mặc cho túi cát xông kích, mà phải nhào lên lộn xuống như một con vượn, lợi dụng sức mạnh của tay chân đánh vẹt túi cát từ hướng Đông bay vù đến, Đoàn Cẩm phải bay một chân lên đá túi cát bật trở lại, hay khi túi cát bên hướng Tây tông lại, Đoàn Cẩm phải đánh hất ra, nếu như ba bốn túi cát không cùng phương hướng nhưng đồng thời công ập đến, Đoàn Cẩm cũng phải đồng thời vận dụng sức của tay chân, đầu gối hoặc cánh chỏ đánh bật trở ra tất cả.
Có lắm lúc tay chân không thể ứng phó kịp phải dùng cả đỉnh đầu để hất bao cát trở ra, lối luyện tập ấy không những huấn luyện cho tay chân và đôi mắt Đoàn Cẩm thêm linh lợi mà còn tăng cường thêm sức mạnh của chân tay chàng.
Tập luyện như thế độ nửa năm, Ngọc Động Chân Nhân mới triệt bỏ túi cát và thay vào đấy một lối tập luyện khác.
Lối tập luyện này dùng ba mươi sáu trái dao cầu bảy gai, mỗi trái dao cầu lớn bằng trái dưa hấu, đúc bằng sắt cứng, trên mỗi bề tròn của trái cầu ấy, có tr.a bảy mũi dao nhọn lểu như chiếc gai, mỗi trái cầu đều dùng sợi xích buộc vào sào tre, cao thấp, xa gần không đồng đều nhau.
Đoàn Cẩm không ngồi trên đu như lúc trước mà đứng dưới giàn tre, đặc biệt trên người mặc bộ quần áo bằng da dày, tai mắt cũng được che bằng một lớp mặt nạ dày, hiệu lịnh vừa phát ra, tên thị vệ phụ trách lấy sợi dây lay động ba mươi sáu trái dao cầu liền ghì mạnh sợi giây. Tức thì những trái dao cầu như điện giăng sao xẹt bốn phương tám hướng bay ào đến tấn công Đoàn Cẩm.
Vị Thái tử lúc ấy phải sử dụng tất cả sự khéo léo của võ công thượng thừa, chưởng quét chân đá, chảo hất tay đấm, đánh hất tất cả nhưng trái dao cầu công đến.
Lúc đầu vì dao cầu quá khít khao, Đoàn Cẩm không sao đương cự kịp bị trái dao cầu đập trúng vào lớp áo da "soạt !" lên một tiếng, tức thì lớp áo da bị lủng một lỗ to, may là trên mình Đoàn Cẩm có một lớp da dày như vảy cá, lại nhờ lớp áo da bên ngoài án bớt sức bén của trái dao cầu, cho nên trên người không bị tổn thương.
Nhưng dù vậy, sau buổi luyện tập xong, lớp áo da trên người đã rách bương chẳng thành hình.
Ngày thứ hai cũng y theo cách thức như thế để luyện tập.
Nói một cách khác là mỗi ngày phải phí một chiếc áo da để luyện công phu.
Luyện như vậy hơn nửa năm trời , Ngọc Động Chân Nhân mới bảo Đoàn Cẩm bỏ lớp áo da, để mình trần trùn trục, nhãy nhót quay cuồng giữa những quả dao cầu loạn xạ ấy, mặc cho những mũi thương sắc nhọn đập lên người cũng chẳng tổn thương được chàng !
Ngoại trạng công phu của Đoàn Cẩm nhờ đấy trở nên độc nhất vô nhị trong thiên hạ, lừng danh với ngoại hiệu Nam Đế đứng trong hàng Ngũ Bá Võ Lâm vậy !
Thời gian thấm thoát, Đoàn Cẩm đã được hai mươi mốt tuổi thành niên rồi. Dưới sự chỉ giáo của Ngọc Động Chân Nhân người chàng không những cứng như sắt đá, sức mạnh vô cùng, mỗi cái nhấc tay nhấc chân của chàng, có thể giết ch.ết một con trâu mộng như chơi, và hơn nữa đao thương đâm chẳng lủng, tên bắn chẳng hề hấn đến thân thể chàng .
Ngọc Động Chân Nhân thấy công trình dạy dỗ đào luyện của mình đã thành quả được một phần, bèn cáo từ với Đoàn Lão Hoàng Gia để vân du nơi khác .
Đoàn Lão Hoàng Gia hết lòng cầm cọng, nhưng Ngọc Động Chân Nhân khăng khăng một mực, chẳng thuận lời, chỉ hứa là ba năm sau sẽ trở lại thành Đại Lý, để thăm nom tài nghệ của đồ đệ mình thôi !
Đoàn Lão Hoàng Gia đành thết tiệc lớn để tiễn biệt.
Từ khi Ngọc Động Chân Nhân đi rồi, Đoàn Cẩm ở trong hoàng cung cảm thấy vắng vẻ vô cùng, ngày tối ủ rũ nhớ thầy chàng nguôi.
Đoàn Lão gia thấy thế, nên một hôm hạ chỉ ra ngoài thành Đại Lý để săn bắn cho Đoàn Cầm giải khuây.
Lão Hoàng Gia cho điều động hơn ba ngàn binh sĩ theo cuộc săn bắn của mình, đoàn người đi ra khỏi thành Đại Lý trực chỉ về khu rừng hướng Nam, một nơi rừng sâu u tịch, nằm bên cạnh một dãy núi trùng điệp xanh lơ, điểu thú ẩn mình nơi đây rất nhiều.
Đoàn Lão Hoàng Gia hạ lịnh cho binh sĩ bao vây khắp một khoảng rừng núi, giăng lưới giương bẫy, mười bước có một tiểu đội cung thủ hờm sẵn cung tên.
Mọi việc bố trí xong xuôi, một tiếng hô lớn ra lịnh, thì bốn phương tám hướng, tiếng tù và xen lẫn tiếng còi, cùng tiếng reo hò tở mở của ba ngàn quân sĩ chấn động khắp rừng núi thâm u.
Những loài điểu thú sơn cầm ẩn mình trong hang sâu bụi rậm nghe tiếng động rền vang như trời long đất lở, ùn ùn rời khỏi ổ hang chạy trốn.
Nào nai hưu thỏ cáo sói dử heo rừng, từng đàn từng lũ kéo nhau chạy ra ngoài.
Binh sĩ đã hờm săn cung huyền, mặc sức buông tên giựt lưới.
Đoàn Cẩm thấy thú rừng chạy nhãy khắp nơi chân tay cảm thấy không chịu được bèn hú lên một tiếng như rồng gầm, ném cả cung tên, tay không nhãy vào vòng vây, vừa lúc từ trên núi có ba con heo rừng dử dằn hộc tốc chạy nhầu xuống.
Đoàn Cẩm chẳng chút đắn đo, tiến ra trước đón đầu ba con heo rừng ấy lại.
Đám binh sĩ thấy thế đều cả kinh thét lên, vì theo kinh nghiệm của con nhà săn thì heo rừng còn hung dử hơn cả cọp beo. Không những da heo thật dày, đao thương khó hại được nó mà đáng sợ nhứt là lúc heo rừng đang gặp cơn nguy hiểm, tánh càng trở nên hung hăng hơn bình thường bá bội, lồng lộn như điên, nhe hai chiếc răng nanh chơm chởm trước mỏ ra xông ào tới kẻ địch, bất luận là một tráng đinh sức lực mạnh bạo cỡ nào, chỉ cần bị chiểc răng nanh ấy vít phải, là đổ phèo lòi ruột ra ch.ết trong khoảng khắc.
Nói tóm tắt, heo rừng là một loại dã thú liều mạng không sợ ch.ết, những kẻ đi săn tay mơ không thể nào đương cự nổi nó.
Đoàn Cẩm lại một mình tay không chận lại một lượt cả ba con heo rừng, mà con nào cũng to bằng một con trâu nghé, hung hăng hộc lên từng hồi chiếc răng nanh, lêu lểu như hai thanh kiếm sắc, bốn móng cứng như thép nguội bương trên mặt đất, nhãy ào vào người Đoàn Cẩm.
Quân sĩ tả hữu không khỏi vì chàng mà gạt mồ hôi lạnh.
Nhưng Đoàn Cẩm cậy mình tài cao gan lớn, chẳng chút bối rối, thấy bầy heo rừng hồng hộc xông đến, chàng soạt chân xuống tấn đứng chờ, con heo thứ nhất như một ngọn núi bay ào đến, chiếc nanh dài hất lên định vít mạnh vào đùi kẻ thù.
Đoàn Cẩm lanh như cắt giơ tay chộp lấy chiếc nanh nhọn lểu trắng hếu ấy, dùng sức bẻ mạnh một cái "cách !cách !" vang lên hai tiếng thật dòn như bánh tráng gãy, đôi nanh rắn chắc của con heo rừng gảy lìa theo tay chàng một cách dễ dàng, thân hình nặng nề của con heo cũng bị chàng nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Con heo rừng thứ hai cũng vừa vặn lao tới như sấm sét đến nơi.
Đoàn Cẩm gầm lên một tiếng cực lớn, ném mạnh con heo rừng thứ nhất vào con heo thứ hai, "bộp ! bộp !" hai tiếng nặng nề, hai con heo đùn cụt nhau một đống trên mặt đất.
Con heo rừng mà Đoàn Cẩm vừa quăng ra, bị hai chếc nanh bén của đồng bọn cắm sâu vào da bụng ch.ết chẳng kịp kêu !
Và con heo rừng thứ hai bị thân hình của đồng bọn đập mạnh lên đầu, cũng chống cẳng quay lơ ch.ết giấc một chỗ.
Đoàn Hoàng Gia chẳng chút bỏ lỡ cơ hội lướt mình tới trước nhấc chân trái lên đạp mạnh vào xương bụng con heo, sức đạp ấy nặng ước có ngàn cân, khiến nội phủ ruột gan của con thú bị nhừ nát ch.ết chẳng kịp dãy dụa !
Đoàn Cẩm liên tiếp đánh ch.ết hai con dã trư khổng lồ, chỉ với một cái giơ tay nhấc chân nhẹ nhàng như trò chơi, con heo rừng thứ ba cũng kịp thời vừa lướt đến hả chiếc mỏ tàng hoạt như máu ra táp nhầu vào phía bụng của kẻ địch.
Khen thay cho sự lanh lẹ biến ứng của Đoàn Cẩm, chàng hơi rùn người xuống, vung tả chưởng nặng như chiếc búa sắt ra, nhắm ngay đầu dã trư đảo mạnh một thoi như trời giáng, ngọn quyền ấy vô cùng lợi hại khiến cho hai chiếc răng nanh bén ngót của mãnh thú, bể thành từng mảnh vụn.
Dã trư quá đau nổi tánh điên lên, hộc to một tiếng dựng thẳng hai vó trước lên bổ ập tới tấn công đối phương.
Đoàn Cẩm hai tay quẫy tròn một vòng, tay trái nắm lấy gáy mãnh thú, tay phải đở lấy dưới bụng nó, quát một tiếng cực lớn tung mạnh đôi tay lên.
Con heo rừng tựa như một viên đạn bật khỏi đường cung, lộn tròn lên cao sáu, bảy thước văng ra xa ba bốn thước "ạch !" một tiếng thật to như bức tường sập xuống, bốn vó sãi lại nằm im trên mặt đất.
Thì ra con vật lãnh trọn một quyền của Đoàn Cẩm vừa rồi đã bị chấn bể nát hết sườn, nên ch.ết trước khi bị ném xuống đất.
Tả hữu binh sĩ thấy vị tiểu Hoàng gia của mình thần dũng như thế ấy đều hoan hô reo hò như sấm động.
Đoàn Cẩm đang lúc dương dương đắc ý, chẳng ngờ nơi một góc vòng vây, có tiếng người hốt hoảng la to :
- Ôi ! Trời ơi, không xong ! Quái thú Quái thú !
Đoàn Cẩm nghe tiếng "quái thú", giật nẩy cả người, vội quay đầu lại nhìn, thì thấy một số binh sĩ đang ôm đầu lủi chạy, phía sau lưng đám binh sĩ độ vài mươi trượng có một mãnh thú chạy tuôn như vũ bảo.
Mãnh thú ấy, trên gáy lông dài sù sụ như bờm sư tử, đầu lại lớn như đầu trâu, cổ dài như cổ ngựa, trên mình rần rặc sắc vàng đen như da cọp, bốn móng cứng rắn như móng hưu dê, thật là một loại thú kỳ dị chưa hề thấy qua bao giờ.
Con mãnh thú ấy cứ nhắm vào đám binh sĩ mà rượt nà tới, tuy có vô số binh sĩ buông tên rào như mưa vào mình mảnh thú, mà những binh sĩ đi theo cuộc săn này có thể nói là những ấy thiện xạ bách phát bách trúng, những mũi tên bắn ra đều trúng phong phóc lên mình quái thú ấy, nhưng kể cũng lạ, bên ngoài thân hình của quái thú mọc lên những cọng lông vàng li ti thưa thớt ấy, thế mà mỗi khi mủi tên vừa chạm vào những sợi lông vàng kia chưa kịp phạm đến da thịt của thú, liền tự dưng dội ra và rơi xuống đất.
Con mãnh thú ấy gầm lên những tiếng quái lạ liên hồi, ầm ỉ như tiếng trâu rống, chỉ còn cách cho Đoàn Cẩm đứng không tới hai mươi trượng.
Bỗng từ bên nên vòng vây "vù" một tiếng ba không, một múi phiêu trượng theo tiếng gió vi vút vào, có lẽ là một cao thủ nào trong đám binh sĩ phóng tới, nên sức đi rất kình mãnh, lao vút vào chiếc miệng rộng đỏ như máu của quái vật.
Mãnh thú ấy liền hả chiếc mõm rộng ra, táp lấy mũi thương nọ, chiếc lưỡi đỏ loét cuốn một cái, đả cắn gảy cán thương rơi xuống đất rồi nhai lên rào rạo nghe ê cả răng.
Thì ra quái thú này lại có thể ăn cả vàng sắt như ăn cỏ non.
Quái thú nuốt xong mũi thương sắt, liền sửng lộng lên "ngoạm !" một tiếng kỳ dị, nửa như tiếng mèo kêu, nửa như trâu rống, bốn móng chụm lại một cái, lao tới chỗ Đoàn Cẩm đứng như một mủi tên xẹt.
Đoàn Cẩm thấy quái thú bổ nhào đến, chẳng chút đắn đo vung tay một quyền đấm vào óc quái vật "bình ! bình !" hai tiếng, quyền trước quyền sau đều trúng phong phóc, không hề sai lệch, nhưng tựa như đánh lên mặt trống chầu, con quái thú chắng hề hấn gì cả.
Quái thú thừa cơ le chiếc lưỡi đỏ ra, ɭϊếʍƈ vào chiếc khóa giây nịch của Đoàn Cẩm, cho đến ngọn dao gâm bên lưng cũng ɭϊếʍƈ nốt !
Thì ra quái vật không hề hại người mà chỉ ăn ngũ kim: vàng, đồng, bạc, sắt, kẻm, trên mình người ta thôi.
Đoàn Cẩm bừng bừng nổi giận, hai chân liên tiếp bay ra hai ngọn liên hoàn cước vào dưới bụng của mãnh thú.
Sức lực của chân tay Đoàn Cẩm hùng mạnh mười phần. Nặng nề to lớn như con heo rừng mà chỉ một cái đạp nhẹ nhàng của chàng đã nát tan gan ruột mà ch.ết.
Nhưng con quái thú này trúng luôn hai ngọn cước của chàng chỉ thối lui có hai bước và có lẻ bị đau nên nổi tánh hung lên rống "ngoạp !" một tiếng, hả miệng ra táp đại đối phương.
Đoàn Cẩm liền vung tít hai đầu quyền như hai trái chùy sắt ra chống cự với quái vật, tả một chưởng, hữu một quyền, hai tay như hai chiếc dùi trống nện liên tiếp vào mình quái vật kêu lên "bình ! bình !" như trống thúc quân, thế mà quái thú chẳng chút nao núng, hả rộng chiếc miệng máu táp liên miên vào người Đoàn cẩm, có lúc lại bay hai vó trước lên đá phịch phịch !" vào người chàng, nhưng Đoàn Cẩm cũng y nhiên chẳng hề hấn gì.
Nói tóm tắt là cả người lẫn thú đều được trời sanh cho một thể cách kỳ đạc, tuyệt chẳng biết sợ đao thương quyền cước. Hai bên quần nhau ngót cả buổi vẫn cầm cự nhau bất phân thắng bại.
Đoàn Cẩm hết sức bồn chồn trong lòng, thầm nghĩ :
- Loại thú gì mà kỳ lạ khó đấu quá thế kìa !
Lúc nãy ba con heo rừng, hung hăng cỡ nào mà còn bị một quyền một cước của ta ch.ết chẳng kịp ngáp, mà sao con nghiệt súc này trúng liên tiếp mấy mươi ngọn quyền của ta, chỉ như gãi ngứa nó thôi, kỳ thật !
Đang khi chàng phân vân tính thầm, con quái thú bỗng gầm đầu xuống, cụng mạnh vào người chàng.
Đoàn Cẩm sực nghĩ được một ý hay, vươn tay ra ôm lấy cần cổ quái vật bẻ mạnh một cái, định bụng vặn gảy cổ quái vật, như cách thức giết con heo rừng thứ nhất lúc nãy.
Chẳng ngờ, chàng mới ôm được cổ quái thú, liền cảm thấy da lông của quái thú trơn lùi như như mỡ, vòng tay trợt lớt ra phía ngoài, không những chẳng ôm được quái thú, trái lại bị quái thú hất té ngữa dưới đất, lộn mèo luôn hai tuông.
Đoàn Cẩm nổi giận đùng đùng, chưa kịp phản ứng, thì nghiệt thú thừa khi Đoàn Cẩm lăn tròn dưới đất , liền hung hản cất hai vó trước bổ xuống ngay bụng chàng nguy hiểm vô cùng.
Thân pháp Đoàn Cẩm không kém lanh lẹ, lăn tròn dưới đất lòn trở lại dưới bụng của quái vật tránh khỏi tiếp theo đấy nhãy phóc người dậy theo thế Lý Ngư phiên Thân (cá chép trở mình) với tay chộp lấy cái đuôi dài của quái vật kéo mạnh trở ra sau rồi nhấc bổng lên cao.
Đoàn Cẩm trời sanh thần lực, nên nhấc cao quái thú lên khỏi mặt đất một cách nhẹ nhàng, đoạn quăng mạnh trở xuống, quái thú bị ném
lăn cù dưới đất, binh sĩ bên ngoài không ngớt reo hò hoan hô ầm ĩ.